“Sư huynh!” Bốn âm thanh đồng thời vang lên, họ cũng không ngờ Bạch Trầm Hương lại
giận đến mức không còn khống chế được cảm xúc của mình như vậy.
Mặc Vũ, Đào Hoa, Đao Lãng ba người chia nhau ra tay từ ba phía, ánh đỏ
đậm nhạt khác nhau bắn ra khỏi tay họ, trong chớp mắt hóa thành muôn vàn sợi tơ đỏ phát ra âm thanh xùy xùy, hiểu ý nhau xông về phía trước
Trùng Trùng một khoảng chưa tới hai mét, chúng vừa tiếp xúc nhau đã khẩn cấp đan lại tạo thành chiếc lưới ánh sáng dày khít, bảo vệ cho Trùng
Trùng ở phía sau, mà ở giữa chúng và Trùng Trùng còn có một Ha đại thúc
dũng cảm đứng chắn lại.
Nhưng đau đớn khi Khước Tà Kiếm bị hủy đã thấm sâu tận tim Bạch Trầm
Hương, khiến hắn vô ý sử dụng hết bảy phần công lực. Một cú đánh này
mang theo cơn lôi đình của sấm sét, của trận cuồng phong pha những tia
chớp lấp lóe đang xoáy mạnh qua đây!
Công lực của ba vị hộ pháp vốn đã không bằng chưởng môn, cộng thêm việc xảy ra quá đột ngột, nên chỉ một khắc khi chiếc lưới bị trận gió sét
đâm vào, nó đã lập tức vỡ vụn, sau một tiếng rít đinh tai, vô số điểm
sáng màu đỏ rơi rải rác khắp bầu trời như một cơn mưa ánh sáng. Mà đồng
thời, sau khi dẹp bỏ trở ngại, trận cuồng phong với sức gió cực đại của
nó cuốn tầng bảo hộ thứ hai là Ha đại thúc lên, hất văng ra xa mấy chục
mét, sau đó tiếp tục lao thẳng về phía Trùng Trùng.
Xong rồi, xong rồi, bị sét đánh thật rồi! Chuyện có cơ suất[1] thấp như vậy mà cũng bị nàng gặp phải!
[1] Cơ suất: khả năng xảy ra một chuyện nào đó.
Trùng Trùng ngay cả cơ hội chạy thoát thân cũng không có, chỉ có thể
nhắm mắt chờ chết. Nàng thấy mình bị một cỗ lực lượng mang theo phẫn nộ
xốc lên, không có sức đỡ không có nơi dựa như chiếc lá trong cơn giông,
bay trên không nhưng không thể điều khiển, bị cuốn đến ngã sang bên này
té sang bên kia, sau đó văng ra xa.
Nhưng, may quá.
Nàng không thấy đau, thậm chí ngay cả trận cuồng phong đáng sợ đó cũng
không chạm được vào nàng, bên tai ngoài tiếng sấm cuồn cuộn thì không
còn nghe được gì, hình như cả người nàng được bọc trong một đám mây tích sét trong suốt, mà đám mây này dần mở rộng ra thành một lớp màng bảo vệ hình tròn, giúp nàng không bị tấn công trực tiếp.
Mở to mắt, nàng kinh hoảng nhìn cảnh và người ở phía dưới đang ngày
càng nhỏ đi, vách núi trước mặt lại mau chóng phóng đại, còn chưa kịp la lên tiếng thì cả người đã đâm mạnh vào thành hình chữ Đại (大).
Hô, lần này đẹp mặt rồi, bị đập thành mức hồng luôn!
Nàng sợ tới nhắm chặt mắt, nghe bốp một tiếng, không đau, nhưng cả
người bị rơi xuống, mùi vị không khác hôm rơi vực đó là bao, chẳng qua
là đáp đất rất nhanh. Lần này nàng đặc biệt chú ý đến mông, vô cùng may
mắn là không bị đóng dấu nữa!
Khắp sân lại lần nữa trở nên im ắng, bảy thanh kiếm kêu khóc không thôi kia cũng đã ngừng run rẩy. Trùng Trùng mờ mịt nhìn những người xung
quanh, lại kiểm tra tình hình của mình, bộ não trắng xóa một mảng từ từ
khôi phục lại ý thức. Nàng nhảy lên một bước, tức phồng má chỉ vào sư
phụ của mình, la lên: “Bạch Trầm Hương, ông cũng quá ác rồi, ta tốt xấu
gì cũng là đệ tử của ông, thầy trò như cha con, hổ đói cũng không ăn
thịt con mình, nào ngờ ông còn tà ác hơn bọn ác đồ ma giáo. Hừ, bây giờ
lão tử chính thức thông báo cho ông biết, ta không cần ông nữa, từ đây
hai ta cắt đứt quan hệ! Đường to kiêm trời rộng, mỗi người đi một bên!”
Từ lúc Khước Tà Kiếm bị hủy, lòng Bạch Trầm Hương cứ loạn cả lên, vừa
muốn đánh chết con kiến này, nhưng vừa lờ mờ cảm thấy không ổn, vừa nãy
do nhất thời lỡ tay, vốn là đã rất hối hận, giờ thấy nàng một chút cũng
không xem sư tôn kiêm chưởng môn ra gì, lập tức giận dữ, sử dụng thuật
Đằng Vân (đạp mây), chỉ một bước đã đến trước mặt Trùng Trùng, nắm cổ áo nàng xách vào chính giữa sân.
“Nghiệt đồ (đồ đệ xấu xa, tội ác), thật quá to gan, ngay cả tên Bạch Trầm Hương cũng dám gọi! Còn nói cái gì mà lão tử, ai là lão tử!”
Trùng Trùng sống chết giãy dụa như con chim nhỏ bị bắt, nhưng không
động đậy được chút nào, cuối cùng nhụt chí dứt khoát để yên, miễn cưỡng
rướn cổ lên, tức giận trừng Bạch Trầm Hương. Bạch Trầm Hương lửa giận
đốt não, cũng trừng lại. Khắp sân mấy trăm miệng người cứ như vậy nhìn
hai thầy trò mắt to trừng mắt nhỏ, không một ai dám lên tiếng.
Trừ cái tên Dương sư bá đáng ghét kia.
“Yêu nghiệt! Ả là yêu nghiệt!” Hắn rướn cổ họng lên nói: “Mọi người
cũng thấy rồi đấy, chiêu Phong Lôi Chưởng này của chưởng môn tụ tập vạn
quân[2] lôi đình, ấy vậy mà lại bị yêu khí hộ thể của yêu nữ
đánh bật về. Thử hỏi xem, một cô gái không một chút nền tảng về thuật
đạo sao có thể có khí hộ thể mạnh như vậy được, sao có thể đỡ được cú
đánh của Bạch chưởng môn? Ả yêu nữ không rõ lai lịch này chắc chắn là ác đồ của ma giáo!”
[2] Vạn quân: một quân bằng 15kg.
Hắn nói đến rát cổ bỏng họng, đấm ngực dậm chân, hệt như là đang khóc
tang vậy, mở miệng là yêu nữ, ngậm miệng là ác đồ, mà Trùng Trùng lại
không phản bác, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào cái gì mà yêu khí hộ thể.
Nàng không phải yêu, cũng không có chút pháp lực nào, tám đời tổ tiên
không ai tu đạo, vậy di truyền là không có khả năng rồi, cho nên nàng sẽ không vô lý mà xuất hiện công lực đặc biệt. Vậy thì khí hộ thể lại là
cái quái gì? Lẽ nào cái thứ này chính là thứ bảo vệ nàng khỏi ngã vực
thành bánh thịt, cũng chính là thứ khiến nàng không bị sư phụ đánh thành bánh bao thịt sao?
Nhưng nó đến từ đâu? Lẽ nào là cái người nàng gặp khi đi du lich kia –
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, tìm người nàng tin tưởng nhất, thấy Ha
đại thúc chạy lại từ xa, khóe miệng còn vương tia máu, rõ ràng chính là
đã bị thương rồi. Công lực của hắn thấp nhất phái Thiên Môn, nhưng dù
sao cũng không phải là người phàm, bị văng ra mấy chục mét cũng chỉ bị
thương mà thôi, chỉ là cây chổi — pháp bảo của hắn đã bị hủy, nên hắn
chỉ có thể chạy bằng chân.
Thấy Ha đại thúc bị thương, Trùng Trùng bỏ qua chuyện của mình, lần nữa điên cuồng phóng ánh mắt phi đao về phía sư phụ, nhưng lần này Bạch
Trầm Hương không có nhìn nàng, mà là trao đổi ánh mắt với ba vị hộ pháp.
Trên người nữ đệ tử thứ bảy mà hắn thu, cái cô gái không nghe lời, còn
vô cùng cứng đầu, lúc nào cũng làm hắn tức đến nửa sống nửa chết này,
quả thật là có một luồng chân khí hộ thể mạnh mẽ. Nghiệt đồ này tuy u u
mê mê, nhưng bọn họ đều thấy rất rõ ràng, khi Phong Lôi Chưởng của hắn
đánh còn cách nàng nửa thước, khi hắn tưởng nha đầu này sắp bị một
chưởng của hắn đánh chết, thì nơi lồng ngực nàng bỗng tản phát ra một
loại ánh sáng màu kim rất nhạt, trên đó còn có vài chữ màu đen, bọc lại
quanh người nàng, che cho nàng không bị một chút thương tổn nào.
Nhìn bộ dáng của nàng cũng hình như là không biết đến sự tồn tại của
chân khí hộ thể này, vậy rốt cuộc nàng là ai? Thật sự là Khước Tà Kiếm
chủ được định sẵn sao? Nếu như là thật, vậy vì sao trên người những kiếm chủ thần kiếm khác không có chân khí mạnh mẽ như vậy chứ? Luồng chân
khí đó sáng lạn rực rỡ không một chút yêu tà, chứng minh nàng tuyệt đối
không phải người của ma giáo. Vậy nàng hủy Khước Tà Khước bằng cách nào?
“Chưởng môn sư huynh, xin nghe đệ nói một lời.” Trong bốn đại hộ pháp,
Đao Lãng là người bình tĩnh nhất, thấy thế vội lên trước hành lễ: “Tuy
Trùng Trùng đã làm gãy Khước Tà Kiếm, nhưng nghĩ kỹ lại, không ai có thể hủy được thần kiếm trừ phi người đó là kiếm chủ. Có lẽ trong chuyện này còn có những duyên cớ chúng ta chưa biết, đệ thấy hay là nhốt Trùng
Trùng lại trước, cũng giữ lại các mảnh gãy của thần kiếm, mọi người
thương lượng xem nên làm sao, vẫn còn hơn là quyết định vội vàng để sau
này hối hận cũng không kịp.”
Sư huynh đệ bọn họ sống chung đã mấy trăm năm, mỗi người đều hiểu nhau, vì thế mà khi Đao Lãng nói vậy, Mặc Vũ cũng bước lên nói: “Đông sư
huynh nói đúng, chuyện này cần phải bàn bạc lại cho kỹ càng.” Hắn nói
xong, Đào Hoa cũng vâng theo.
Bạch Trầm Hương đã bình tĩnh lại, cũng sớm muốn quyết định như vậy,
nhưng vẫn giả vờ suy nghĩ, ngay cả Dương sư bá ở một bên lớn tiếng nói
“nuôi ong tay áo, nuôi ong tay áo” cũng mặc kệ, gật gật đầu.
“Đế Ất, thu tàn kiếm (kiếm hỏng) lại, mang lên Quân Thiên.” Hắn khôi phục lại cử chỉ vững vàng uy nghiêm của nguyên sư một phái, “Đưa nhốt liệt đồ này vào động Côn Ngô Liên
Thiên.”