“Ngươi siết phải cổ ta rồi, chủ nhân, khụ khụ.”
Vạn Sự Tri giãy dụa hòng tránh cổ khỏi tay Trùng Trùng, “Ý ta là hắn
làm vậy rất nguy hiểm, nhưng xét đến ta từng thấy qua pháp lực cao cường lấy thân làm đá, giữ lại mảnh đất Lạc Lối của hắn, cho nên nói không
chính xác lắm. Lần này, hắn không thành công thì thành nhân.” (BB: Thành nhân = hy sinh)
“Hắn không được thành nhân!”
Trùng Trùng suýt nữa kêu lên, sau đó lại thấy mình có hơi thất thố, thế nên giải thích: “Hắn chết rồi, kết giới này sẽ không ai mở ra, sư phụ
kỳ quặc chẳng phải sẽ triệt để xong đời sao?”
Vạn Sự Tri nghi ngờ nhìn Trùng Trùng một cái, “Vậy ngược lại, ngươi
phải khuyên đám người trong kia bỏ đi chủ nghĩa giáo phái, ít nhất cũng
phải chung tay vì việc này mới được, không thì chẳng có ai được lợi gì
đâu.”
“Hình như ―― rất khó.” Trùng Trùng nhớ tới dáng vẻ quật cường của Bạch
Trầm Hương, cứng đầu vô cùng, không dễ thỏa hiệp, nói không chừng còn
rất vui mừng vì được chết chung với mấy cao thủ của Ma đạo nữa.
“Ngươi trước giờ đều không hiểu Bạch Trầm Hương, ông ta chỉ là bị ngươi chọc tới phát điên, vốn ông ta chẳng phải là một kẻ hồ đồ.” Vạn Sự Tri
nói, “Bọn họ bắt buộc phải chung tay phối hợp với Hoa Tứ Hải, bằng không thì khó xong việc. Cho dù Hoa Tứ Hải một mình mở kết giới chết ra, chỉ e là không duy trì được lâu, nếu đám người trong đó đánh loạn lên, cũng
sẽ chẳng ra được đâu.”
Trùng Trùng đưa mắt nhìn chiếc lồng thủy tinh to kia, thấy bên trong
không có động tĩnh, cũng không biết kết giới cách âm, hay là bọn họ đã
không còn đánh nữa.
Mà nói qua cũng nói lại, nếu dưới tình cảnh này mà còn đánh, thì Hoa Tứ Hải chắc chắn là kẻ ngốc nhân ba.
Nàng quay đầu nhìn Vạn Sự Tri, gà con không lên tiếng, chỉ cúi đầu đi
tới một nơi, mổ một phát lên vết nứt nhỏ bé trên đó, “Đây là Hoa Tứ Hải
làm ra, có thể nói chuyện với người bên trong, ngươi thử đi.”
Trùng Trùng nhìn Hoa Tứ Hải vẫn đang nhắm mắt không nói, hoàn toàn mặc
kệ chuyện chẳng liên quan. Nàng chậm rãi đi đến trước vết nứt, gõ gõ lên vách kết giới, nhẹ giọng gọi: “Sư phụ, người có ở trong đó không?”
“Ồ, Trùng cô nương muốn bái ta làm sư?” Một giọng nói nhẹ nhàng bỗng truyền ra, mang theo ba phần trêu chọc.
Trùng Trùng vốn đang nghiêng tai dán lên vách kết giới, giọng nói này
như là nói trong lúc đang hôn lên má nàng vậy, làm nàng giật mình, không khỏi đỏ cả mặt, lập tức nhảy ra, chà chà lỗ tai.
“Con hồ ly chết tiệt! Ta tìm sư phụ ta.” Nàng tiện tay cầm một hòn đá ném lên vách kết giới.
Trong đó “A” lên một tiếng, “Trùng cô nương, cô muốn vang điếc ta sao?
Như vậy thì sau này ta chỉ có thể ôm lấy cô mà nói chuyện mới nghe được
rồi.” Tây Bối Liễu Ty khẽ chậc lưỡi nói, hình như một chút tiếng động ở
bên ngoài vào bên trong lại như sét đánh vậy.
Trùng Trùng mặc kệ hắn, lặp lại yêu cầu của mình.
“Bạch đạo trưởng ở mặt kia của kết giới, có bằng lòng qua đây không thì ta không chắc.” Tây Bối Liễu Ty vẫn dùng giọng điệu không nhanh không
chậm, thậm chí Trùng Trùng còn hình dung ra được, cho dù có ở trong hoàn cảnh chật vật bao nhiêu, tên giàu sụ này vẫn mang dáng vẻ thanh lịch
nhàn nhã, như hoa sen trong bùn vậy.
“Không đánh nữa à?” Nàng muốn xác nhận một chút.
“Trước thiên tai, ngay cả chó sói côn trùng cũng phải ngừng tay lại để
tự vệ, huống chi các vị đều là những nhân vật có tiếng của hai đạo Tiên
Ma!”
Con hồ ly chết tiệt này vẫn cứ không trả lời nàng cho đường hoàng,
Trùng Trùng thầm mắng một câu, nhưng tâm trạng thả lỏng không ít. Điều
này chứng minh trận chiến này dù có ghê gớm, nhưng vẫn chưa đến mức
không thể thu dọn tàn cuộc.
Trong tiềm thức, nàng quả thật không muốn phái Thiên Môn và Ma đạo có
nút thắt không cởi được, mặc dù hiện giờ đã ở vào thế lửa với nước.
“Mã Nghị?” Một giọng nói uy nghiêm cất lên hỏi.
“Sư phụ sư phụ, người không sao chứ?” Trùng Trùng kích động nhảy lên, mũi ấy vậy mà lại có chút chua xót.
Trước nay nàng cứ luôn xem việc chọc tức chết Bạch Trầm Hương là nhiệm
vụ, không ngờ lúc đứng ngay ranh giới sống chết. nàng lại phát hiện lòng mình ít nhiều gì cũng có chút cảm tình với ông ta.
Cũng phải, cho dù ông ta có ác ôn đến đâu đi nữa, suy cho cùng ở cái
thế giới đầy rẫy kiếm tiên này, ông ta đã cho nàng một cái gọi là gia
đình và bảo vệ lúc ban đầu.
“Không sao, con ―― vẫn ổn chứ?” Giọng điệu của Bạch Trầm Hương cũng ôn hòa hơn bình thường, không tức tối hổn hển nữa.
Trùng Trùng dạ hết mấy tiếng, không dám hỏi tình trạng của những người
khác, sợ nghe thấy tin xấu, chỉ nói những gì quan trọng nhất: “Sư phụ,
hiện giờ tình thế nguy cấp, tên ―― tên đại ma đầu Hoa Tứ Hải kia định
chơi cứng, có thể ―― lần này phái Thiên Môn chúng ta phải ―― hợp tác với Ma đạo.”
“Sư phụ hiểu.” Bạch Trầm Hương nói chậm rãi, “Chuyện đều do dựng tháp,
tháp đã hủy, ân oán cả hai cũng hết, cho dù Tiên Ma có cùng tồn tại,
cũng là chuyện sau này, vi sư sẽ không lấy nhiều mạng người như vậy ra
làm trò đùa.”
Trùng Trùng vốn tưởng Bạch Trầm Hương sẽ cố chấp chiến một mất một còn
với Ma đạo, không ngờ ông ta lại thấu tình đạt lý như vậy, xem ra Vạn Sự Tri càng hiểu Bạch Trầm Hương hơn nàng rồi.
Nàng vì muốn thuyết phục Bạch Trầm Hương mà đã chuẩn bị hết lời ngon
tiếng ngọt, bây giờ dùng không được rồi, ngược lại cảm thấy bị động,
chẳng biết giữ miệng mà nói, “Sư phụ người đúng là có đại trí tuệ, đệ tử hôn người một cái ―― Muah!”
Bạch Trầm Hương rõ ràng là không ngờ tới Trùng Trùng sẽ như vậy, lập
tức ngẩn ra, trên gương mặt bối rối ửng lên chút đỏ không dễ thấy.
Tây Bối Liễu Ty ở bên cạnh vẫn luôn bỉ ổi mà nghe lén, lúc này bật cười to, càng cảm thấy Trùng Trùng thú vị, “Bạch đạo huynh, tiểu đồ đệ này
của huynh đúng là rất thú vị, hoàn toàn khác với người bình thường,
không biết là đệ tử Bạch đạo huynh thu ở đâu?”
Bạch Trầm Hương nện mạnh trượng Vô Song xuống đất, hừ lạnh một tiếng,
không để ý đến Tây Bối Liễu Ty, chỉ nghiêm khắc nói với Trùng Trùng,
“Liệt đồ lui xuống, nơi này không phải chỗ mà một người có công lực thấp kém như con chịu được. Nếu nơi này gặp nạn, mau chóng quay về bẩm báo
Nam sư thúc con.”
Trùng Trùng bĩu bĩu môi, sớm biết bát tự của mình với sư phụ không hợp, chưa tới hai câu đã trở mặt, rõ ràng những lời ông ta nói thể hiện sự
quan tâm, vậy sao không nói cho đàng hoàng chứ? Nàng không biết phải làm sao chỉ dẫn đám người bên trong hợp tác, chỉ đành quay người nhìn Hoa
Tứ Hải, đúng lúc thấy hắn vừa điều tức xong, ánh mắt đang nhìn qua bên
này.
Tim nàng giật thót, bỗng chốc nhớ lại chuyện khi nãy hắn ôm nàng từ
đằng sau, mặt nàng hơi đỏ, vội vàng che giấu nói: “Bây giờ có thể cứu
người được chưa?”
Phối hợp với giọng nói của nàng, kết giới chết sau lưng phát ra tiếng
ken két đáng sợ, cho dù là Khước Tà Song Kiếm, hình như cũng không giữ
kết giới được lâu.
“Bổn Vương sẽ từ điểm yếu nhất của kết giới này, bổ xuống một đao,
người đạo ta bên trái, người phái Thiên Môn bên phải, đợi bổn Vương cố
định xong khe nứt, thì có thể ra.” Hắn nhàn nhạt nói, phảng phất là nói
xuống phố mua đồ, chứ không phải là chuyện đáng sợ lấy cứng địch cứng
với kết giới chết này.
“Muốn ta chuyển lời? Được thôi.” Trùng Trùng quay người, ngừng một chút, lại quay qua, “Nhưng mà người phái nào ra trước đây?”
Nàng đoán hai đạo Tiên Ma tuy tạm thời ngừng đánh, nhưng vẫn không tin
tưởng nhau vẫn đề phòng nhau. Nếu người Tiên đạo ra trước, người Ma đạo
sẽ lo người của phái Thiên Môn tấn công Hoa Tứ Hải, mà người Ma đạo ra
trước, sư phụ kỳ quặc sẽ lại lo Ma đạo ra rồi sẽ bỏ đi hết, nói không
chừng còn tiện tay lấy cả mạng nàng, cho dù là nhường nhịn lẫn nhau,
phái này cũng sẽ lo phái kia ra tay đánh lén.
“Mỗi bên một người.” Hoa Tứ Hải nói ngắn gọn.
Ý hay!
Đại ma đầu này không những vừa đẹp vừa cool, còn rất thông minh nữa.
Xem ra não hắn không bị ngâm qua nước sôi, cũng không bị cửa kẹp qua,
mạnh mẽ hơn đám gối thêu hoa kia nhiều, là cực phẩm hiếm có trong chúng
sinh nha! (BB: Gối thêu hoa = những người có vẻ ngoài mà không có học thức)