Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 116: Q.2 - Chương 116: Ta muốn lập nghiệp




Lại nhìn Cửu Mạng, y đi vòng quanh tảng đá mấy vòng, sờ sờ tóc của Trùng Trùng, lại kéo kéo cánh tay nàng, sau đó mới dán mặt lại gần, bị ánh mắt hung dữ của Trùng Trùng trừng tới phải nhảy ra, nhưng vẻ mặt rất vui, rõ ràng là chỉ cần ở bên nàng thôi thì đã rất hạnh phúc rồi.

  A Đẩu ―― ừm, không cần nhắc tới nữa. Một con thần thú, nhưng lại mang tính cách của loài chó sư tử, đuôi vẫy tới mông cũng sắp rớt cả ra.

  “Mau qua đây giải pháp thuật cho ta!” Trùng Trùng nhìn ông chủ Uông la lên.

  Nhưng mà, nàng không kêu ra tiếng được, mà là dùng ánh mắt đang bùng cháy ngọn lửa phẫn nộ truyền đạt ý của mình.

  Đùa à, công lực của Hoa Tứ Hải thế nào, ngay cả Bạch Trầm Hương và bốn đại sư thúc cùng nhau cũng không thắng được hắn, cho dù hắn lo Trùng Trùng bị thương, sử dụng sức lực nhẹ nhất để thi triển phép Định Thân đi nữa, nhưng mà một đệ tử thâp kém nhất phái Thiên Môn như Trùng Trùng đây cũng chẳng dễ gì mà phá bỏ lực cấm.

  Ông chủ Uông khoanh tay ngồi xổm xuống như kẻ chăn dê ngồi phơi nắng ở chân tường, tuy rằng ánh trăng sáng lạn soi trên cao, nhưng nhìn sao cũng thấy kinh khủng đến cực, quả thật là kiểu mẫu của tiểu nhân xảo trá.

  Ông ta nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Trùng Trùng, hiểu được ý không thể nào rõ ràng hơn đó, nhưng lại phiền não cau cau mày lại lắc lắc đầu, ý là: Muốn ta giải thuật Định Thân? Trùng đại tiểu thư, ta làm gì có công lực đó, cô vẫn là từ từ mà đợi đi. Muốn xử ta? Vậy ―― cũng chỉ mặc ngài thôi!

  “Đại ma đầu Hoa Tứ Hải đi đâu rồi?”

  “Trùng đại tiểu thư tha thứ, đây là bí mật của bổn đạo, không tiện nói.”

  “Khi nào thì chàng quay về?”

  “Cái này ―― Ma Vương đại nhân làm việc tự biết tính toán, bọn ta làm thuộc hạ không dám hỏi nhiều.”

  “Vậy được, nói ta biết Tu La Vi Mang ở đâu?”

  “Không! Chuyện đó tuyệt đối không được, đánh chết ta thì được, muốn biết Tu La Vi Mang ở đâu, đừng hòng! Ép hỏi ta? Ta tự vẫn để cảm ta Vương ân. Tìm người khác? Cho dù cô tìm được núi Loạn Thạch, cũng không tìm được lối vào, ven núi cái gì cũng không có. Cô nương xinh đẹp, chết đói chết rét e là không dễ nhìn cho lắm.”

  “Ngươi uy hiếp ta?”

  “Ta nào dám, ta đang cầu ngài.”

  “Hừ, ta phải dỡ hắc điếm của ngươi.”

  “Xin ngài giơ cao đánh khẽ, đây là nơi ta kiếm sống, trên có mẹ già tám mươi, dưới có con thơ cần nuôi, nếu chặt đứt kế sinh nhai của ta ――”

  Ủa, lời thoại nào sao ở đâu cũng như nhau vậy? Thế giới kiếm tiên mà cũng thịnh hành cách làm này!

  Trùng Trùng triệt để câm lặng, nhưng nàng từ đầu đến cuối cũng không có lên tiếng, tất cả đều trao đổi bằng ánh mắt.

  Nhưng mà, bây giờ nàng chỉ dựa vào ánh mắt đã có thể nói chuyện rồi sao? Nếu người nàng liếc mắt đưa tình là đại ma đầu kia thì tốt biết bao, vì sao lại là một đại thúc kinh khủng với vẻ mặt cười gian chứ? Ông trời, không phải là có thể tâm ý tương thông với chàng sao! Hay là thuật Truyền Tâm của nàng đã trở nên cao cấp? Nếu là như vậy, chắc A Đẩu cũng có thể trao đổi với nàng rồi.

  Nghĩ tới đây, Trùng Trùng nhìn sang A Đẩu, con vật đáng yêu này lại gật đầu, tuy Trùng Trùng không thăm dò được lòng nó, nhưng nó lại hiểu ý của Trùng Trùng.

  Cái này, thần kỳ quá, thì ra ông chủ Uông thuộc họ chó! (BB: chết cười với chị Sâu :)))

  Lại nhìn Cửu Mạng, Trùng Trùng có thể cảm nhận sâu sắc niềm hạnh phúc và vui mừng trong nội tâm y, nhưng không biết y nghĩ gì. Thật ra cũng không cần thăm dò nội tâm của y, vì ánh sáng vụn vặt ánh lên trong đôi mắt mê ly của y đã nói rõ hết thảy rồi.

  Nhưng mà, nếu ông chủ Uông đã thà chết chứ không chịu phục, Trùng Trùng cũng không còn cách nào khác. Vì dù sao nàng cũng không muốn gánh tiếng xấu là ép chết người trong Ma đạo, bây giờ chỉ có thể đợi.

  Ma đầu chết tiệt này, có việc thì nói, vèo một cái bỏ chạy là sao?! Cho dù hắn không có hứng thú với nàng, những nụ hôn say lòng người đó chỉ là nhất thời chìm đắm, thì cũng không cần chơi trò mất tích chứ. Hai người có thể thành thân trước rồi yêu sau mà, dù sao sinh mạng của thần ma cũng dài, rãnh rỗi không có gì làm thì mài từ từ thôi.

  Trùng Trùng một lòng nghĩ làm sao đổ tội cho Hoa Tứ Hải, để hắn chịu trách nhiệm với mình, không còn thời gian dùng ánh mắt uy hiếp ông chủ Uông.

  Cứ như vậy, người của bốn đạo Tiên Ma Yêu Thú bình an vô sự ở trong mảnh đất trống sau hắc điếm, từ lúc trăng hạ mặt trời lên, Trùng Trùng mới cảm thấy chóng mặt, ây da một tiếng sau đó tiến hành tiếp xúc thân mật với mặt đất.

  Đã biết rằng Hoa Tứ Hải đã sớm đi không còn bóng dáng rồi, nhưng việc đầu tiên Trùng Trùng làm là bò dậy chạy ra ven Biển Chết, ngẩn người nhìn bờ biển đen thùi bao la, gió biển thổi vào làm trái tim nứt ra, không chảy máu, nhưng lại rát, từng tấc từng tấc một.

  Chạy phải không? Phải bắt hắn về mới được! Chắc là Hoa Tứ Hải còn chưa biết mình đã chọc phải cái gì. Nàng tên Diêu Trùng Trùng, con gián vạn năm, nếu hắn không thích nàng, nàng sẽ không quấn lấy hắn, chút kiêu ngạo này nàng vẫn còn. Nhưng mà cũng phải nói một tiếng với nàng chứ, cứ không mặn không nhạt vậy sao được? Đây chẳng phải là cố ý muốn nàng khó chịu sao? Lòng không quên được hắn, thì làm sao sống tốt được?

  Bây giờ nàng là thần tiên rồi nha, mạng sống rất dài!

  “Trùng tiểu thư, hiên giờ ngài định thế nào?” Ông chủ Uông gọi Trùng Trùng.

  Bây giờ ông ta cách xa Trùng Trùng mấy trượng, trốn sau một tảng đá to. Bởi vì nhìn thấy sắc mặt Trùng Trùng rất không tốt, trong mắt như có lệ, nhưng lại quật cường không chảy xuống, trông dáng vẻ không phải là đau lòng, mà là tức, nên ông ta phải đề phòng nàng điên lên đánh người.

  Ma Vương đã nói, không được tổn hại đến nàng. Nhưng mà pháp lực vị tiểu thư này quá thấp, đánh với nàng, ông ta sợ mình không điều khiển được sức lực, thật sự làm nàng bị thương rồi thì không biết ăn nói sao với bên Ma Vương. Cho nên, nếu có đánh nhau thật, ông ta chỉ đành chịu ăn đánh thôi.

  “Đến Tụ Quật châu, quán của ngươi là con đường duy nhất chứ?”

  Ông chủ Uông gật đầu.

  Tốt, may quá, nói chuyện bình thường, không có tức tới điên! Nhưng mà, không phải là nàng muốn chiếm hắc điếm chứ! Trời ơi, vậy phải làm sao cho đành đây!

  “Yên tâm, ta không có hứng thú với quán trọ tàn của ngươi, để lại ngươi dưỡng lão đi.”

  Trùng Trùng nhìn thấu suy nghĩ của ông chủ Uông, nhếch mi, cảm thấy lồng ngực hơi nóng, nơi gần trái tim, có một chiếc túi bảo bối nho nhỏ, trong đó có mấy tấm kim phiếu giá trị rất lớn.

  Nhưng mà, nàng không thể miệng ăn núi lở được, bởi vì không biết phải đợi Hoa Tứ Hải bao nhiêu năm, cho dù tìm hắn, cũng phải cần lộ phí, huống chi nàng không sống khổ được.

  Cho nên, nàng phải mở tiệm lập nghiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.