Tây Bối cười nhưng không nói gì, Trùng Trùng ghét nhất dáng vẻ
“cơ trời không thể lộ” này, nàng lập tức vung tay lên, không hề nể tình
gì mà véo lên cánh tay hắn. Tây Bối đau tới hít vào một hơi, “Nàng đang lo cái gì chứ? Chạy cũng chạy rồi, còn sợ hắn làm gì?”
”Ta không sợ chàng.”
”Vậy nàng căng thẳng cái gì?”
”Ta sợ chàng biết ta chạy rồi sẽ ―― phát điên.” Trùng Trùng cúi đầu.
Nghe ma đầu ấy nói với La Sát Nữ rằng: Nàng là thê tử của ta. Trái tim Trùng Trùng vừa đau vừa giận, đã định sẽ ngược đãi hắn, để hắn biết cảm giác
mất đi là thế nào, để hắn cũng trải nghiệm sự đau đớn khi không thể chắc chắn.
Nhưng vừa nghĩ đến tình hình khi hắn không tìm thấy nàng thì nàng lại mềm lòng, thương cho hắn.
Hắn có cảm thấy đau lòng không?
Nghĩ kỹ lại thì trên con đường tình này, tuy vẫn luôn là nàng đuổi theo hắn, cố gắng vì hắn, mà hắn thì luôn bị động, luôn né tránh, nhưng cũng có
từ bỏ rất nhiều thứ vì nàng, từ bỏ lời hứa quan trọng nhất của hắn, từ
bỏ sự chán ghét dành cho phái Thiên Môn, từ bỏ dáng vẻ lạnh nhạt trước
nay của hắn.
Nàng ăn vạ hắn ba lần ơn cứu mạng,
nhưng thật ra là hắn đã cứu nàng quá nhiều lần, ở trấn Thù Du, núi Cổ
Quái đầm Mạc Sân, là Tây Bối đã nói cho nàng biết, Tinh Vân trên đảo
Thương Hải, Biển Chết, lần nào cũng là hắn lấy tính mạng của mình ra
cược, nhưng trước nay hắn chưa một lần do dự.
Một
nam nhân xưa nay luôn nổi danh lạnh lùng vô tình, một con người lớn mạnh đến mức vô địch lại có thể xả tính mạng chỉ vì một kiếm tiên thấp kém
như nàng, còn cả sự kích tình nóng bỏng, sự dịu dàng vô ý cũng như lơ
đãng đều đủ để chứng tỏ hắn yêu nàng đến mức nào rồi.
Với một cô bé bình thường như nàng mà nói thì có được những điều này đã đủ
rồi đúng không? Còn cần cái gì nữa chứ? Nếu nàng vẫn còn sinh sống tại
thế giới của nàng thì sao có thể gặp được một nam nhân thế này, sao có
thể nếm trải một mối tình thế này được?
Nàng nên
nhớ ơn, sau đó chấp nhận, nhưng con người vốn tham lam, và tình yêu của
nàng cũng rất cao quý, điều này không liên quan đến ngoại hình, năng
lực, địa vị, chỉ cần là chân tình thì nó sẽ cao quý. Vì vậy nàng không
muốn làm nữ nhân mà hắn yêu nhất, nàng muốn làm nữ nhân duy nhất của
hắn.
Nếu không thì nàng thà rằng ra đi mang theo
tình yêu vô tận của hắn, ra đi mà không chùn bước, sau đó cứ thế sống cả đời trong nhớ nhung không dứt.
Cũng vì vậy mà bây
giờ nàng phải ép hắn lựa chọn, dẫu cho điều này sẽ làm cho nàng trông
như rất không hiểu chuyện, rất không rộng lượng, cũng sẽ khiến hắn phải
đối mặt với tình hình gian nan nhất, nhưng tình yêu là độc lập, là ích
kỷ, không cho phép có người thứ ba.
”Ôi, nếu đã
biết hắn sẽ phát điên, vì sao còn muốn bỏ đi?” Tây Bối khẽ thở dài, gò
má với đường nét đẹp đẽ trông hơi chút ưu buồn và cô đơn, “Hiện giờ hắn
vẫn chưa biết, không ai dám nói cho hắn biết. Bất kể là ai nói thì cũng
sẽ bị giận lây, vấn đề là xem ai đen đủi hơn mà thôi. Mà bây giờ chiến
tranh đã đến hồi kết, liên minh ba đạo sắp thua rồi, hắn không thể tiền
tuyến đang chiến đấu mà hắn lại nhớ nhung khó kiềm, cứ hai ba ngày lại
chạy về thăm nữ nhân của mình như trước được. Vậy mà nữ nhân ấy lại
không thông cảm cho nỗi khó xử của hắn, còn thường xuyên gây rối ở nhà,
báo hại hắn không được yên ổn. Nữ nhân như vậy mà hắn còn xem nàng như
bảo bối, yêu sâu tận tâm can, đúng là quái gở.”
Trùng Trùng đánh Tây Bối một cái, “Đừng nghịch nữa, ta đang cấp bách đến chết được đây, cũng không biết sư phụ ta thế nào rồi, sư tổ gấp đôi đâu?”
” Hoa Hiển Tử tiền bối về núi Vân Mộng rồi, bảo rằng phải giúp lệnh sư tổ Vân Thâm cứu các đệ tử đã hóa đá. Mà lệnh sư bất mãn với Tuyên Vu Cẩn,
song lại không thể thuyết phục các môn phái Tiên đạo khác, cũng không
thể làm trái với ý nguyện của toàn thể môn phái Tiên đạo, dưới tình
huống này khi lên trận thì tất nhiên là không góp được sức gì, cứ mãi
phòng thủ, do đó quý phái không có nhiều thương vong. Nhưng lần này
Thiên đạo và Nhân đạo đã dồn hết sức lực, tiếc rằng sớm muộn gì cũng vẫn sẽ thua, chẳng qua chỉ là đang kéo dài thời gian mà thôi.”
”Vậy ngươi đến đây chẳng phải là để bảo vệ cho ta sao? Vì sao không thỏa mãn nguyện vọng của ta, ở lại làm sứ giả cho chúng ta chứ?”
Tây Bối nghiêng đầu cười làm các thiếu nữ có mặt ở đây đắm đuối, kế đó hắn
lật ngược vạt áo, chỉ vào Thủy Tâm Bán được đính ở bên trong và nói.
“Thứ này có thể truyền lời, chẳng phải nàng và hắn đã thử qua rồi hay
sao? Bây giờ yên tâm rồi chứ? Trùng Trùng nàng phải biết là Tiểu Hoa vẫn luôn nhớ đến nàng, mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ, sở dĩ hắn ở mãi
chiến trường không về, chính là vì muốn đánh nhanh thắng nhanh.”
”Đánh nhanh thắng nhanh?” Trùng Trùng thấy hơi ngờ vực, lần đầu tiên nàng nghe thấy chiến lược chiến tranh này của Hoa Tứ Hải.
Tây Bối nhẫn nại giải thích, “Nàng phải biết là Tuyên Vu Cẩn không dễ đối
phó, dẫu cho lần này nàng phá rối khiến hắn long đong, nhưng chỉ cần cho hắn cơ hội hồi phục thì tình hình sẽ thay đổi, đến lúc ấy tuy Tiểu Hoa
vẫn sẽ thắng, nhưng có thể thời gian chiến tranh sẽ kéo dài rất lâu.
Tiểu Hoa rất ghét những thứ này, hắn thích cuộc sống ẩn cư yên tĩnh,
không có ý muốn tranh bá, nàng hiểu rất rõ mà phải không?”
”Vì sao nhất thiết phải đánh? Ta có thể giải quyết mối nguy của mười châu
ba đảo mà.” Lòng Trùng Trùng rối như tơ vò, nàng nói với giọng bực bội,
“Mà sư phụ ta có thể kéo dài thời gian, chỉ cần tìm thấy mảnh đất Lạc
Lối ――”
”Đấy là do hắn cố chấp, một nỗi cố chấp
không thể nào xua tan được. Mà chúng ta không phải hắn, chưa từng trải
qua ngàn năm đáng sợ, tối đen kia của hắn, do đó không thể đồng bệnh
tương lân, nhưng phải suy nghĩ vấn đề từ góc độ của hắn, phải không nào? Huống chi chuyện không đơn giản như vậy, cho dù giải quyết được, mười
châu ba đảo được thái bình thì cũng chỉ là tạm thời thôi, Tuyên Vu Cẩn
không chết thì chuyện này hoàn toàn không thể được giải quyết tận gốc.”
Trùng Trùng cúi đầu, nàng biết Tây Bối nói đúng, và dần dần, từng cơn đau li
ti bắt đầu trỗi dậy, cuối cùng dồn căng đau cả lồng ngực.
Đúng rồi, cả ngàn năm ấy không một ai đi cùng với hắn, có đau đớn đến thế
nào cũng không có ai hiểu được. Từ bỏ tất cả? Nói thì dễ! Chuyện không
xảy ra trên người mình thì đều sẽ cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Nhưng hiểu hắn là một chuyện, nàng không thể để mặc hắn bước vào bế tắc được! Nàng không có năng lực tuyệt đối để ngăn cản hắn, nhưng lại có thể ép
hắn tự mình từ bỏ. Nếu hắn không chịu thì chứng tỏ nàng không đủ trọng
lượng bằng thù hận và lời hứa ngàn năm trước trong lòng hắn.
Nhìn Thủy Tâm Bán, Trùng Trùng nảy ra một ý, đồng thời nhớ tới Tây Bối tuy
vờ như không hề bận tâm nhưng thật ra cũng có nỗi khó xử của riêng mình
thì nàng lại bất giác thấy thương cho hắn, bèn lặng lẽ ngồi sánh vai với hắn hồi lâu rồi mới nói một cách xa xăm, “Ta đã làm chuyện ép chàng
phải từ bỏ, một là ta, hai là thù hận.”
”Thì ra không chỉ đơn giản là bỏ chạy.” Tây Bối búng trán Trùng Trùng, “Nàng lại làm gì vậy?”
Trùng Trùng kể hết chuyện của Thương Khung sư thúc và La Sát Nữ cho Tây Bối
nghe, sau đó kể cả kế hoạch giải quyết của nàng, rằng muốn La Sát Nữ
khuyên ma đầu ấy từ bỏ, nếu La Sát Nữ thành công, và nàng cũng tìm thấy
mảnh đất Lạc Lối, vậy thì trận chiến này sẽ biến mất tăm thôi.
Tây Bối không ngờ bên La Sát Nữ lại xảy ra chuyện “thay lòng” thế này, hắn
vừa ngỡ ngàng vừa mừng rỡ, nhưng vẫn vờ như rất ảo não, “Ây chà, ta đúng là sơ suất, mỹ nhân này từ lúc được cứu thoát đã khiến ta chết mê chết
mệt, còn định về sau sẽ rước nàng về dinh, sao sư thúc của nàng hành
động nhanh đến vậy cơ chứ?”
Trùng Trùng vốn có tâm
sự nhưng lại không khỏi bật cười vì hắn, “Thù hận của La Sát tỷ tỷ giảm
đi một nửa, vậy thì sự phẫn nộ của chàng cũng sẽ giảm đi một nửa chăng.
Chờ bên Thương Khung sư thúc bắt đầu khuyên giải ma đầu ấy thì ngươi ở
bên này truyền âm cho chàng nói ta bỏ chạy rồi, sau đó mảnh đất Lạc Lối
cũng được tìm thấy, xem chàng sẽ chọn thế nào?”
”Nghĩ hay thật, làm gì trùng hợp đến thế này?”
”Cứ trùng hợp như vậy đấy, ta là phúc tướng trời sinh mà!” Trùng Trùng hất
cằm hừ một tiếng, “Nhưng chàng bắt ta ở trong Vương điện Hắc Thạch lạnh
lẽo, còn La Sát tỷ tỷ thì được sống trong nhà cao cửa rộng, thật phân
biệt đối xử quá, thật thiên vị quá đi.”
”Đúng rồi!” Tây Bối mỉm cười, “Nhà cao cửa rộng ai cũng ở được, chỉ cần có tiền là
xong chuyện, Vương điện Hắc Thạch ấy là nơi ở của hắn đấy, chỉ có người
hắn yêu nhất mới được bước vào. Nghĩ thì thấy Tiểu Hoa đúng là thiên vị, nhưng thiên về phía nào thì đáng để suy nghĩ đây. Mà nàng có biết hắn
gọi ta về để làm gì không?”
”Chẳng phải là bắt nhốt ta lại còn gì!”
Tây Bối gật đầu, “Chỉ đúng một nửa, nguyên do lớn hơn nữa là lần này hắn ra ngoài khá lâu, lòng cứ mãi nhớ về nàng, không nguôi ngoai được, lại sợ
La Sát Nữ chạm mặt với nàng sẽ khiến nàng buồn và khó chịu, nên bảo ta
về bầu bạn với nàng. Mặt khác, hắn cũng sợ ta sẽ khó xử khi đối mặt với
Bắc Sơn Thuần, nếu hắn đã ép ta quay về, vậy vì sao ta lại không nhân cớ này cho mình được yên tĩnh chứ? Nàng xem, hắn lặng lẽ bảo vệ mỗi một
con người ở bên cạnh hắn, chỉ là hắn cứ mãi giấu trong lòng, không nói
ra thôi. Có lẽ nàng đang trách hắn bỏ mặc một mình nàng đụng chạm với La Sát Nữ, nhưng thật ra hắn lại không thể dứt thân khỏi chiến trường
được, mà sau khi được cứu, mỹ nhân ấy không có chỗ nào để đi, đối diện
với một nữ nhân có ơn có nghĩa như vậy, đổi lại là nàng, nàng có thể để
mặc nàng ấy tự sinh tự diệt không? Thật ra hắn đã cố gắng ngăn cách hai
người rồi, nhưng hắn vẫn không yên tâm nên mới bảo ta quay về. Nàng phải biết rằng ta không ở cạnh hắn phụ giúp hắn đối phó với đại quân liên
minh ba đạo, hắn sẽ càng vất vả hơn đấy.”
Những lời này khiến trái tim Trùng Trùng bất giác mềm oặt, sau đó là chua chua,
ngòn ngọt, đăng đắng, tóm lại là pha tạp đủ vị.
Thì ra không phải là hắn không nhớ nàng, chỉ là hắn không nói ra mà thôi,
vậy nàng có còn phải giày vò hắn không? Nhưng nếu tha thứ cho hắn, hắn
sẽ lại trở về tình trạng không chủ động lựa chọn rồi.
Do đó ―― vẫn cứ ngược đãi đi!
”Bối Bối thân yêu ơi, vẫn cứ làm theo những gì ta nói đi.” Trùng Trùng
nghiến răng lên tiếng, “Tuy ngươi nhiều nữ nhân, Trùng đây vẫn dùng hành động thực tế để cảnh cáo ngươi, đừng bao giờ dây vào nữ nhân, điều đó
sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong đó.”
”Người mà nữ nhân có thể tổn thương, chỉ có nam nhân mà nàng yêu thôi.” Tây Bối chợt thốt ra một câu.
Trùng Trùng hãi hùng, nghĩ câu nói này vốn được nói trong một quyển sách của
Cổ Long, sao Tây Bối biết được. Lẽ nào đây là chân lý?!
Lòng nàng rối bời, nhưng Đao Lãng lại rất vui vì Tây Bối đến đây, bởi vì Tây Bối có tác dụng trợ giúp rất mạnh, có Tây Bối đại quan nhân rồi thì chỗ hổng khi Thương Khung đi khỏi đã có thể được lấp đầy rồi.
Cứ như vậy, một đám người giữ vạc bảo, miệt mài chờ đợi mảnh đất Lạc Lối
mắc câu, đồng thời sau khi những sư huynh đệ bị hóa đá được Vân Thâm
giải cứu cũng lũ lượt đuổi theo đến đây giúp đỡ, thêm cả các tỷ muội Ẩn
Lưu, các tăng lữ ở lại trông giữ Lễ Phật tự khác cũng đến giúp đỡ, trên
ngọn núi Vô Cùng nho nhỏ mà cả bọn đoàn kết với nhau, cùng chống lại
thiên tai.
Cùng lúc với tâm trạng thấp thỏm, lòng
Trùng Trùng như được rọi sáng, cảm thấy nhiều người đồng tâm hợp lực đến như vậy, mảnh đất Lạc Lối ấy sẽ chạy không thoát đâu. Nếu mười châu ba
đảo như thế này từ sớm thì cũng sẽ không bị đánh cho loạn hết, cũng
không bị kẻ tiểu nhân hèn hạ lợi dụng.
Nhưng không biết bên Hoa Tứ Hải thế nào rồi?