Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 105: Q.2 - Chương 105: Kế lớn bỏ chạy




Tầng năm động Côn Ngô Liên Thiên lại lần nữa trở thành nhà lao đơn của Trùng Trùng, dụng cụ đề phòng “tội phạm” bỏ trốn cũng vẫn là cặp vòng Liên Liên Khán hàm lượng pháp thuật cao đó. Mà Thương Khung sư thúc sau khi cõng Trùng Trùng đến tận lúc vào động, tìm một tảng đá bằng phẳng để nàng dựa vào rồi thì chẳng nói chẳng rằng, chỉ vỗ vỗ đầu nàng rồi rời khỏi.    Trùng Trùng chẳng còn sức nào mà ngồi đó, nhìn cảnh vật quen thuộc ở xung quanh ―― động đá trống trải, tinh thạch xanh lam, tấm bia lưỡng giới vừa cao vừa mỏng, tất cả mọi thứ vậy mà lại khiến nàng có cảm giác như về nhà, thật là biến thái.

   Đào Hoa sư thúc không biết cho nàng ăn cái gì mà thấy toàn thân tê dại, không có chút cảm giác đau đớn nào, chỉ không dùng sức được, trút hết sức lực bú sữa cũng không đứng dậy được, chỉ đành dùng cả tay chân, thêm cả lăn lẫn bò kiểm tra xem phạm vi nàng bị giam, kết quả hệt như lúc trước, vừa tới cửa động đã không thể tiến thêm được bước nào.

  Nàng chỉ đành lăn tới bên cạnh một tảng đá, lần nữa ngồi vững lại.

   Nói như vậy, nàng lại phải sống ở đây rất nhiều ngày, một bước cũng không được bước ra ngoài, chỉ tiếc là lần này nàng không có chuẩn bị đồ ăn thức uống. Nhưng nghĩ theo góc độ tốt đẹp thì ít nhất cũng đỡ được ba cái gấp của người phàm. Lâu vậy rồi mà nàng vẫn chưa học được cách tịch cốc tích thủy (không ăn không uống) gì đó, vẫn là một thân phàm xác thịt tồn tại trong thế giới kiếm tiên và yêu ma tung hoành này.

   Lần trước lúc bị nhốt ở đây, nàng chỉ sợ cô đơn và bỏ đói, nhưng lần này cảm xúc nàng vô cùng phức tạp, bởi vì nàng bận lòng rất nhiều chuyện, bận lòng một người.

  Hắn sao rồi?

   Nàng chỉ bị thương chút ít thôi, có một y tiên cao cán như Đào Hoa sư thúc chữa cho còn khó chịu như vậy, hắn bị thương nặng đến thế, sẽ đau đớn đến cỡ nào? Tây Bối Liễu Ty nói hắn từ trước đến nay không chịu để người khác chữa thương cho, vậy thì hắn làm thế nào chịu đựng được tất cả trong bóng tối mà không thốt lên một lời?

  Nam nhân quật cường, lạnh lùng từ chối hết tất cả này!

   Từ lúc bị các sư huynh đệ cưỡng ép bắt về núi Vân Mộng, Trùng Trùng vẫn cứ luôn suy ngẫm về việc chuồn đi, nàng phải tận mắt nhìn thấy Hoa Tứ Hải thì lòng mới yên lại.

   Là thích hắn, hay là áy náy? Phải làm sao mới từ địa bàn của Tiên đạo đi vào địa bàn của Ma đạo đây? Làm sao mới tìm được Tu La Vi Mang? Nàng chưa từng nghĩ qua, cũng không rãnh đi nghĩ, nàng chỉ muốn tận mắt nhìn thấy hắn bình an vô sự.

   Nhưng mà bây giờ xem ra, điều này căn bản là không có khả năng. Lão già Dương sư bá đáng chết kia bày ra một trò như vậy, nàng không chỉ bị nhốt ở nơi càng không thể chạy trốn, mà còn bị thương, cả Khước Tà Song Kiếm cũng bị tịch thu.

   Nhớ lại khoảnh khắc thần kiếm rời tay, hình như nàng cảm giác được tiếng hu hu và sự luyến tiếc sâu trong nội tâm của thanh kiếm. Thì ra nàng quả thật là kiếm chủ định mệnh sắp đặt, cho tới giây phút này nàng mới tin tưởng sâu sắc.

  Làm sao đây?

   Liều mạng bảo vệ phái Thiên Môn thật sự là đúng sao? Vì phái Thiên Môn mà tổn hại đến Hoa Tứ Hải là đáng sao? Đến cuối cùng còn bị nghi ngờ là phản đồ!

   Khi Dương sư bá trách móc nàng, tuy sư phụ và các sư thúc có nói vài câu, nhưng họ cũng không phải hoàn toàn bênh vực cho nàng, ngược lại giống như là dàn xếp cho qua, mà trong đám đệ tử đó có một nửa là không tin tưởng nàng, điều này làm nàng thấy rất uất ức.

   Sớm biết như vậy thì sao lúc đầu nàng không gian tình một chút, để cho khỏi uổng công gánh cái hư danh này, bây giờ cũng sẽ không hối hận như vậy!

  Hắn sao rồi? Hắn sao rồi?

   Tin chắc là nghe ngóng từ miệng đám người phái Thiên Môn thì sẽ chẳng được tin tức gì đâu, giả sử nàng hỏi tới, ngược lại để người khác bắt được cớ, nói nàng thật sự có quan hệ dính dáng không rõ ràng với Ma Vương của Ma đạo nữa.

   Mà sự thật thì ―― người ta nói cũng đúng. Bây giờ người trong lòng nàng nhớ tới, trong đầu nàng nghĩ tới, chẳng phải chính là hắn sao? Đây, chẳng phải cũng là có dính dáng sao?

   Trong lòng Trùng Trùng bị vô số suy nghĩ làm rối loạn lên, hơn nữa sau khi an tĩnh lại, rất nhiều chuyện đều tái diễn rõ ràng, làm nàng càng thêm rối rắm. Mà ngay vào lúc không hay không biết này, thuốc giảm đau của Đào Hoa sư thúc bắt đầu hết hiệu lực, cơn đau nơi lồng ngực dần dần lan ra.

  Đau đớn của xác thịt, dằn vặt của tâm hồn làm nàng ngồi cũng không phải, nằm cũng không xong, nhịn không nổi rên lên tiếng.

   “Chủ nhân, ai bảo ngươi lăn qua lộn lại lung tung, hiệu quả của thuốc trôi đi càng nhanh, bây giờ biết mùi vị rồi chưa.” Vạn Sự Tri trách nàng.

   Lúc mọi người thoát được kiếp nạn, Vạn Sự Tri đã sớm hiện hình, vô cùng im lặng nằm trong túi da treo trên eo Trùng Trùng. Lúc nàng vừa lăn vừa bò dưới đất không có tháo túi xuống, nhưng cái thứ xảo quyệt này hình như đã sớm đoán được Trùng Trùng sẽ không ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn được, cho nên đã sớm bỏ chạy rồi.

   “Hừ, bớt lo chuyện của ta đi, lúc ta bị vu oan không thấy ngươi đứng ra làm chứng, lúc ta bị sư phụ đánh cũng không thấy ngươi đứng ra cứu, chết qua một bên đi! Ây da!”

   Vạn Sự Tri vẫn mang bộ dạng đen thủi như quạ, thở dài một hơi rồi nói: “Ta làm chứng? Ta không thể lộ mặt được, bằng không tên họ Dương kia chắc chắn sẽ vu khống ta là loài vật yêu tà, chẳng những ta không cứu được ngươi, ngược lại còn trở thành bằng chứng phạm tội của ngươi. Hơn nữa, sư huynh đệ Bạch Trầm Hương pháp lực thế nào, ta ẩn thân, còn phải hòa hơi thở của mình làm một thể với ngươi mới tránh không để bọn họ phát hiện, ta nói chuyện được sao? Lẽ nào ngươi muốn chia sẻ đầy tớ với người khác?”

  “Hoa Tứ Hải cũng nhìn thấy được ngươi!”

   “Hắn xuất thân Ma đạo, mức độ tiếp thu cao hơn đám người Tiên đạo, ta bàng quang đứng nhìn, cảm thấy thân thế của hắn chắc chắn là không bình thường, bởi vì trên người hắn có hơi thở lạ lùng. Không phải là ta khoe khoang, trên đời này trừ ta ra, không ai nhìn ra được đâu.” Vạn Sự Tri dừng một chút, như đang nghĩ gì đó, nhưng không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nói: “Còn nữa, ngươi muốn ta chứng minh cái gì cho ngươi? Chứng minh ngươi liều cả mạng nhỏ đi đỡ Bách Vũ Thúy Mang của Khổng Tước thay cho Ma Vương đại nhân?”

  Trùng Trùng nghĩ cũng phải.

   Nhưng đau đớn của nàng như phóng xạ lan khắp tứ chi, làm nàng nghi mình đã bị đánh tới tắc nghẽn cơ tim, nên già mồm át lẽ phải nói: “Ngươi không biết chọn cái gì tốt để nói hay sao?”

   “Ta là thần vật của trời đất, trừ nói đùa ra, không được nói dối!” Vạn Sự Tri mắng một cái: “Sư phụ ngươi lại chẳng đánh ngươi, ngươi chớ gán tội danh lung tung cho hắn. Rõ ràng là ngươi dưới tình thế nguy cấp, không điều khiển được sức lực, bị trượng Vô Song chắn một cái, lực phản đòn của Khước Tà Kiếm mới làm ngươi bị thương.”

  “Vậy thì Bạch Trầm Hương cũng phải chịu một ít trách nhiệm, ai bảo ông ta nhiều chuyện chứ?”

   “Hắn không nhiều chuyện, để ngươi đánh tên họ Dương kia chết tại chỗ, lẽ nào ngươi muốn đền mạng cho lão già đó sao?” Lông gà của Vạn Sự Tri cũng dựng hết cả lên, xem dáng vẻ là đang tức rồi, “Chủ bộc hai ta tốt nhất là lạy trời phù hộ, giúp tên họ Dương kia như Vương Bát ngàn năm rùa vạn năm, giữ được mạng già, bằng không thì ta nói thế này, ngươi chắc chắn sẽ tự chuốc lấy hậu quả!”

  Trùng Trùng hừ một tiếng.

   “Ngươi còn hừ, thái độ gì đây, chúng ta đang thảo luận về vấn đề an toàn thân thể của ngươi, nếu hắn chết đi, cho dù Bạch Trầm Hương có thật lòng bao che cho ngươi, cho dù bốn đại sư thúc liều mạng bảo vệ ngươi, chỉ e ngươi cũng sẽ bị ném vào tầng thấp nhất của động Côn Ngô Liên Thiên chịu phạt. Đến lúc đó, ta đảm bảo chưa tới hai ngày ngươi sẽ đi đời nhà ma.”

   “Bây giờ ngươi trước tiên phải sửa lại thái độ của ngươi đó, đồ đầy tớ chết bầm, ngươi to tiếng nói chuyện như vậy, chắc chắn là muốn làm đại lão gia chứ gì?” Trùng Trùng tức tới vươn tay ra, kết quả tác động đến nội thương vùng ngực, đau đến cong người lại.

   Vạn Sự Tri vỗ cánh nửa chạy nửa bay qua, mổ vạt áo Trùng Trùng một cái tỏ vẻ xin lỗi và an ủi, sau đó nói: “An tâm dưỡng thương trước, sau đó phải nghĩ sẵn một kế lớn bỏ chạy, ngộ nhỡ tên họ Dương chịu không được, thoáng cái đã đi gặp Diêm Vương, ngươi cũng bỏ chạy nhanh được.”

  “Ngươi cũng biết sao hả!”

  “Ta là Vạn Sự Tri, ngươi quên điểm này rồi sao, chủ nhân?”

  “Vậy hắn ―― Hoa Tứ Hải sao rồi?”

   “Ta biết là ngươi sẽ lo lắng cho hắn mà.” Vạn Sự Tri thở dài, “Ta chỉ biết chân lý và sự tồn tại đã qua trên đời này, chứ không thể báo cáo mọi tình hình gần đây của Ma Vương. Cho nên, ta không biết, nhưng ta biết, tình yêu Tiên Ma không có kết quả tốt đẹp, ta cũng nhắc nhở qua ngươi rồi.”

   “Ta không có ―― yêu hắn, ta chỉ muốn biết hắn có ổn không?” Trùng Trùng bật thốt ra, trả lời nhanh quá, cả bản thân nàng cũng thấy nó giả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.