Trùng Trùng đi từ từ sang đó rồi tò mò ngồi xổm trước quyển
sách, “Thủy Thư” sau khi chiếu hết ánh sáng thì trên trang sách xuất
hiện hình ảnh hệt như màn hình ti vi. Nhìn hình ảnh thì có vẻ đó là nơi
nào đó của mười châu ba đảo, nhưng nó hoang vắng cực kỳ, ngoại trừ ánh
tịch dương tựa máu và vài ngọn cỏ hiu hắt thì chỉ còn lại cánh đồng
hoang vu mà thôi. Đây là đâu? Trùng Trùng thắc mắc, lại chờ hồi lâu mà hình ảnh như bị đứng vậy, nàng chỉ đành vỗ mạnh mấy
phát lên mặt bên sách. Ngày xưa khi ti vi trục trặc, nàng đều sử dụng
cách thượng cẳng chân hạ cẳng tay để ép chiếc ti vi đã sắp “ngủm” phải
ráng hoạt động thêm mấy năm nữa, cho đến trước khi nàng xuyên thời gian
về đây nó vẫn còn dùng được.
”Ai đã mở Thủy Thư?” Hình ảnh vẫn đứng, nhưng một giọng nói già nua chợt vang lên, làm hại Trùng Trùng giật thót tim.
Nàng ngó trái ngó phải nhưng trong đại điện không có một ai.
”Nhìn đi đâu đó, ta ở đây.”
Trùng Trùng sửng sốt khi phát hiện giọng nói được truyền ra từ trong
quyển sách, hơn nữa hiện giờ nó còn đang bốc lên một làn sương trắng
trông như quyển sách đang bốc cháy vậy. Nhưng làn sương đó chỉ bốc cao
hơn một thước thì đã biến thành một lão già có chiều cao tương tự, lão
ăn mặc rách bươm với chòm râu hoa râm.
”Ông là ai?” Nàng hỏi một cách đề phòng, nghĩ trông lão già này không hung dữ, hơn
nữa dáng người cũng nhỏ, nếu đánh với nhau thì chắc nàng sẽ không bị
thiệt đâu. Trước đây nàng quá ỷ lại vào Khước Tà Song Kiếm rồi, nếu biết tập luyện đánh tay không gì đó từ sớm thì tốt rồi còn gì.
”Ta là hồn sách.” Lão già hất đầu lên, trông như đắc ý lắm vậy.
F*ck! Người ta đều bảo trong sách có vàng bạc châu báu, trong sách có
hồng nhan tựa ngọc, mà vì sao nàng lại xui xẻo mà trong sách gặp được
một lão già chứ? Hơn nữa còn là lão già không có ngoại hình nữa, Thổ Địa trong bộ hoạt hình Đại Náo Thiên Cung còn đáng yêu hơn lão này.
”Còn ngươi là ai? Đứng thứ mấy trong đệ tử bát kiếm?” Hồn sách chợt hỏi.
Trùng Trùng lại ngẩn ra, “Ông biết đệ tử bát kiếm?”
Hồn sách chậc một tiếng như rất khinh thường vậy, “Chúng là vãn bối ở
phái Thiên Môn của ta, sao ta lại không biết được? Mà ta là người tạo ra quyển sách này, chốt mở nó chính là dấu ấn của kiếm chủ bát kiếm, không phải ta nói ngoa chứ ngoại trừ đệ tử bát kiếm ra còn có ai mở được
quyển sách này chứ. Tiểu nha đầu nói mau, ngươi đứng thứ mấy trong đệ tử bát kiếm? Bây giờ ai là chưởng môn của phái Thiên Môn, đệ tử bát kiếm
đã đủ chưa?”
Lão hỏi liên tục nhiều câu làm Trùng
Trùng rối tung rối mù, trong phút chốc không biết có tin được lão không, cũng không biết phải trả lời lão thế nào. Nhưng lão rất tự tin, nói
chuyện về phái Thiên Môn trông có vẻ rất thành thạo, lại tự nói mình đã
tạo ra Thủy Thư gì đó, trong đầu chợt lóe lên một người, nàng bất giác
thốt lên: “Ông là Hoa Tiên Tử!”
”Hoa Tiên Tử gì chứ, lão đây là Hoa Hiển Tử[*]!”
[*] Con sâu gọi người ta là Hoa Tiên Tử (花仙子 – huā xiān zǐ), trong khi
người ta là Hoa Hiển Tử (华显子 – huá xiǎn zǐ), Hoa trong Hoa Tiên Tử là
bông hoa, còn Hoa trong Hoa Hiển Tử là Trung Hoa, phồn hoa và nhiều ý
nghĩa khác nhưng không phải bông hoa, với cả cách phát âm cũng tương tự
nhau, chỉ khác âm điệu thôi.
Trùng Trùng mừng
rỡ suýt nữa nhảy cẫng lên, nhưng do xương cùng bị thương nặng, eo lưng
cũng không còn sức nên nhảy không nổi, song giọng điệu thể hiện rõ sự
phấn khởi, “Chẳng phải là ông chết rồi sao?”
”Nha
đầu bất kính, rốt cuộc ngươi là đệ tử của ai trong phái Thiên Môn, lẽ
nào sư phụ ngươi không dạy ngươi phải tôn trọng sư trưởng sao? Dám gọi
ta là “ông này ông nọ”!” Hình như Hoa Hiển Tử rất tức giận, nhưng lại
trông không tức cho lắm, “Ta đã chết từ sau đại chiến lục đạo rồi, nhưng chưa chết hoàn toàn, ta đã tạo ra quyển sách này bằng phần cơ thể còn
sót lại của mình, và linh hồn chỉ đành chịu nhịn làm hồn sách trong này
thôi. Ngươi đó, cẩn thận một chút, quyển sách này mà hỏng thì ta cũng sẽ chết sạch đấy.”
Trùng Trùng cười hê hê, “Sư tổ gấp đôi đại nhân, ông đừng thẳng thắn quá, nếu không bị người ta nắm được
điểm yếu thì ông xong đời đó, thậm chí còn biến thành đầy tớ của người
ta nữa. Ông xem, nếu ông không nói thì sao ta biết được phá hỏng quyển
sách này thì có thể tổn hại được đến ông chứ.”
”Xì, cái ta nói chỉ là lý thuyết thôi, Thủy Thư cứng cỏi chết được, một cô
bé con như ngươi làm sao làm hỏng nó được, lão già ta đây đã sớm nghĩ
đến điều này rồi, vì vậy không phải ta sơ sót, cũng không phải ta thẳng
thắn, mà là đã cân nhắc kỹ càng, nhìn xa trông rộng đồng thời miệt thị
ngươi, coi rẻ ngươi, khinh thường ngươi rồi!” Rõ ràng lão hơi chột dạ
nhưng vẫn nói rất dõng dạc, quang minh, làm Trùng Trùng suýt nữa ngửa
đầu bật cười.
Trước kia khi nghe được chuyện của vị sư đệ của sư tổ lập phái này thì luôn thấy tiếc vì sự ra đi của lão,
nếu không thì chắc chắn nàng và lão sẽ rất hợp nhau, hôm nay gặp mặt,
quả nhiên không sai gì so với tưởng tượng của nàng. Hơn nữa, lão đại
nhân này còn ngây thơ hơn nàng tưởng, thuộc kiểu thiên tài có chút vấn
đề về EQ.
”Vì sao ngươi lại gọi ta là sư tổ gấp đôi?” Lão tò mò nên không nhịn được cất tiếng hỏi.
Trùng Trùng vuốt cái bụng đã cười đến đau của mình, “Ta là đệ tử của
Bạch Trầm Hương, sư phụ của ông ta là Vân Thâm, cũng chính là sư tổ của
ta, mà ngươi lại là sư thúc của Vân Thâm, vậy chẳng phải ngươi là sư tổ
gấp đôi của ta sao?”
Hoa Hiển Tử nghe rồi rất vui,
“Cách xưng hô này hay lắm, nha đầu ngươi thật thông mình. Ta không thích tên tiểu tử Vân Thâm đó, ngang bướng lại ương ngạnh gây ra biết bao lỗi lầm, bây giờ ngay cả mình cũng mất mạng. Cũng tại sư huynh ta không
biết chọn người kế tục, bản thân huynh ấy thì rời khỏi tam giới, đạo
pháp đại thành nên đã đi rồi, không trách nhiệm gì cả. Còn Bạch Trầm
Hương thì ta chưa từng gặp qua, lão tử đây từ sau đại chiến lục đạo chỉ
nương thân trong Thủy Thư thôi, những vãn bối này không có duyên gặp ta, ngươi là đệ tử của nó, nó trông thế nào?”
Thể xác
Hoa Hiển Tử đã không còn, pháp lực cũng mất hết sau khi tạo ra quyển
sách này, chỉ đành sinh tồn trong Thủy Thư với thân phận là hồn sách,
chẳng còn biết chuyện gì sau đại chiến lục đạo nữa.
”Sư phụ Bạch Trầm Hương của ta bây giờ là chưởng môn phái Thiên Môn, mà phái Thiên Môn là thủ lĩnh của các môn phái Tiên đạo.”
”Chuyện này có gì lạ, lúc sư huynh ta còn sống thì phái Thiên Môn đã là phái lớn đệ nhất Tiên đạo rồi, nhưng về sau khi bọn Vân Thâm không còn
nữa, tên tiểu tử họ Bạch kia vẫn còn trông giữ được giang sơn, xem ra
cũng rất giỏi đấy.”
”Dù sao thì ông ta thuộc kiểu
người rất nghiêm khắc, rất đứng đắn, dáng người nho nhã lịch sự nhưng
thật chất lại nóng tính như lửa.” Trong đầu Trùng Trùng nghĩ về bóng
dáng của Bạch Trầm Hương, “Ôi, nghĩ mà thấy ông ta cũng đáng thương lắm, vì cái gọi là đại nghĩa mà ngày nào cũng đanh mặt lại, chỉ khi đối mặt
với ta mới dám nổi cáu bừa bãi, lúc nào cũng như sấm vang chớp giật.”
”Vậy nha đầu ngươi chẳng phải là rất đáng thương sao?” Hoa Hiển Tử rất thương hại nha đầu tóc đỏ trước mặt này.
Trùng Trùng gật đầu một cách cực kỳ bất lương, thật ra người đáng
thương là ai thì chỉ cần có mắt đều nhận thấy được, nhưng nàng đã lập
tức chuyển đề tài: “Sư tổ gấp đôi à, nếu ông là hồn sách, vậy mau nói
cho ta biết làm sao mới đọc hiểu được quyển sách này đi, ta muốn biết bí mật về đại chiến lục đạo.”
”Ngươi có biết gương
Muốn Biết Nhân Kiếp Trước, Muốn Biết Quả Kiếp Sau, Hãy Xem Ta Vật Hội Tụ Linh Khí Của Trời Đất, Thu Thập Tinh Hoa Của Vạn Vật, Cho Nguyên Nguyên Vẹn Vẹn, Rõ Rõ Ràng Ràng, Thông Thông Suốt Suốt, Thấu Trời Xuyên Đất,
Chuyện Gì Cũng Quản, Thử Vạn Lần Linh Vạn Lần, Không Linh Không Lấy
Tiền, gọi tắt là Gương Tiền Nhân Hậu Quả không?” Hoa Hiển Tử hỏi một
đằng trả lời một nẻo.
Trùng Trùng gật đầu.
Hoa Hiển Tử hơi đắc ý: “Lúc ấy ta có tới hơn ba mươi chiếc gương ấy,
trước đại chiến lục đạo, ta tặng cho mỗi người một cái, gạt chúng rằng
nó có thể gia tăng sức bảo vệ. Nếu ngươi biết ta thì chắc có nghe qua
đại danh của ta, vũ khí ta làm ra, không một ai không muốn lấy cả, ngay
cả Minh Vương Tín Đô Ly Nan và Thiên đế Tuyên Vu Cẩn cũng vậy.”
”Quả nhiên nhìn xa trông rộng, thì ra sư tổ gấp đôi đã quyết định tạo
ra Thủy Thư từ trước đại chiến lục đạo rồi, cho nên lúc ấy mới phân phát gương Tiền Nhân Hậu Quả để thu gom thông tin không thể làm giả.” Trùng
Trùng giơ ngón cái lên, “Điều này cũng có nghĩa là Thủy Thư cũng là
quyển sách tốt khách quan, công chính nhất, không tiêm nhiễm cảm xúc và
phán đoán cá nhân nhất trên đời.”
Hoa Hiển Tử mỉm
cười gật đầu, ngay sau đó lại trưng vẻ mặt âu sầu, “Cũng chính vì ta làm như vậy nên người đời sau mới biết trận đại chiến đó thế nào, có người
bị oan biết bao nhiêu, cũng có người làm người ta căm phẫn biết bao
nhiêu. Tiếc rằng thể xác ta đã không còn, bây giờ lại biến thành hồn
sách, không thể đòi lại công bằng cho người đời, vì vậy lúc tạo ra quyển sách này, ta đã dùng dấu ấn của kiếm chủ bát kiếm làm chìa khóa mở
chốt, bởi vì ta biết cho dù người của phái Thiên Môn không được thông
minh thì ít nhất cũng sẽ không đê hèn bỉ ổi. Ủa, dấu ấn kiếm chủ của
ngươi ở đâu?”
Câu hỏi này của lão làm Trùng Trùng
hơi ngượng ngùng, nàng không trả lời. Nàng sao có thể nói cho lão già
này rằng dấu ấn của nàng ở trên mông, nàng mở được quyển sách này là vì
bị một sức mạnh trên sách hút cho ngã ngồi lên nó được chứ?
”Rốt cuộc đọc thế nào đây?” Trùng Trùng hơi sốt ruột.
”Đơn giản lắm, xem ảnh là được rồi. Có chỗ nào không hiểu thì ta có thể giải thích cho ngươi.”
Trùng Trùng mừng rỡ, không thể không nói rằng trình độ phát triển của
xã hội thần tiên thật vượt xa sức tưởng tượng của loài người.
Lần này Thủy Thư lại mang đến cho nàng một sự bất ngờ cực lớn. Lúc đầu
nàng lo lắng mình không biết nhiều chữ nên không thể nào hiểu được nội
dung, bây giờ nàng phát hiện quyển sách này là sản phẩm nghe nhìn không
cần năng lượng thì đã có thể khởi động rồi, chỉ cần có mắt, có tai, trí
khôn ở mức bình thường thì sẽ có thể hiểu được.
Huống chi nó còn tặng kèm phụ kiện tường thuật trực tiếp nữa.