Dịch: Bùm Bùm
”Ma Vương điện hạ!” Trông thấy Hoa Tứ Hải sải bước rộng đi vào, Tặc Tiểu
Tâm cười tít mắt nghênh đón, nhưng bị Hoa Tứ Hải vung tay áo hất đi,
suýt nữa ngã chổng đầu.
Nàng sửng sốt ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy nam tử tuấn tú đệ nhất thiên hạ
ấy bước nhanh đến bên Trùng tỷ tỷ, dịu dàng yêu thương ôm lấy tỷ ấy, nét mặt ấy làm gì còn vẻ lạnh lùng tuyệt tình của lúc nãy nữa.
Nàng hơi ngờ vực, không cảm thấy gì nhưng không biết vì sao nước mắt tủi thân lại chảy xuống.
Ở thôn của các nàng, phu thê cãi nhau ỏm tỏi, thậm chí là ra tay đánh
nhau là chuyện bình thường, trong mắt nàng thì đó là chuyện đương nhiên
khi nam nhân và nữ nhân tiếp xúc với nhau, do đó nàng không cảm thấy gì
khi Ma Vương điện hạ hất nàng đi, nhưng ánh mắt và hành động của điện hạ dành cho Trùng tỷ tỷ khiến nàng thấy rất chua xót, tựa như hiểu ra tất
cả đều không phải là của nàng vậy.
Cho dù nàng có đầu thai mười lần thì cũng không đổi được một ánh nhìn như
vậy. Thật ra cũng không đau lòng gì cả, chỉ vừa thất vọng vừa khát vọng
thôi.
”Chàng đã đi đâu vậy?” Trùng Trùng hơi tủi thân, mặc dù đôi mắt lóng lánh ánh nước nhưng nàng không khóc.
”Tây Bối có chuyện tìm ta, cứ mãi kéo ta lảm nhảm cả ngày.” Hoa Tứ Hải nói
dối không chớp mắt, “Nếu không phải hắn làm việc tắc trách thì ta đã về
từ sớm rồi.”
Tây Bối đang bước vào Vương điện Hắc Thạch đúng lúc nghe thấy câu này, vừa
muốn giải thích thì một ánh mắt sắc bén mang theo sát ý và sự cảnh cáo
quét qua, hắn dứt khoát im miệng.
Không phải vì hắn sợ, mà chủ yếu là từ lúc bé đến lớn Tiểu Hoa chưa từng trải qua thời thơ ấu, cũng chưa từng làm chuyện ấu trĩ như vậy, bây giờ
nhường hắn một bước xem như làm việc thiện vậy.
Nhưng Tiểu Hoa giả vờ hơi quá đáng rồi, dám nhíu mày đanh mặt nhìn Tặc Tiểu Tâm hỏi: “Nữ nhân này là ai?”
Ai? Đá thử vàng dùng trong tình cảm của ngươi đó! Đây không phải là nói dối không chớp mắt đó sao. Hơn nữa chẳng phải đã gặp qua ở Khoái Hoạt Lâm
rồi sao? Lẽ nào làm cách này sẽ chứng tỏ được trong mắt hắn chỉ có Trùng Trùng, những nữ nhân khác hoàn toàn là gặp rồi xem như chưa gặp?
”Là ân nhân cứu mạng của ta, Tặc Tiểu Tâm cô nương.” Tây Bối lòng thì bực
bội mắng chửi nhưng mặt và miệng lại mang vẻ trung thành khiêm nhường.
Nhớ lại mấy canh giờ trước, khi hắn đưa Tặc Tiểu Tâm đến bên ngoài Tu La Vi Mang, chứ không làm trái Ma Vương lệnh mà đưa thẳng vào, chỉ đợi ở bên
ngoài, muốn làm một cú đột kích khi Trùng Trùng và Tiểu Hoa đi ra.
Hắn biết Trùng Trùng cho người đưa Tặc Tiểu Tâm đến phủ hắn, một là muốn
giúp Tặc Tiểu Tâm, hai là muốn xem hắn trở thành trò cười, vì vậy hắn
dứt khoát tương kế tựu kế. Bởi vì Tặc nha đầu này không giỏi che giấu
suy nghĩ, sau khi vào phủ hắn thì cứ mãi hỏi về tình hình của Tiểu Hoa
với đôi mắt phát sáng, rõ ràng đã sinh lòng mến mộ với Ma Vương điện hạ
của Ma đạo rồi.
Mà nói cũng phải, dáng vẻ của Tiểu Hoa chuyên môn làm điên đảo thiếu nữ ―― lớn mạnh, tuấn tú, có phong thái của Vương giả, lạnh lùng vô tình, có
lẽ sâu trong trái tim nữ nhân đều muốn chinh phục hắn để thỏa mãn lòng
hư vinh của mình. Ngược lại loại nam nhân như hắn cứ luôn được chú ý sau Tiểu Hoa, tất nhiên là khi cả hai ở cạnh nhau rồi.
Vì vậy hắn đã lợi dụng điểm này, cố tình đưa Tặc Tiểu Tâm đến Tu La Vi
Mang, một là để giải vây cho mình, hai là muốn xem dáng vẻ ghen tuông
của nha đầu Trùng Trùng khi ngày nào Tặc Tiểu Tâm cũng quấn lấy Tiểu
Hoa, quan trọng nhất là dưới tình huống này Trùng Trùng có buông tha cho hắn, có không còn nghĩ cách giày vò hắn nữa không.
Nào ngờ đâu đang đi loanh quanh ngoài cửa Tu La Vi Mang thì bị Tiểu Hoa gọi vào trong kết giới trên không, chẳng biết hắn có người ngọc trong tay
mà không chịu ôm, sáng sớm chạy ra ngoài làm gì nữa. Lúc ấy Hoa Tứ Hải
hỏi chuyện của Tặc cô nương, hắn đã tính sai khi nói ra chuyện Tặc Tiểu
Tâm có ý với Tiểu Hoa, để cho tên này cũng tương kế tựu kế ngược lại,
dùng Tặc Tiểu Tâm để thử người mình yêu.
Bây giờ cả hắn cũng góp phần vào rồi, còn phải phối hợp diễn với Tiểu Hoa
nữa, nếu không thì tên này sẽ lấy địa vị để áp chế hắn, hắn đây gọi là
gì, thông minh bị thông minh hại?! Chút nữa anh hùng cứu mỹ nhân, e rằng Tặc Tiểu Tâm sẽ dời tình yêu sang hắn, sẽ càng quấn chặt hơn nữa.
Không phải là Tặc cô nương không đáng yêu, cũng không phải là hắn không thể
lấy thêm một thê tử nữa, mà thật ra một cô nương vừa ngây thơ vừa cứng
đầu này nên tìm một nam tử tử tế, trung hậu để yên ổn sống hết cuộc đời
này, giang hồ không thích hợp với nàng.
”Ta là Tặc Tiểu Tâm, đến cùng với Tây Bối đại quan nhân.” Tây Bối còn chưa
trả lời thì Tặc Tiểu Tâm đã lên tiếng, lén đưa mắt nhìn Hoa Tứ Hải, thấy hắn sa sầm mặt, đôi mắt lạnh lẽo, mặc dù không vặn vẹo nhưng đã đủ
khiến người ta phải sợ hãi rồi, nàng bất giác co rúm người.
Trùng Trùng ở bên cạnh thấy mà tội, cộng thêm việc Hoa Tứ Hải dịu dàng với
nàng giúp nàng yên lòng nên cũng sinh lòng thương hại, bèn khẽ nói,
“Chàng đừng hung dữ như vậy chứ!”
”Không được bổn Vương cho phép, người ngoài không được bước chân vào Tu La Vi
Mang.” Hoa Tứ Hải nói một cách lạnh lùng, chẳng biết là nói cho ai nghe.
Rõ ràng là tự ngươi cho phép mà!
Tây Bối thầm mắng nhưng miệng lại không thể không tiếp lời, “Vương, là do
ta đưa nàng tới, muốn ―― tham quan danh lam thắng cảnh là núi Bạch Thạch của chúng ta.” Ở đây làm gì có danh lam thắng cảnh, nói là cạm bẫy thì
còn xem như đúng, nói dối thế này ngay cả bản thân cũng không tin.
”Tây Bối, ngươi càng ngày càng không ra gì rồi.” Hoa Tứ Hải “nổi giận”, “Nể
tình ngươi ngày thường có công lao to lớn với đạo, lần này không truy
cứu, nhưng lần sau không được viện cớ này nữa. Bây giờ mau chóng đưa nữ
nhân này đi khỏi đây, nếu không đừng trách bổn Vương ra tay không nể
mặt.”
”Tuân lệnh.” Tây Bối diễn hết bổn phận.
Nhưng dù hắn hiểu nhưng hắn đã quên còn có một người vừa mơ hồ vừa cố chấp có mặt ở đây, do đó khi hắn vừa mới đến gần mấy bước, định kéo đại cô
nương yêu lầm người ta đi ấy thì Tặc Tiểu Tâm chợt xông lên trước một
trước, ngẩng đầu nói rất nghiêm túc, rất trượng nghĩa rằng, “Ma Vương
điện hạ đừng trách Tây Bối đại nhân, là ta đã ép huynh ấy đưa ta đến,
bởi vì ―― bởi vì ta vừa ý ngài, ta đến để cầu hôn.”
Trong Vương điện Hắc Thạch, ngoại trừ Tặc Tiểu Tâm ra thì còn có ba người khác, nhưng ba người ấy đều ngẩn cả ra.
Thẳng thắn quá rồi chăng? Cho dù là Trùng Trùng đến từ thời hiện đại cũng cảm thấy như vậy quả thật là ―― mạo muội quá. Tặc Tiểu Tâm cô nương này rõ
ràng là một kẻ trộm, nhưng tại sao suy nghĩ lại quang minh chính đại đến vậy chứ!
”Cầu hôn với bổn Vương?” Vẫn là Hoa Tứ Hải phản ứng lại đầu tiên, cười khẩy, “Nữ tử đần độn, mau lui ra, nếu không bổn Vương ――”
”Tiểu Tâm cô nương, có biết đây gọi là cưỡng mua ép bán không? Đây không phải là trộm, mà là hành vi cường đạo, không phải là chuyên ngành của cô.”
Trùng Trùng sợ làm to chuyện nên chen lời, “Cô muốn gả cho người ta thì
ít ra người ta cũng phải thích cô chứ, không thể cứ một lòng muốn theo
đuổi nam nhân, quấn quýt chặt lấy người ta được, cũng nhất định phải
hiểu nam nhân này có thiện cảm với cô hay không. Chưa chi mà cô đã trực
tiếp đưa ra yêu cầu, không những không khiến người ta cảm thấy cô thẳng
thắn mà sẽ còn làm người ta thấy phiền nữa. Cô phải làm rõ ràng rồi mới
hành động nhé, ta góp ý cô nên học hỏi Tây Bối đại quan nhân, xem làm
sao để được lòng người trước đã.”
Trước đây chưa từng có ai nói những lời này với Tặc Tiểu Tâm, đây không phải
là lý luận dành cho kiểu người bụng dạ ngay thẳng nàng đây. Nàng chớp
mắt hai cái, cảm thấy hình như Trùng tỷ tỷ nói cũng hơi có lý, nhưng
trong một phút lại không rõ ràng, đắn đo hồi lâu mới hỏi một câu, “Ngài
có thích ta không?” Đương nhiên là hỏi Hoa Tứ Hải rồi.
”Ta đã yêu một nữ nhân khác rồi.” Hoa Tứ Hải không tiếc nói ra một câu sến
súa, đồng thời siết chặt cánh tay đang ôm Trùng Trùng.
Hắn không phải người hay nói lời ngon tiếng ngọt, câu nói này đã được khắc
sâu trong tim từ lâu rồi, mãi mãi cũng không phai nhòa, nhưng bảo hắn
nói ra lại là chuyện không thể nào, song bây giờ vì để vỗ về Trùng Trùng đang bất an và ép cho nữ nhân quấn quýt phiền phức này lùi bước, hắn
chỉ đành cắn răng nói ra, cảm thấy còn khó hơn cả thi triển Ma công.
Nói xong rồi cả người rét run như bị thương nặng vậy.
Nhưng dù hai nam nhân nghe thấy câu này đều nổi da gà, Tây Bối càng là suýt
nữa nhũn chân ngã quỵ, nhưng lọt vào tai hai nữ nhân thì một người chẳng biết làm sao, một người vui đến mở cờ.
Đại ma đầu bày tỏ rồi nhé, còn là ở trước mặt người khác nữa. Chết mất! Chết mất!
Trùng Trùng tóm tay Hoa Tứ Hải, không kiềm được đã hôn lên bàn tay hắn, làm vang lên một tiếng chụt giòn tan.