Nghe nói lúc máy bay tan nát trên bầu trời, nếu như hành khách bị văng ra
chết tại chỗ là may mắn nhất, bởi vì người đó không cần lĩnh hội quá
trình hối hả rơi xuống một cách dài đằng đẵng, cũng không cần lĩnh hội
nỗi sợ hãi khi đối diện với cái chết. Diêu Trùng Trùng gần đây xui xẻo đến cực, cho nên bất hạnh thay nàng
vẫn duy trì thanh tỉnh, chỉ là nàng không phải gặp tai nạn trên không,
mà là bị đẩy đến nơi không nên đến, ngã xuống từ trên vách núi.
Nếu có thể bị dọa chết thì tốt biết bao, ít nhất chết tương đối sáng
tạo. Nhưng ngay cả điều này cũng không được như nàng mong muốn, gào to
đến khàn giọng, tứ chi múa loạn xạ đến tê rần, nhưng nàng vẫn một mực
rơi xuống, qua thật lâu cũng không có ngừng, thật giống như vách núi này sâu không thấy đáy, xuyên đến một chỗ khác của trái đất vậy, đến cuối
cùng nàng dứt khoát hoàn toàn bỏ mặc, thoải mái bay ở giữa không trung,
thích sâu bao nhiêu thì sâu bấy nhiêu đi!
Vật thể rơi xuống một mét, sức nặng nhân lên ba! Dựa theo thời gian này cùng khoảng cách mà tính, nàng ngã thành một vũng bánh thịt là chắc!
Không biết lại qua bao lâu, ngay lúc nàng nhàm chán đến sắp ngủ đi, đột nhiên cảm giác được dưới mông xóc một cái nặng nề, sau đó truyền tới
một cảm giác mềm mại, vội vàng mở mắt nhìn, phát hiện mình ngồi ở trên
một bụi hoa, một nơi cực đẹp trong sơn cốc.
Thì ra là thiên đường chính là như vậy!
Nàng kinh ngạc mà nghĩ không biết mình là chết hay sống, hoặc là nửa
chết nửa sống? Nằm mơ? Hay là chết vốn chính là đơn giản như vậy? Nhưng
chờ một chút ― ― trong mảng mềm mại dưới mông kia có một thứ rất nhỏ
nhưng lại rất cứng, đang cấn ở dưới mông trái của nàng, khi nàng ý thức
được loại tình huống không hài hòa này xuất hiện thì một cổ đau đớn bén
nhọn như đao lập tức từ mông trái xuyên thẳng đến não, toàn thân cao
thấp mỗi một dây thần kinh đau trong nháy mắt đều giật lên!
“Mông của ta!”
Nàng kêu thảm một tiếng, nhảy dựng lên, tay xoa eo sau, lại không dám
đụng vào nơi truyền đến cơn đau, nước mắt từng giọt lớn chen nhau chảy
ra khỏi hốc mắt, trong tầm mắt mơ hồ, bỗng nhiên nhìn thấy một người
đứng ở bụi hoa bên kia đang kinh ngạc nhìn nàng.
Vội vàng lau nước mắt, thấy rõ người đứng cách nàng một vùng hoa là một nam nhân, ước chừng hơn 40 tuổi, da ngăm đen, mặc một thân cổ trang màu xám, vóc người không cao nhưng rất cường tráng, mặc dù có râu quai nón, nhưng mặt mũi thoạt nhìn lại tương đối thiện lương, lúc này hắn đang
khom người nhẹ nâng một đóa hoa màu hồng phấn, tay khác lại chẳng ra gì
mà cầm một cây chổi.
Thiên đường không phải nên có tiên nữ sao? Vậy vị này là ― ―
“Đại thúc?” Nàng thử gọi một tiếng.
Sắc mặt nam nhân đanh lại, cứ như là bị nàng đánh thức vậy, thần sắc kỳ lạ nhìn nàng. Mà lúc này, giữa không trung đột nhiên không chút dấu
hiệu nào vang lên một tiếng sấm nổ, tựa như có người dùng một thanh rìu
trực tiếp bổ đôi bầu trời vậy, hai người đều giật nảy mình.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy khí trời cực kỳ quang đãng, bầu trời xanh
đến giống khối thủy tinh dễ vỡ, ngay cả một áng mây cũng không có, làm
sao lại có sét đánh?
“Cô nương, nơi đây nguy hiểm, xin mau từ sau núi rời đi.” Không đợi
Trùng Trùng nói chuyện, đại thúc nói trước, giọng nói vô cùng ôn hòa.
“À ― ― ta ― ― “
“Ra khỏi Tử Trúc Lâm đi phía trái.” Đại thúc nói tiếp, sau đó không để ý tới Trùng Trùng nữa, một tay vung lên, đột nhiên cưỡi cây chổi bay lên
trời.
Harry Potter? Lẽ nào cậu nhóc Anh quốc đẹp trai kia sau khi lớn lên sẽ tiến hóa thành người Trung Quốc?
Trùng Trùng giật mình nhìn vị đại thúc kia cưỡi cây chổi bay ở giữa
không trung, nỗi khiếp sợ cùng nghi ngờ trong lòng áp hết đau đớn cùng
khó chịu trên người, chỉ thấy hắn bay không cao, cũng bay không nhanh,
vì thế nên cái gì cũng bất chấp, nhanh chân đuổi theo.
“Ha đại thúc! Ha đại thúc! Xin ngài dừng một chút! Ha đại thúc! Xin
thương xót!” Nàng kêu to về phía giữa không trung, nhưng Harry Potter
đại thúc hình như không nghe thấy, căn bản không để ý tới nàng, Trùng
Trùng không còn cách nào, chỉ đành phải một đường ngẩng đầu vừa hô vừa
đuổi theo.
Nàng không biết mình là mơ hay là ảo, còn sống hay đã chết, cũng không
biết mình đang ở dị giới, vương quốc ma pháp hay là thiên đường, địa
phủ, vị đại thúc này hình như là người duy nhất ở nơi này, xem ra cũng
hòa nhã, cho nên nàng không hỏi rõ ràng thì không được, làm sao có thể
để cho hắn cứ chạy đi như vậy?
Ra khỏi rừng trúc không biết có phải là màu tím hay không kia, trước
mặt xuất hiện một thác nước lớn lóng lánh ánh bạc, hai bên trái phải của nó, mỗi bên có một đường núi nho nhỏ, quanh co trải dài vào trong núi
rừng, Ha đại thúc bảo nàng đi về bên trái nhưng nàng lại đi về bên phải
theo Ha đại thúc đang bay kia.
Đường núi chật hẹp mà gập ghềnh, từ trên xuống dưới có vô số bậc thang, mắt thấy bóng dáng Ha đại thúc thoắt ẩn thoắt hiện ở giữa không trung,
Trùng Trùng liều mạng theo sát ở phía sau, chạy đến nhiều lần suýt tắt
thở, cảm giác gần như vòng qua nửa ngọn núi, mới nhìn thấy lối ra rộng
rãi ở phía trước, mà bóng dáng Ha đại thúc lọt xuống phía dưới rồi mất
tăm.
Nàng vịn vách núi đứng ở mười mấy bậc thang đá cuối cùng, thở hổn hển
từng ngụm lớn, nghe thấy ngoài đường núi truyền đến tiếng hô hào cùng
tiếng binh khí cắt nhau hỗn loạn, cứ như phía ngoài đang có thật nhiều
người đang dùng binh khí đánh nhau vậy.
Ha đại thúc nói nơi đây nguy hiểm, bảo nàng mau rời khỏi, lẽ nào là nói phía ngoài đang xảy ra cuộc ẩu đả của xã hội đen sao? Vậy nàng có phải
nên nhanh chóng rời khỏi hay không? Nhưng nàng phải đi đâu? Nàng mặc dù
không muốn tham gia vào chuyện ẩu đã, nhưng không phải là nên tìm một
người hỏi cho ra lẽ sao?
Đang lúc do dự, bỗng cảm thấy một bóng dáng rất nhỏ ném mạnh về phía
nàng, khí thế vừa vội vừa nhanh, nàng căn bản thấy không rõ đây là cái
gì, chỉ theo bản năng nhanh chóng tránh đi.
May mắn! May mắn! Tránh thoát rồi. Ơ, ở đâu ra mùi ngọt ngào tươi mát
vậy? Ngửi trông có vẻ rất ngon. Nàng đắc ý dào dạt mà nghĩ. Nhưng nàng
đã quên, trên bậc thang đá có một loại thực vật màu xanh lá tên là Địa
Y, nghe nói nó rất trơn, kết quả không nghĩ cũng biết. Nàng không biết
mình quay người bao nhiêu độ trên không, cảm giác trời đất ở trước mắt
nàng không ngừng luân chuyển, xương thịt cả người bị thềm đá luân phiên
cấn vào, cho đến khi ngậm đầy bùn đất trong miệng ngã ngay lối ra mới
ngừng lại.
Sắp giàu rồi, sắp giàu rồi! Trước mắt không phải sao vàng thì chính là sao bạc!
Trùng Trùng bị ngã đến đầu tóc rối bù, ánh mắt tập trung hồi lâu mới
phát hiện ngoài đường núi là một mảnh đất trống thật lớn, có rất nhiều
người đang đứng ở chỗ này, ước chừng có hơn hai, ba trăm người, nữ có
nam có, đại đa số là người trẻ tuổi, mặc trên người cùng một bộ cổ trang màu xám, búi tóc, chẳng qua người thì trên cổ áo và ống tay áo có viền
đỏ, có người màu xanh, có người màu trắng, có người màu đen, có người
màu tím, hình như dùng sự khác nhau giữa màu áo để phân chia ra.
Giữa bọn họ đều không có đánh nhau, mà là toàn thể khoa tay múa chân
phất tay chỉ lên giữa bầu trời, có người thần sắc rất căng thẳng, có
người vẻ mặt tức giận, có người nghiến răng nghiến lợi, tóm lại xem ra
cũng rất kích động, có chút giống bệnh nhân của một bệnh viện tâm thần
nào đó đang hóng gió tập thể dục buổi sáng tập thể, tiếng hô hào chính
là phát ra từ miệng bọn họ, mà tiếng kim loại là đến từ giữa không
trung.
Trùng Trùng gục trên mặt đất, theo bản năng nhìn lên trên.
Trong nháy mắt, nàng còn tưởng rằng có một cầu vồng vỡ vụn rơi rải rác
trên bầu trời, bởi vì nàng có thể tưởng tượng ra tất cả màu sắc xinh đẹp trong cùng một lúc trào toàn bộ vào tầm mắt của nàng, đỏ cam vàng lục
lam chàm tím, vàng kim, đen mực, bạc sáng, xanh ngói, cả bầu trời giống
như một bản màu lớn vậy, đẹp đến không cách nào hình dung.
Chỉ là cầu vồng kia như muốn rơi xuống từ trên trời vậy, đủ loại màu
sắc không chỉ rơi tán loạn tứ phía như phát điên mà giữa không trung còn vang lên các loại âm thanh bén nhọn chói tai, có loại giống như tiếng
kim loại ma sát nhau, có loại giống như tiếng thủy tinh xẹt qua nhau,
còn có loại như tiếng sủa của động vật bị giẫm phải đuôi. Mà kèm theo
những âm thanh này, những mảnh đá vụn to nhỏ cuồn cuộn rơi xuống từ vách núi đá xung quanh, va đập lẫn nhau nện xuống mặt đất trống, cát bụi
văng lên tứ tung, uy thế kinh người!
Trời ạ!
Ngày tận thế!
Người hành tinh xâm chiếm!
Người Khắc Long tấn công!
Máy tính thống trị thế giới!
Không tới một giây đồng hồ, trong đầu Trùng Trùng hiện lên vô số loại
giải thích, giây thứ hai ý niệm duy nhất trong đầu nàng chỉ có chạy
thoát thân, cơn đau đớn trên mông đã sớm không còn quan trọng, lúc này
bảo vệ đầu mới là chuyện lớn hàng đầu.
Nàng nào thấy qua loại chiến trận này, thỉnh thoảng thấy ẩu đả trong
quán bar, nhiều lắm là chai rượu, bàn ghế bay tứ tung là xong rồi, nhưng tình huống này của bây giờ, quả thật có thể lấy mạng người. Trong lúc
hoảng hốt, nàng không còn kịp phân biệt phương hướng nữa, chỉ thấy phía
trước cách đó không xa có một dãy các tảng đá to, xếp thành hình nửa
vòng cung, trông rất an toàn, cho nên quyết định trốn vào nơi đó trước.
Nhưng mới khẽ chống tay, dưới tay truyền đến cảm giác lông lá xồm xàm,
dọa nàng nhảy dựng lên, vội vàng thu tay lại, thân thể mất lực chống lại hung hăng ngã nằm trên đất.
“Ngực của ta!”
Nàng đau đến co người, hai tay ôm ngực quỳ trên mặt đất, hận không thể
đập đầu xuống đất. Nhìn lại dưới mí mắt, có một con vật nhỏ màu vàng
vàng, nhìn bộ dáng và kích thước thì giống như con gà con vừa được ấp nở ra chưa bao lâu, thân thể vừa tròn vừa mập, cánh ngắn nhỏ, giờ phút này hai móng vuốt nhỏ màu đỏ quýt vươn thẳng tắp, mắt nhắm lại, hình như là đã chết.
Trùng Trùng vốn định mặc kệ, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy vật
nhỏ này có thể còn chưa chết, nhất thời động lòng trắc ẩn, một tay nhấc
nó lên ném vào trong ba lô jeans phía sau lưng. Trong chớp mắt nhấc nó
lên, ngửi thấy trên người nó có một hương vị ngọt không rõ làm gì, bỗng
nhiên nhận ra con gà con này chính là đầu sỏ mới vừa rồi bay nhanh qua
đây, hại nàng lăn xuống thang đá.
Nhưng lấy trạng thái của loại sinh vật này, nó có thể bay cao bay nhanh như vậy sao? Gà mặc dù có thể vỗ cánh hai cái, nhưng chắc là không thể
bay chứ! Thứ chết tiệt này hại nàng ngã hai lần, thật nên ném nó lên bậc thang để nó bị đá tảng đè chết. Nhưng bỏ đi, Diêu Trùng Trùng nàng lấy
ơn báo oán, là người tốt nhất!
Chợt một tiếng vang lên, trên đỉnh đầu bay qua một cây sắt to, lướt
ngang qua bầu trời, hung hăng đính bên cạnh Trùng Trùng không tới một
thước, dọa nàng nhảy dựng lên. Nhìn kĩ, lại là một thanh kiếm đen như củ tam thất, sau khi nửa thanh cắm xuống mặt đất mà vẫn run rẩy không
ngừng, phát ra âm thanh tương tự như tiếng nức nở, thỉnh thoảng chớp ra
ánh vàng, giống như vật sống vậy. Mà vào lúc Trùng Trùng còn rất khiếp
sợ, kiếm kia lại vèo một tiếng rút khỏi mặt đất, bay đến giữa không
trung.
Phim ma! Nhất định là hiện tượng thần kỳ!
Trùng Trùng lấy tốc độ nhanh nhất nàng có thể đạt tới, dùng cả tay chân bò đến sau dãy đá kia, theo bản năng đưa tay sờ mông trái, mặc dù không cảm thấy đau, nhưng xuyên qua chiếc quần lửng màu trắng của nàng, trên
bàn tay vẫn thấm máu, hiển nhiên không biết là cái gì đâm vào mông trái
nàng. Nhưng bây giờ nàng không kịp quan tâm đến vết thương nhỏ này, cuộn thân thể thành hình cầu, ông trời, Quan Thế Âm Bồ Tát, Thượng Đế, Thánh A La tất cả đều cầu nguyện hết một lần.
Nàng biết đau, nàng chảy máu; điều này chứng minh nàng không phải nằm
mơ, cũng không bị ảo giác; nàng lại càng không phải là hồn ma, mà là
người thật. Như vậy đây là đâu? Rốt cuộc nàng đã tới nơi nào? Nhưng bất
kể nơi này là nơi nào, ngàn vạn lần đừng để cho nàng trở thành trung tâm của sự mâu thuẫn, nàng đã xui xẻo đủ rồi, bây giờ mạng đang ở vào lúc
sớm chiều, yêu cầu này không tính là rất khó làm chứ?
Nàng chỉ cần ― ― chỉ cần không bị người khác chú ý tới là được rồi!