Dịch: Bùm Bùm
”Sau hai canh giờ, Ma chướng sẽ tự động biến mất, đến lúc ấy nàng sẽ có thể rời khỏi đây.” Hoa Tứ Hải nắm Thủy Tâm Bán trong lòng bàn tay, mi
mắt rũ xuống không dám nhìn nàng, hắn sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ khiến sự
chuẩn bị tâm lý suốt một đêm qua đổ sông đổ biển.
”Bỏ cái này
đi, ta có thể tự bảo vệ mình.” Trùng Trùng giận dỗi, “Chàng mới là Ma
chướng của ta, nếu đã hất tay bỏ đi, vậy thì còn từ bi làm gì nữa, chàng là Ma, vì sao không làm việc cho sảng khoái một chút!”
”Sau
khi ra khỏi Ma chướng thì đi theo bước chân của bổn Vương, chỉ cần nửa
ngày sẽ ra khỏi được đầm Mạc Sân mà không bị lạc đường.” Hắn không trả
lời nàng, cũng không nhìn nàng, chỉ nói tiếp những gì mình đã suy nghĩ
từ trước.
Sau khi Long lão đại chết thì đầm nước này tập trung
đầy tiểu yêu tinh, nhưng không kẻ nào dám đến gần Khước Tà Kiếm, vậy nên hắn chỉ cần để lại dấu chân là Trùng Trùng đã có thể thuận lợi ra khỏi
đây, trở về nơi nàng thuộc về, tiếp tục sống dưới đôi cánh chở che của
Bạch Trầm Hương.
Có lẽ hắn nên lập tức cho gọi Ám Xử đến canh
giữ bên ngoài đầm, Trùng Trùng vừa ra ngoài thì lập tức theo sát bảo vệ
cho nàng để phòng bất trắc.
”Liên quan gì đến chàng, ta thích lạc đường đấy.” Nàng bướng bỉnh.
”Nhớ kỹ.” Hắn không trách nàng giận, là bản thân hắn đột ngột dứt áo ra đi, cho nên hắn nói xong hai chữ cuối cùng này thì im lặng trong chốc
lát, sau đó lập tức quay người bỏ đi.
Trùng Trùng thấy hắn thật sự nói đi là đi thì nóng ruột chết đi được, lần thứ ba nàng quên đi sự
tồn tại của Ma chướng, và tất nhiên cũng là lần thứ ba nàng bị bắn bật
trở lại ngồi trên mặt đất, may mà bãi cỏ này vừa bằng vừa êm, nếu không
thì chắc chắn mông nàng sẽ bị trọng thương mất.
”Đại ma đầu,
chàng quay lại đây.” Cuối cùng nước mắt cũng không kiềm được phải rơi
xuống, nàng gọi to trong sốt ruột pha lẫn tức tối và đau lòng, không
biết nam nhân này bị nối nhầm sợi dây thần kinh nào mà thay đổi còn
nhanh hơn cả chớp mắt nữa.
”Chàng không cần ta thôi mà, ta
không bám theo chàng nữa là được rồi, cớ gì phải nhốt ta lại, thả ta ra, ta thề sẽ không đuổi theo chàng!” Nàng tiếp tục gọi to, nhưng ngay cả
nàng cũng không tin lời của mình thì chắc chắn nam nhân kia cũng sẽ
không dừng bước đâu.
”Chàng đi thì đi đi, nhưng đừng mang cả Thủy Tâm Bán đi chứ! Trả cho ta!” Nàng gào tới giọng cũng khàn cả đi.
Thủy Tâm Bán là đồ vật của đại ma đầu, ngày nào nàng cũng mang theo bên mình, tưởng tượng hắn đang ở bên cạnh mình, và đêm nào nàng cũng nói
chuyện với nó, xem như hắn đang nghe nàng nói vậy.
Hắn làm sao
vậy? Vì sao bỗng chốc trở nên tuyệt tình, khiến khoảng cách giữa hai
người còn xa lạ hơn cả người dưng. Nàng không chịu được điều này, nàng
đã cho đi tình cảm của mình, không còn lấy về được nữa rồi!
Trong lúc hấp tấp, nàng nhặt Khước Tà Song Kiếm ở dưới đất lên chém lung tung muốn thử phá Ma chướng.
Ánh sáng tím xanh chói mắt lập tức tản ra xung quanh nàng, chúng cứ
trôi nổi bồng bềnh như làn mây mù lưỡng sắc, tiếng kêu keng keng không
ngừng vang lên, nhưng vẫn không phá được Ma chướng.
Qua lần
kiếp nạn này, công lực của nàng gia tăng rất nhiều, lại được Hoa Tứ Hải
hòa Huyền Hoàng Châu vào trong cơ thể mà nàng trong họa có phúc, đã nhẹ
nhàng vượt qua được hai giai đoạn lớn để nhập môn phái Thiên Môn là
thoát thai và hoán cốt – quá trính mà người khác phải tu luyện trăm năm
mới làm được.
Cho nên lúc này nàng với công lực của trăm năm vừa nắm chuôi kiếm thì Khước Tà Kiếm đã bắn thần khí ra xung quanh.
Nhưng Ma chướng được Hoa Tứ Hải giăng lên một cách tỉ mỉ để bảo vệ cho
nàng, mà pháp lực của hai người lại quá chênh lệch, cho nên nàng vẫn
không thể nào phá giải được nó.
Nàng tức tới giậm chân, cũng
không suy nghĩ tỉ mỉ, chỉ tiện tay gộp Khước Tà Song Kiếm lại rồi ném về hướng Hoa Tứ Hải đã bỏ đi.
Đây chỉ là hành động vô ý, nhưng
khi kiếm nằm trong tay nàng thì không tổn hại được Ma chướng dù chỉ một
chút, song khi rời khỏi tay nàng thì lại bỗng phá hủy Ma chướng, bay vút theo bóng lưng của Hoa Tứ Hải. Có lẽ thanh thần kiếm này chuyên chém
Yêu trừ Ma nên khi không còn bị Trùng Trùng khống chế thì sẽ tự động
đuổi theo mùi của Ma khí.
Trùng Trùng hốt hoảng, nàng không ngờ trong tình huống này, nàng đã từ tức tối biến thành hãi hùng, hành động gào kêu Hoa Tứ Hải đừng đi đã đổi thành thét lên bảo hắn mau trốn đi.
Hoa Tứ Hải chẳng buồn quay đầu, bước chân cũng không dừng lại, khi
Khước Tà Kiếm đến gần, hắn chỉ phất tay áo lên, và trong tiếng vải vóc
bị xé rách, Khước Tà Song Kiếm đã xuyên qua tay áo hắn, cắm xuống đất
kèm theo một mảnh vải ngay mũi kiếm.
Trùng Trùng như trút được
gánh nặng mà ủ ê ngồi bệt xuống đất, nàng vẫn chưa hết hoảng hốt, nếu
lúc nãy nàng làm hắn bị thương thì sao đây, ý nghĩ này khiến nàng toát
cả mồ hôi.
Mặc cho hắn có tuyệt tình, có thay đổi ra sao, mặc
cho nàng muốn tặng hắn hai tát đến đâu đi nữa thì cuối cùng nàng vẫn rất yêu hắn.
”Chàng không thể nói đi là đi khi đã làm chuyện thân
mật thế này với ta rồi.” Nàng hiểu nàng sẽ không níu kéo được hắn nên
đổi thành chiến lược tâm lý, “Ma đầu chết tiệt, ít nhất chàng cũng phải
hòi xem vì sao ta lại đi khắp nơi tìm chàng chứ.”
Vẫn không để ý đến nàng.
”Ta chỉ muốn hỏi chàng một câu thôi, trong tim chàng có nữ nhân nào không, chàng có yêu ta hay không?”
Bước chân hắn khựng lại, nhưng vẫn cố gắng bước tiếp đi, ép bản thân
mình không được quay đầu, bởi vì sáng nay hắn vận công quá độ, lúc này
lại gượng cứng người, vết thương nơi eo đã rỉ máu ra, thấm đỏ cả dải
băng trắng.
Yêu? Hắn không có quyền đó.
Có chăng chỉ
là sự phẫn nộ đã theo hắn từ lúc ra đời, cho nên hắn chỉ đành phụ nàng
thôi. Thật ra giữa họ vốn đã là sự phát sinh kỳ lạ rồi, bởi vì cả hai
vốn không nên gặp nhau.
Hắn đi từng bước một, nhìn thì vững vàng, nhưng thật chất thì vô cùng gian nan.
Có rất nhiều chuyện cho dù là hắn cũng không thể nào quyết định được,
hắn ghét Thiên đạo, ghét vận mệnh, ghét bị thao túng, nhưng có lúc hắn
vẫn sẽ lực bất tòng tâm, cứ luôn cảm thấy có cái gì đó đang chi phối tất cả mọi chuyện vậy.
Cũng như Trùng Trùng.
Nàng bất chợt xuất hiện và tiến vào trái tim hắn, bây giờ hắn lại chẳng thể nào ném nàng đi được.
Hắn đang càng đi càng xa, hai người bị ngăn cách bởi quãng thời gian
vạn năm, còn cả khoảng cách không thể nào xóa bỏ được nữa. Hắn cảm thấy
như có một sợi dây nối liền mạch đập của hắn với trái tim của nàng vậy,
lúc này sợi dây ấy đã đứt lìa, máu tươi đầm đìa.
”Ma đầu chết
tiệt chàng nhớ kỹ cho ta, ta đã cứu chàng hai lần rồi, ước hẹn giữa
chúng ta còn chưa kết thúc đâu!” Đằng sau vang lên giọng nói của Trùng
Trùng, nàng nói mà chẳng hề suy nghĩ cân nhắc gì cả, Hoa Tứ Hải xả thân
vì nàng không tính sao? Nàng chỉ tính theo một phía, như vậy nàng hoàn
toàn chiếm lợi ích mà không hề bị thiệt một chút nào rồi.
Hoa Tứ Hải cau mày, suýt nữa đã dừng bước.
Vì sao nàng vẫn còn nhớ đến lời ước hẹn này? Đây được xem là cứu hắn
sao? Nếu không phải nàng chặn trước mặt hùng yêu thì có lẽ hắn vẫn bị
thương, nhưng sẽ không chết được. Nhưng chẳng phải chính vì sự xả thân
đó của nàng đã lay động lòng hắn hay sao?
Cũng tốt, tính mạng của nàng có hắn.
Hắn không quay đầu nên không biết được Trùng Trùng đang đứng bên trong
Ma chướng cũng có cảm giác như bị xát muối vào tim, hệt như hắn vậy.
Trái tim chưa từng bị thương mà lúc này lại đau rát âm ỉ, muốn khóc lại khóc không ra, cứ trơ mắt nhìn hắn càng đi càng xa, ngọn núi Cổ Quái
hay biến đổi hình dáng đã chôn vùi bóng dáng của hắn, vậy mà nàng vẫn
không làm được gì.
Lòng chàng tựa sắt, câu nói này quả thật rất đúng.