Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 172: Q.2 - Chương 172: Khử Độc




Dịch: Bùm Bùm

   “Ta khử độc giúp Trùng đại tiểu thư trước đây.” Trong sự yên lặng của tất cả mọi người, Mao Lư cười hì hì nói, “Nhưng không biết giống yêu độc ở đâu?”

  Cánh tay bế Trùng Trùng của Hoa Tứ Hải siết chặt lại.

  Ở đâu? Nơi nhạy cảm, dưới eo trái, trên mông trái, làm sao có thể tùy ý cho người ―― không ―― cho lừa nhìn chứ?

   Mặc dù có bệnh thì không kiêng thầy thuốc, nhưng hắn cứ không muốn cho ai nhìn cơ thể của nàng, mặc kệ đối phương có là một con lừa tự xưng là thần y và trông còn là lừa đực nữa.

  “Nói với bổn Vương phải làm thế nào, để ta khử độc giúp nàng.” Hắn ngồi lên một tảng đá to, bế Trùng Trùng tựa lên đầu gối của mình.

  Mao Lư lại cười để lộ ra hai răng cửa to tướng, “Tiểu thú không hề có chút suy nghĩ bất kính nào với pháp lực của Ma Vương điện hạ, nhưng ngài đang bị thương, giống yêu độc lại không phải loại độc thông thường, để khử được độc cần có tâm pháp và thủ pháp đặc biệt của Yêu đạo bọn ta, vậy nên e rằng ngài không nắm bắt được rồi, và cho dù có nắm bắt được thì cũng phải cần một khoảng thời gian, mà thời gian kéo dài rồi sẽ bất lợi cho thương thế của Trùng tiểu thư. Cho nên cứ để tiểu thú làm giúp ngài đi thôi.”

  Hoa Tứ Hải do dự trong chốc lát, dẫu cho có vô vàn cái không muốn, nhưng hắn cũng biết những gì Mao Lư nói là đúng nên khẽ nghiêng thân người Trùng Trùng, để lưng nàng hướng ra ngoài.

  Nhìn thấy động tác của Hoa Tứ Hải, những người và thú khác đều rất tò mò nơi Trùng Trùng bị thương, ai ai cũng rướn cao cổ nhìn xem, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn ép phải nhìn sang hướng khác, lúc nhìn lại thì chỉ nhìn thấy một màn đen ngăn cách, và bên trong kết giới chỉ có mỗi Mao Lư.

  “Thật ra Ma Vương điện hạ không cần phải làm vậy.” Mao Lư lắc cái đầu to của mình như đúng rồi, “Tiểu thú không cần người bị thương cởi áo để khử độc, chỉ cần chỉ rõ nơi bị thương thì cách lớp quần áo ――” Nó ngậm miệng lại, bởi vì nó đã hiểu vì sao Ma Vương điện hạ phải tạo kết giới ngăn cách, thì ra nơi Trùng tiểu thư bị thương có hơi đặc biệt, bởi vì ngón tay của Ma Vương điện hạ đang chỉ lên mông trái của nàng.

  Nó muốn cười nhưng thật sự không dám, song lòng cũng đã tường tỏ. Ma Vương điện hạ có tình ý với đệ tử Tiên đạo này, sự chiếm hữu và không cho phép ai tranh giành này chỉ xuất hiện trên mặt của những nam tử đắm sâu vào tình yêu mà thôi.

  Tuy nó chỉ là một con lừa, nhưng nó lại là lư yêu có tu vi cực cao, nó hiểu được rất rõ những khúc khuỷu trong tình yêu của con người.

  Đi qua đó, nó lại đưa vó trước ra, dưới ánh mắt đáng sợ đầy căng thẳng lại mang chút giám sát của Ma Vương điện hạ, vó trước không biến thành bàn tay năm ngón nữa mà biến thành một chiếc vò nhỏ, nó tập trung chân khí rồi chụp vò lên nơi bị thương, nhanh chóng sử dụng cả chân khí lẫn yêu lực.

  Giống yêu độc không ghim vào quá sâu, bởi do có Ma Nguyên nên nó chưa thể hóa hạt vụn ngay khi ghim vào cơ thể mà là men theo dòng máu chảy khắp toàn thân, nhưng lại bởi vì có yêu lực mà nó bị da thịt ở xung quanh siết chặt lại, muốn khử sạch độc là chuyện khó vô cùng.

  Nếu người bị thương là người khác thì nó thô bạo một chút cũng còn dễ dàng hơn, cùng lắm thì khoét thêm chút thịt để đảm bảo sẽ không bị sơ hở, và người bị thương cũng chỉ tróc da sứt thịt, để lại sẹo mà thôi. Nhưng mạng sống quan trọng hay là da thịt quan trọng? Phần lớn con người sẽ không bởi vì vết thương bên ngoài và đau đớn trong quá trình chữa trị mà trách móc nó, ngược lại còn cảm tạ vô vàn nữa.

  Nhưng bây giờ người bị thương này khác với những người khác, nàng là người Ma Vương điện hạ yêu thương nhất, đừng nói là khoét thịt, e là bị mất một sợi lông thôi, nó cũng sẽ rơi vào số phận đầu lìa khỏi thân.

  Cho nên có lúc nó chỉ mong được chữa bệnh cho dân đen, thú thường, yêu thường thôi, còn những người cao sang thì nó không dây nổi, chữa lành còn được, lợi ích sẽ rất nhiều, nếu chữa không xong thì đầu lừa cũng không giữ nổi, tình huống của hiện tại chẳng phải là cưỡi lên lưng “lừa” khó xuống đấy sao.

  Hai tai rung động liên tục, nó dốc hết pháp lực để tìm độc, hút độc, sau đó cẩn thận khử sạch độc, chỉ trong giây lát mà cả thân mình nó ướt đẫm, nước mưa của khi nãy còn chưa vẩy khô thì bây giờ mồ hôi đã liên tiếp chảy ra.

   Một tiếng ầm vang lên, sức mạnh của Mao Lư được giải phóng suýt nữa lừa mất vó, trong khoảnh khắc bước chân lảo đảo, nó nhìn thấy một quả cầu nhỏ tròn màu đen bắn ra ngoài, xẹt qua trước mắt nó, đụng phải kết giới lại văng ngược xuống rồi vùi vào sâu bên trong mặt đất, ngay tức khắc mặt đất nơi đó mọc lên một nhánh cây, một đóa hoa Bạch Cốt nở rộ.

   Cánh hoa sắc bén, nhụy hoa đen như mực, cực đẹp lại cực âm u, tựa như sứ giả của địa ngục vậy, mà độc của nó đã ngay tức khắc làm khô héo những nhánh cỏ xanh mọc xung quanh.

  “Được rồi được rồi, không làm tổn hại đến một phân nào trên cơ thể của Trùng tiểu thư, độc đã được khử sạch hoàn toàn, cũng xem như không phụ sự tin tưởng của Ma Vương điện hạ rồi.”

  Có ai như nó không? Bản thân thì mệt đứt hơi, tiêu tốn không ít công lực cứu một mạng người, vậy mà còn phải nịnh nọt người khác, làm ra vẻ đây là chuyện nó nên làm, hệt như một con lừa bị điên vậy. Tại sao chứ!

  Mao Lư tức tối suy nghĩ, nhưng gương mặt vẫn trưng ra vẻ lấy lòng, khi nghĩ đến việc Ma Vương điện hạ sẽ chi ra một khoản tiền lớn xem như phí chữa bệnh thì nó lại thầm thấy tất cả đều rất đáng giá, bèn ngoan ngoãn lui ra khỏi kết giới để cho người nhà bệnh nhân kiểm tra vết thương.

  Nó vừa lui ra thì Hoa Tứ Hải đã cẩn thận vén áo Trùng Trùng ra một chút, thấy mảng da trên mông trái nàng trơn nhẵn, chỉ có nơi bị thương rỉ ra chút ít máu, hắn phân vân giống độc to như vậy làm sao ra khỏi cơ thể trong khi không để lại vết thương ngoài da nào trên người nàng.

  Đưa ngón tay chạm khẽ vào, chắc chắn nàng không còn bị yêu độc gây tổn hại nữa, lúc này hắn mới thở phào, chỉnh lại quần áo cho nàng.

  Nhìn người không động cũng không nói trong lòng mình, hắn không kiềm được hôn lên trán nàng, “Bổn Vương đã nói sẽ giữ cho nàng được an toàn thì chắc chắn sẽ cứu sống nàng. Trùng Trùng, đợi ta.” Nói rồi hắn phất tay thu lại kết giới, bế Trùng Trùng đến trước mặt Tây Bối.

  “Trông nàng giúp bổn Vương, ta đi tìm Huyền Hoàng Châu, nhất định sẽ quay về trong vòng mười ngày.” Hắn không muốn trao Trùng Trùng vào vòng tay nam nhân nào khác, nhưng ngoài Tây Bối ra, hắn không tin tưởng bất kỳ ai, không thể không đặt nàng ngồi lên đầu gối của Tây Bối trên chiếc ghế bập bênh.

  “Đợi đã.” Mao Lư chợt ngắt lời.

  Hoa Tứ Hải khẽ cau mày, hắn thật sự không thích tính cứ hay bất chợt chen lời của nó.

   Con lừa này rất thông minh, chắc chắn nó nhận ra được hắn thân mật với Trùng Trùng hơn bình thường, theo lý thì nên giết nó để diệt khẩu mới đúng. Nhưng suy cho cùng nó cũng xem như đã cứu Trùng Trùng, hắn đành châm chước cho qua, nếu con lừa này không thông minh như những gì hắn nhận thấy, dám ba hoa với kẻ khác thì đừng trách hắn không nể tình.

   Mao Lư nhạy cảm cảm nhận được sát khí từ từ lan tỏa ra từ người của Hoa Tứ Hải, nó sợ tới rụt cơ thể ra sau, vội vàng nói: “Ma Vương điện hạ muốn bắt sống con tin của Tiên đạo, tiểu thú nhất định sẽ gắng sức, nhưng ta quên nhắc nhở Ma Vương một điều, Huyền Hoàng Châu bắt buộc phải lấy từ cơ thể còn sống, còn phải cho người bị thương nuốt xuống trong khoảng thời gian nửa nén hương sau khi lấy ra, đồng thời dùng công lực hòa tan nó trong cơ thể, nếu không Huyền Hoàng Châu sẽ hóa thạch, không còn tác dụng nữa.”

  “Có nghĩa là Ma Vương buộc phải mang Trùng cô nương đi theo phải không?” Tây Bối Liễu Ty hỏi rồi liếc nhìn Hoa Tứ Hải, Tây Bối Liễu Ty có chút lo lắng khi cứ nghĩ đến việc bản thân hắn đang bị thương mà còn phải mang theo một Trùng Trùng đang hôn mê đi đuổi giết Long lão đại xảo quyệt vô cùng đó.

  “Đúng vậy.” Mao Lư gật đầu nói tiếp: “Hơn nữa ta sẽ còn dâng tặng mười mấy viên linh dược, mỗi ngày dùng một viên có thể giúp Trùng tiểu thư tạm thời bình an vô sự, chỉ như ngủ một giấc mà thôi. Nhưng nếu dùng hết thuốc mà vẫn không lấy được Huyền Hoàng Châu, e rằng ―― tuy độc tính đã được khử, nhưng kinh mạch mà Trùng tiểu thư bị chính pháp lực của mình tổn hại sẽ không thể nào khôi phục được nữa.”

  Trước tiên nó giả vờ tưởng rằng Ma Vương điện hạ cứu sống Diêu Trùng Trùng là vì muốn bắt sống con tin của Tiên đạo, không có liên quan đến tình cảm nam nữ riêng tư, sau đó còn dâng tặng linh dược, để Ma Vương điện hạ chịu thêm một cái ơn của nó nữa.

  Như vậy thì cho dù nam nhân đáng sợ này muốn giết người diệt khẩu thì cũng sẽ không tiện ra tay quá trực tiếp, đợi Long lão đại chết rồi, kế hoạch của nó sẽ được thực hiện, đến lúc ấy cũng không còn lo lắng sẽ gặp nguy hiểm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.