Sao mây cứ cuồn cuộn tựa như không hề có điểm dừng vậy.
Xung quanh ngoại trừ những đụn mây trắng bồng bềnh và vô vàn ánh sao
chớp lóe trong đụn mây thì chẳng còn nhìn thấy gì. Có vẻ tâm lý may mắn
đã không có tác dụng rồi, họ vẫn bị lạc đường.
Sự đắc ý vì tìm
được đường sống của khi nãy đã biến mất hoàn toàn, các sư huynh đệ không hẹn mà cùng sinh ra cảm giác thất bại, tốc độ bay cũng vô thức giảm đi, sau đó dứt khoát dừng lại.
”Còn phải bay thẳng như vậy sao?” Tiểu Bát đã hỏi cho tiếng lòng của mọi người.
Tất cả mọi người đều im lặng, qua hồi lâu Ôn Đạo Ất mới nói: “Chúng ta
cứ đi theo một hướng sẽ không sai đâu, nhưng nơi đây thượng vàng hạ cám, không hề đơn giản như chúng ta nghĩ, phạm vi của nó chưa chắc đã rộng,
điểm mấu chốt là nó ngăn cản tầm nhìn của chúng ta, chúng ta đi lâu như
vậy mà vẫn chưa ra được, e là đang đi lòng vòng.”
”Có người giăng trận trong đây?” Trùng Trùng hỏi.
Yến Tiểu Ất lắc đầu, “Đây là sức mạnh của tự nhiên nên mới biến đổi
thất thường như vậy, con người không thể phá vỡ. Sư phụ thường nói,
không ai địch nổi sức mạnh tự nhiên, nếu chúng ta vẫn ráng xông vào, e
là —— phải xem tạo hóa rồi.”
”Vậy vì sao bây giờ lại làm được?” Trùng Trùng lại hỏi, sau đó thì lầm bầm tự đáp: “Lẽ nào từ trường vật
lý ở đây không làm ảnh hưởng đến hệ thống GPS của động vật, càng huống
chi chúng còn là thần vật nữa?”
Đám người Thương Đế Ất đưa mắt
nhìn nhau, không một ai hiểu nàng đang nói cái gì, chỉ thấy nàng lại ảo
não nói vẫn là công nghệ cao thời hiện đại tốt gì đó, sau đó thì nhăn
mặt hỏi bọn họ phải làm sao?
Bị nhốt ở đây, chẳng ai biết phải
làm sao cả. Chờ người của Ẩn Lưu đến cứu thì đúng là không có triển
vọng, hơn nữa họ bay vừa nhanh vừa vội, người của Ẩn Lưu chưa chắc sẽ
tìm thấy họ nhanh như vậy.
Nếu muốn tự xông ra ngoài, trước
tiên là không biết phương hướng, kế đó là tiêu hao thể lực, lão đại, lão nhị và lão lục còn được, chỉ sợ thất sư muội và Tiểu Bát sẽ không chịu
nổi.
”Hay là chúng ta tập trung thần kiếm vào nhau, sau đó đi theo chúng là được.” Trùng Trùng bỗng nảy ra ý nghĩ kỳ lạ.
Thương Đế Ất thở dài.
Bát kiếm tề đủ thì thần kiếm mới có thể bộc phát thần dụ, bây giờ thì sao đủ được chứ?
Y nghe lời thất sư muội, lựa chọn bất chấp tất cả chạy khỏi đảo Thương
Hải là sai rồi sao? Lúc trước còn chưa tu tiên, y chưa hề mạnh động
giống như vậy, có lẽ là do sống tuổi đời quá lâu nơi núi non thanh tịnh
khiến y suy nghĩ ít đi, trở nên lỗ mãng.
Huống chi nếu thật sự
bị nhốt trong này với các sư đệ sư muội thì y làm sao báo được ơn cứu
mạng và ban tặng sự sống của sư phụ?
”A!” Thương Đế Ất đang tự
khiển trách mình thì một tiếng kêu thét làm y giật mình, còn tưởng là
thất sư muội đạo học tu vi nửa vời nhưng mang thần khí trong người ấy
đứng không vững, sắp rơi khỏi thần kiếm rồi, bèn vội vã đưa tay đỡ nàng.
Tuy tay đã túm chặt nên thất sư muội lại không nhìn y, chỉ nói với bát sư đệ: “Tiểu Bát, đệ kêu thét cái gì chứ.”
”Gió, có gió!” Bát sư đệ nói, vẻ mặt mừng rỡ.
”Nhảm nhí, bầu trời tất nhiên có ——” Trùng Trùng ngậm miệng lại.
Đúng rồi, vì sao nàng không chú ý tới điểm này chứ? Trong không khí vốn nên có gió mới phải, nhưng ở đây lại như bị chiếc lồng thủy tinh bao
bọc vậy, không một ngọn gió nào lọt vào.
Mà bây giờ, gió đang thổi từ bên trái sang bên phải nàng, tóc tai quần áo của các sư huynh đệ đều phấp phới theo gió.
”Nhìn kìa!” Tiểu Bát lại phấn khởi chỉ sang bên phải.
Mọi người đồng loạt quay đầu, đều trông thấy một luồng sáng trắng ở
phía xa, tuy gió vừa thổi đã tắt, mây lại lần nữa ngăn cản tầm mắt,
nhưng cũng đủ để họ thấy được bầu trời đang sắp bình minh.
Vù ——
Đang ngây người thì lại một ngọn gió thổi qua, lần này còn mạnh hơn cả
lần trước, làm Trùng Trùng đứng không còn vững nữa, may có đại sư huynh
kéo nàng lại. Nhưng nàng không hề sợ hãi, ngược lại còn phấn khởi to
tiếng kêu lên: “Ha ha, tạo hóa tới rồi!”
”Đúng rồi, may phước may phước, đúng là trời cũng giúp ta rồi!” Ôn Đạo Ất cười nói.
Sự trợ giúp ngoài ý muốn này khiến đám người Trùng Trùng rất vui mừng,
ngọn gió này càng thổi càng mạnh, thổi tứ tung cả mây, từ thỉnh thoảng
lộ ra kẽ mây, lúc này mọi người đã có thể nhìn thấy rõ đất liền ở phía
xa, kia đúng là núi Cổ Quái, đầm Mạc Sân.
Kế đó ngọn gió kỳ lạ
này bắt đầu gào thét vù vù, mà kỳ lạ là hướng gió lại không hỗn loạn
chút nào, vẫn thổi như đường thẳng từ trái sang phải như Thần Gió đang
ném bowling trên không, cứ theo một đường vừa dài vừa thẳng tắp như vậy.
Mặc kệ đi thôi, cho dù là bão táp đột ngột dậy lên, bị sét đánh, bị vòi rồng cuốn đi cũng tốt hơn là bị lạc trong mảng không gian trắng xóa
này.
Trùng Trùng mừng rỡ, cuối cùng cũng tin Bạch Trầm Hương
nói nàng là phúc tướng rồi. Hô hô, pháp lực cao cường, mưu kế đa đoan
sánh được với việc nàng người ngốc có phước của người ngốc sao?
”Tiểu Bát cẩn thận, đừng đứng ngay đầu ngọn gió.” Yến Tiểu Ất kéo bát
sư đệ còn phấn khởi hơn Trùng Trùng qua bên này, “Chốc nữa thế gió dịu
rồi chúng ta sẽ lao qua, đại sư huynh thấy thế nào?”
Mây mù
ngôi sao ở đây vô cùng quái lạ, mây mù thông thường khi bị gió mạnh thổi sẽ tan rã ra, đằng này chúng tan rồi tập trung lại như cũ, huynh quan
sát hồi lâu, chỉ khi chúng ta bay theo cuối ngọn gió mới có thể ra ngoài một cách thuận lợi mà thôi.
”Được, chuẩn bị.” Mọi người đều
hiểu rõ đạo lý này, cho nên khi Thương Đế Ất vừa ra lệnh thì lập tức
chuẩn bị, đợi cuồng phong thổi quét qua, mây mù trước mặt dạt qua hai
bên, mọi người lập tức ngự kiếm bay lên. Thương Đế Ất cõng Dung Thành
Hoa Lạc xông pha dẫn đầu, Yến Tiểu Ất và Ôn Đạo Ất chia ra bảo vệ Trùng
Trùng và Tiểu Bát.
Trùng Trùng không thấy nguy hiểm mà chỉ thấy thú vị, cứ như đang xuyên qua nước khi lướt sóng vậy. Ở trước mặt, mây
trắng bị tách ra như sóng, ở phía sau, mây mù lại lần nữa tập trung lại
một cách chóng vánh, chỉ cần chậm một chút thôi thì sẽ bị nhốt lại trong ấy nữa.
”Hú hú! Kích thích quá đi mất!” Nắm tay Yến Tiểu Ất,
nàng vui vẻ kêu to mà quên mất hiện giờ đang trong thời khắc sống chết
giao nhau, sự vui vẻ lạc quan đến quên cả tất thảy ấy đã đạt đến trình
độ điên loạn rồi.
Rất nhanh sau đó, mọi người đã ra khỏi được
vùng mây mù, cảnh tượng trước mắt rộng mở, làm người xem cũng thấy mở
mang cõi lòng.
Lần này không chỉ Trùng Trùng mà những người
khác cũng mừng đến hét lên. Đến lúc này, họ mới chính thức gạt bỏ được
sự khống chế của Ẩn Lưu, giành lại được tự do.
Đặt chân xuống
bãi cát rồi quay đầu nhìn lại, mặt biển sóng to cuộn trào như đang có
bão, nhưng hình như không có gió lốc, trận cuồng phong đến đột ngột khi
nãy đang từ từ lặng yên trở lại.
Hơn nữa, phía đường chân trời không một rặng mây, lúc này đang lóe lên vô số ánh sáng chói lọi, mặt trời sắp ló dạng rồi.
”Ngọn gió này thật kỳ lạ.” Vừa hết nguy hiểm, Ôn Đạo Ất đã cảm thấy chuyện có chỗ không ổn.
”Chắc chắn là tổ tiên của phái Thiên Môn chúng ta đã âm thầm phù hộ rồi.” Yến Tiểu Ất khẽ thở dài.
Gió nổi lên đột ngột, chỉ thổi lên chứ không thổi xuống, hơn nữa không
hề thổi lượn vòng mà chỉ thổi thẳng hướng, đó không giống như gió, ngược lại giống như có người đang dùng pháp lực thao túng, âm thầm giúp đỡ
bọn họ vậy.
Nhưng người có pháp lực cao đến cấp bậc này chỉ có
thể là sư phụ, nhưng làm sao sư phụ có thể đến đây chứ, cho nên chỉ có
thể giải thích như vậy thôi.
”Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng
phải mau chóng bẩm báo với sư phụ để người quyết định. Sư phụ vốn đã
lệnh cho huynh, lục sư đệ và thất sư muội tập trung lại cùng đi đến núi
Bình Ninh. Hiện giờ thế này cũng tốt, chỉ mong hành động này không làm
khó sư phụ.” Thương Đế Ất nhìn sắc trời, “Trời sáng rồi, đừng chậm trễ
nữa, đi thôi!” Nói rồi quay người dợm bước đi.
”Thất sư tỷ, tỷ đang nhìn gì vậy?” Tiểu Bát thấy Trùng Trùng ở đằng sau đang nhìn đông ngó tây, bèn hỏi.
”Nhìn xem có truy binh không ấy mà.” Trùng Trùng nói dối.
Thật ra nàng nghi ngờ ngọn gió ấy là do đại ma đầu làm ra. Nhưng ngẫm lại thì thấy mình đúng là buồn cười.
Nếu hắn đã bỏ đi, còn đi dứt khoát như vậy, ngay cả một tín vật cũng
không chịu để lại cho nàng an ủi nỗi nhớ nhung, thì sao còn có thể quay
lại chứ?
Nếu có quay lại thật thì vì cớ gì không ra đây gặp mặt nàng, cho dù là nhìn nhau từ xa cũng được mà.
Khi nghe thấy tin Ma binh thường hay xuất hiện ở lân cận, nàng cứ luôn
nói với mình rằng đó là vì hắn không yên lòng, nhưng hiện giờ nàng lại
cảm thấy chẳng qua chỉ do bản thân mình đơn phương mà thôi.
Hắn là núi băng ngàn năm, sao có thể tan chảy dễ dàng như vậy được, cố lên, con kiến nhỏ Diêu Trùng Trùng!
Len lén vuốt mảnh vải từ tay áo của đại ma đầu trong ngực, nàng vờ xem
như tim hắn cũng áp lấy tim nàng vậy. Nàng tự động viên mình, nhưng lòng lại thấy đau khổ, tê tái, vừa rối rắm lại vừa khát khao.