Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 124: Q.2 - Chương 124: Khéo vá vai, tài vá nách




Giọng điệu nàng thoáng chốc trở nên dịu dàng, như cơn gió ấm thoảng qua tim hắn, nhưng lập tức lại lần nữa vui vẻ trở lại, “Ta cho ông chủ Uông ăn một bữa cơm, bảo sau này ông theo ta đi, quán trọ nát bươm của ông dứt khoát làm chuồng ngựa thì được, chứ chẳng hề ở được, sau này ông đổi tên thành tiểu nhị Uông, nói rõ là làm người hầu của ta. Ông ta đương nhiên không chịu, ta đang khuyên ông ta thì có một thương khách mới đến Tụ Quật châu lần đầu bước vào quán, trực tiếp đưa ngựa vào trong hắc điếm, còn nói với ông chủ Uông: Tiểu nhị, chải ngựa cho ta! Ha ha, lúc ấy mặt của tiểu nhị Uông trước tiên là đỏ lên, sau đó thành trắng, kế đó biến xanh, tiếp đó qua xám, cuối cùng đen kịt. Nghiến răng hết hồi lâu, ông ta cũng phải đứng lên dắt ngựa đi, chàng nói có buồn cười hay không.”    Thủ hạ của mình bị người khác giày vò như vậy, Hoa Tứ Hải phải không cảm thấy buồn cười mới đúng, nhưng hắn không hề để ý rằng khóe miệng mình đang cong lên một cách đẹp đẽ, Ma Vương chưa từng cười lần thứ hai mở lòng vì một đệ tử cấp thấp của phái Thiên Môn, hắn càng không để ý rằng sự nghịch ngợm của Trùng Trùng lại khiến hắn nảy ra một chút ý định muốn dung túng cho nàng.

   Nhưng nụ cười này chỉ giữ được một giây, áng mây đen vẫn luôn đè ép trong lòng làm hắn lập tức đanh mặt lại, nhớ tới hiện thực.

   Ý của nha đầu này là nàng không chỉ muốn chiếm đóng con đường quan trọng của Tụ Quật châu, mà còn muốn xây Khoái Hoạt Lâm đến tận chân núi Loạn Thạch.

   Rốt cuộc nàng muốn làm gì? Là hành động của Tiên đạo đối với Ma đạo sao? Hay là vì nàng đơn giản đến mức làm mưa làm gió chỉ vì muốn phá đám hắn? Bạch Trầm Hương cứ thế không quản lo nàng sao?

   Nếu vậy thì sau này Ma quân của hắn ghé ngang bến thuyền, nàng sẽ ngăn cản. Một khi nàng đã trở thành trở ngại cho việc lớn mà hắn muốn làm, vậy thì hắn thật sự phải tiêu diệt nàng, không hề lưu tình như tiêu diệt những kẻ khác sao? Hắn thật sự làm được sao?

  Hắn giật mình, từng cảnh tượng hai người từ lúc gặp mặt cho đến nay xuất hiện trong đầu, không một khâu nào bị lọt mất.

  Hắn chẳng nói chẳng rằng, tiếng thì thầm bên tai vẫn không ngừng, lòng hắn cũng phập phồng lên xuống.

   Trước nay hắn luôn thích được yên tĩnh, cho nên mới sống một mình trong điện đá đen lạnh lẽo, cho nên ở những nơi hắn có mặt, thủ hạ của hắn sẽ ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhưng hắn không hề biết rằng mình cũng thích nghe người khác nói chuyện.

  Hay nói là thích nghe nàng nói chuyện.

   Nha đầu này có chút bản lãnh, có thể làm mình vui trong bất cứ tình huống nào, tìm vui trong khổ, chuyện khó khăn gì cũng xem như chuyện vui, như là trên đời này không có chuyện sầu não, không có việc gì không giải quyết được vậy, mãi mãi giữ được vẻ hoạt bát cởi mở.

   Có thể chính là điểm này đã giữ được trái tim của hắn, khiến hắn không nỡ ra tay độc ác với nàng. Không có nàng thì ánh dương cuối cùng trên đời này sẽ biến mất chăng?

   Hắn đứng bất động trên vách núi, cứ mãi nhìn Thủy Tâm Bán trong bàn tay, nghe nó không ngừng truyền đến giọng nói của Trùng Trùng, song nàng vốn nói không ngừng nghỉ trong một canh giờ bỗng chốc im bặt, rất lâu sau cũng không nói chuyện nữa.

   Cho đến khi hắn tưởng nàng ngủ rồi, định cất Thủy Tâm Bán, nàng mới nói tiếp: “Đại ma đầu, chàng biết vì sao ta phải xây một quán trọ cạnh hắc điếm, vì sao phải chiếm đóng chân núi Loạn Thạch không?” Nàng im lặng trong giây lát, như đang do dự có nên nói hay không, “Bởi vì ta muốn khi chàng trở về, ta sẽ là người đầu tiên nhìn thấy chàng, bởi vì ta muốn sống bên cạnh nhà chàng ―― ta nhớ chàng lắm, chàng mau về đi!”

   Ngọn núi băng trong tim tan mất một góc, tuy chỉ là phần nhỏ, nhưng ngọn cỏ trong tim lại lần nữa quật cường phá vỡ mặt đất đóng băng để trồi lên.

   Đêm sắp qua, nơi ngọn núi xa xa xuất hiện một tia sáng mờ mờ. Trời sắp sáng rồi, một ngày mới của hắn sắp bắt đầu, chút dịu dàng cỏn con này cuối cùng cũng thuận theo ánh bình minh đang đến mà chìm vào sâu trong bóng tối.

  Trùng Trùng cất Thủy Tâm Bán vào trong cổ áo, để nó kề sát lồng ngực mình.

   Nàng không hề biết rằng bảo bối này truyền âm được, nàng chỉ là quá nhớ ma đầu ấy, cảm thấy trái tim mình như quả bóng, không ngừng được bơm niềm nhớ nhung vào, nếu không bộc lộ một chút thì rất nhanh sẽ phải nổ tung.

   Nàng không có cái gì của hắn, chỉ có Thủy Tâm Bán này, điểm đáng yêu là món đồ nhỏ này còn biết động đậy, như là vật sống vậy, cho nên nàng nói chuyện với nó, xem như hắn đang ở bên cạnh mình.

  Không ngờ rằng, lời nói của nàng như luồng gió xuân, thổi cho lòng hắn không ngừng gợn sóng.

   Lại nhớ hắn một hồi, nàng lạ lùng cảm thấy gương mặt hắn lại trở nên mờ mịt rồi, vội vàng chạy đến bên bàn muốn vẽ lại chân dung hắn để vơi nỗi nhớ nhung, kết quả thứ vẽ ra lại chẳng đâu vào đâu, mắt mũi cũng vẹo lệch lung tung.

   Nàng ủ rũ ngồi trên ghế, hận mình vì sao không học mỹ thuật, nhưng nàng vẫn đợi mực khô đi, tỉ mỉ gấp “bức ảnh” của hắn lại, đặt dưới gối rồi mới an tâm đi ngủ.

  Nằm mơ đi! Nằm mơ đi! Gặp nhau trong mơ cũng được mà!

   Những ngày tháng này nàng thật sự quá mệt mỏi, vốn chưa từng làm ăn qua, nàng phải vận dụng kiến thức thương mại nửa vời của mình vào thế giới kiếm tiên này, lúc ấy mới phát hiện làm cái gì cũng không dễ dàng.

   Cả núi chuyện phiền, chuyện vặt, mỗi ngày bàn chuyện, bàn giá tiền với vô số người, bận bịu vô cùng. Nhưng nàng rất vui, bởi vì khi bận nàng sẽ không thể cả ngày nhớ đến hắn nữa.

  Với nàng, hắn vẫn là một ẩn số.

  Nàng vẫn luôn cảm thấy mình như là gánh cạo đầu một đầu gánh nóng[*], ma đầu đó không có chút phản hồi gì, như vậy làm nàng có chút lo, nhưng bóng dáng của hắn lại dính chặt trong tim, khăng khăng muốn đấu bền bỉ với nàng.

  [*] Gánh cạo đầu một đầu gánh nóng: Ngày xưa, các thợ cắt tóc thường dùng gánh để cắt tóc rong, một đầu để dụng cụ cắt tóc, đầu kia đặt bếp lò nóng. Câu này dùng để nói một người tình nguyện dâng hiến tất cả, còn người kia lại dửng dưng.

   Lúc trước có nghe qua một câu thơ, đó là “Xưa chẳng biết nhớ nhung, nay đã biết nhớ nhung, lai khổ vì nhớ nhung”, có lẽ là để nói tình huống hiện giờ của nàng.

  Ài ――

  Thở dài một hơi, nàng lật người, cuối cùng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

  Nàng mơ rất nhiều, nhưng không có hắn. Càng nhớ, càng không có; càng nhớ, hình như càng lãng quên bóng hình hắn.

   “Chủ nhân, ta là thần vật trời ban, không phải tiên sinh thu chi, đại tiểu thư ngài có thể thuê một người đến làm không?” Vạn Sự Tri nhảy tới nhảy lui trên bàn, dưới móng vuốt gà là đủ loại sổ sách và đơn từ gần đây.

  Trùng Trùng mới ngủ dậy, vừa thưởng thức bữa trưa ngon lành, vừa thảnh thơi nhìn Vạn Sự Tri nổi bão.

   Nàng không thể không khen mình một câu ―― nàng quả thật là có tài! Phát huy câu nói “Khéo vá vai tài vá nách” đến sâu sắc nhuần nhuyễn.

   Cũng may ở xã hội hiện đại nàng là một kẻ háo ăn, còn từng muốn làm một bà mẹ hiền vợ đảm, cho nên đã mua vô số quyển sách dạy nấu ăn ngon, tuy chưa thực hành qua, nhưng công thức nấu ăn thì biết cả đống.

   Lần này vì khát khao ăn uống của mình, nàng lợi dụng khứu giác phân biệt được hai mươi tỷ mùi vị khác nhau của giống mèo để đào tạo ra một đầu bếp nhỏ Trung Hoa. Tuy hiện giờ Cửu Mạng chỉ làm được vài món, nhưng tốt xấu gì cũng khá hơn rất nhiều so với các món ăn quả dại cá tanh nàng hay ăn rồi, hơn nữa ở vào vùng đất nghèo nàn như Tụ Quật châu này, đây tuyệt đối đã được xem là mỹ vị siêu cấp rồi.

  Nàng thường bảo mình phải biết đủ, thế nên nàng rất vui vẻ.

   Càng làm nàng vui vẻ hơn là Vạn Sự Tri có khả năng tính nhẩm bậc nhất, tất cả mọi mục trong sổ sách sau khi nó xem qua đều được chỉnh sửa đâu vào đấy. Nàng là một người ngay cả tiền trong túi mình cũng đếm không xong, có Vạn Sự Tri rồi, tất cả đều được giải quyết gọn gàng.

  Cái nàng cần làm, chính là cầm bút ghi chép lại là được.

   “Chủ nhân, ngươi có nghe thấy không? Ta không thể bị chuyện phàm tục quấy rầy được, ta là thần vật!” Vạn Sự Tri tức tới lông từ vàng đổi sang hồng, vô cùng đáng yêu.

  Trùng Trùng không chút thành ý mà gật đầu, tỏ vẻ mình có nghe thấy, vươn tay sờ mặt Cửu Mạng.

  Cửu Mạng ngồi ngay cạnh nàng, đợi lời khen của nàng cho bữa sáng, sau đó sẽ thân mật sờ y.

   Y là yêu, nhưng không thoát khỏi bản tính của thú, mèo là loài động vật từ nhỏ đã thích được người và đồng loại vuốt ve. Huống chi, y rất thích con người trước mặt này, không biết vì sao, thấy nàng vui, y cũng vui.

  “Ta sẽ thuê một tiên sinh thu chi đến, nhưng trước mắt còn chưa tìm được người thích hợp, người cứ làm trước đi.”

   Trùng Trùng giương hai tay ra, đứng dậy, “Vả lại ngươi cũng không đánh được, không nấu ăn được, không trông nhà được, ta đang tạo cơ hội cho người thực hiện giá trị của bản thân đó.”

  Nàng vừa nói vừa đi ra ngoài, để lại gà con phẫn nộ thét gào ở đằng sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.