Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 169: Q.2 - Chương 169: Tinh Nguyệt Trận, Sinh Trong Nước




Dịch: Bùm Bùm

   “Long lão đại, nếu bà còn đầu óc, còn xứng được với vị trí đứng đầu Yêu đạo thì hãy thu trận lại ngay lập tức.” Tình trạng của Tiểu Hoa không ổn, hình như Trùng cô nương đã xảy ra chuyện lớn rồi, hắn cũng không tránh khỏi phải căng thẳng và trở nên nghiêm khắc, “Mạng sống thì bà giữ không nổi rồi, nhưng ít nhất ta còn có thể cho bà được chết một cách thoải mái, hoặc sẽ giữ lại linh hồn của bà!”

  “Tinh Nguyệt trận chỉ được giăng không thể phá, trừ phi người trong trận chết hết.” Long lão đại rụt người lại, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi gì, “Hơn nữa, nếu người trấn giữ trận pháp dừng tay lại thì Tinh Nguyệt trận sẽ tự động hấp thu sức mạnh tự nhiên từ bốn mùa là phong, hỏa, lôi, điện. Tây Bối đại nhân, không phải ta đặt điều đe dọa, nhưng sức người không thể nào địch lại được sức mạnh tự nhiên, cho dù là Ma Vương điện hạ có sức mạnh siêu phàm cũng không thể. Ngài ép bức bọn ta thì sức mạnh bốn mùa sẽ xâm nhập vào từ năm vị trí trấn giữ trận pháp, đến lúc ấy e rằng tình thế chỉ có hại chứ không có lợi cho người trong trận. Trừ phi ―― ngài muốn Ma Vương điện hạ chết, tự mình ngồi lên vị trí lão đại của Ma đạo!”

  Bà ta muốn thử hãm hại Tây Bối Liễu Ty để nội bộ Ma đạo lục đục, nào ngờ đám người này đều thờ ơ chẳng màng, Tây Bối Liễu Ty còn khẽ cười nữa, “Long lão đại, đừng giở trò ly gián nữa, bà mau mau thu trận đi thôi, nếu không ta chắc chắn bà sẽ không thể nào thê thảm hơn được nữa đâu. Trước nay ta chưa từng để nữ nhận phải chịu tội, nhưng nếu để Ma Vương nổi trận lôi đình thì sẽ không một ai dám cả gan làm trái ý ngài đâu.”

  Cả Ma đạo đều biết hắn còn lười hơn cả Tiểu Hoa, chuyện trong đạo hắn tránh được thì sẽ tránh, bảo hắn muốn soán vị ư? Chẳng thà nói một con heo biết bay còn có người tin hơn! Nữ nhân này đúng là tự tưởng mình thông minh, nhưng thật ra lại ngu xuẩn cực kỳ.

   “Buồn cười, người trong Yêu đạo của ta sẽ để cho người khác mặc sức chém giết hay sao?” Long lão đại mạnh miệng, “Tây Bối đại nhân, ngài chỉ có hai đường để chọn, một là để bọn ta tiếp tục trấn giữ trận pháp, mọi người chờ tại đây, hai là cả thời gian chờ cũng không có, bọn ta chết, Ma Vương chết!”

  Vừa dứt lời thì xung quanh trở nên im bặt, Long lão đại còn tưởng đã hù dọa được đám người của Ma đạo, nào ngờ Tây Bối khẽ than một hơi, hàng mày đẹp khẽ nhíu lại, hình như đang rất sầu não vì bà ta không hiểu chuyện: “Bây giờ người cần lựa chọn là bà, không phải ta.” Hắn nói, “Ma Vương Ma đạo ở đây thì không đến lượt bà đưa ra điều kiện.”

  Nói rồi lại nhìn chậu nước, bên cạnh tăng thêm vài bóng đen, bọn người Ôn Đạo Ất không biết đã vây quanh hắn từ khi nào.

   “Tinh Nguyệt trận, sinh trong nước. Mắt trận ở ngay trong trận, có liên quan đến nước, tụ lại nhờ nước, ẩn hình bằng nước, chỉ cần tìm được mắt trận trong nước, ắt sẽ phá được trận, không cần nghe ả yêu phụ ấy đe dọa.” Ôn Đạo Ất bỗng cất lời.

  Tây Bối hơi ngẩng đầu, nhìn Ôn Đạo Ất bằng ánh mắt kỳ lạ, lòng càng thấy nghi ngờ hơn. Lại đưa mắt nhìn con lừa nhỏ kia, thấy hàng lông mi dài trên đôi mắt to chớp lên, cái đầu to đưa thẳng vào góc trên của chậu nước, A Đẩu cũng góp vui chen cái đầu lông lá vào, chỉ có Cửu Mạng mang vẻ mặt lo âu, mở to mắt nhìn hình ảnh hai người bên trong mặt nước.

  “Tìm thấy mắt trận thì có tác dụng gì chứ? Ma Vương điện hạ đã không còn Ma Nguyên, lại bị thủ hạ của Yêu đạo ta đánh bị thương nặng, đã không khác gì người tàn phế!” Long lão đại bỗng lên tiếng.

  Bà ta nói phóng đại thôi, nhưng những người trong Ma đạo đều sợ hãi thất kinh.

   Ma Vương lớn mạnh ngang tàng, phách lối kiêu ngạo, không xem ai ra gì, trong lòng của mọi người, hắn là chiến thần bất bại, đại diện cho việc không bao giờ bị lật đổ, lúc này đột ngột nghe thấy Ma Vương đã không còn Ma Nguyên, những người trong Ma đạo không phải kích động bình thường nữa, mà là vô cùng chấn động, vì đã là người tu Ma thì không lý nào lại không biết ý nghĩa của Ma Nguyên được.

  Điều mà Long lão đại rắp tâm mong muốn chính là khoảnh khắc lơ là này, thấy thanh kiếm kề trên cổ mình đã hơi dao động, bà ta lập tức ngửa người ra sau, vung đuôi quấn lấy con người đang ngơ ngẩn ngồi ở vị trí trấn giữ thứ năm.

   Nhưng bà ta đã xem thường khả năng phản ứng của Mã Tiểu Giáp rồi, mặc dù hắn vẫn đang chấn động vì tin tức Ma Vương không còn Ma Nguyên, nhưng tay cầm kiếm vẫn không buông, Long lão đại vừa chuyển động thì thanh kiếm dài đã tức khắc cuộn xoắn theo.

  Tây Bối đại nhân có dặn, nếu yêu phụ này gây rối thì cứ giết không luận tội!

   Làn da mềm mịn dưới thanh kiếm đã trở thành lớp vảy cứng cáp, Mã Tiểu Giáp vận công vào kiếm, bất chợt chém thẳng vào đầu ả yêu phụ. Đi kèm với tiếng kêu thảm thiết là mỹ nữ rơi đầu, đầu người chạm đất liền biến thành đầu rắn xanh ngắt hình tam giác, tuy đầu đã lìa thân, nhưng nó vẫn vùng vẫy lung tung dưới đất, Mã Tiểu Giáp thuận tay ném kiếm đi, ghim và đóng chặt đầu rắn một cách chính xác dưới đất, mặc bà ta có làm gì thì cũng không thể nào động đậy được nữa.

  Song làm xong tất cả, Mã Tiểu Giáp lại đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không ổn, hình như ả yêu phụ đó còn chưa chết!

   Hắn cấp tốc quay người lại, chợt thấy thân rắn đã hóa thành thân nữ vẫn ngồi thẳng lưng, máu đã nhuốm đỏ nửa bộ quần áo, đầu vẫn còn đó, nhưng vẻ mặt đan xen giữa dữ tợn, đau đớn và đắc ý khiến bà ta đã không còn cốt cách phong thái nào nữa, chỉ còn mỗi sự đáng sợ ghê tởm.

  Đồng thời Phượng Hoàng đang ngồi ngơ ngẩn ở khá xa bị chiếc đuôi rắn quấn tới bên cạnh Long lão đại.

   Rắn hai đầu! Không ngờ bà ta lại là rắn hai đầu chỉ có trong truyền thuyết! Chặt đi một đầu thì bà ta chỉ mất đi một nửa pháp lực chứ không chết ngay được!

  “Đứng lại! Ai bước thêm một bước nữa, ta sẽ vặn gãy cổ nữ quân sư của Ma đạo!” Long lão đại bấu năm ngón tay lên chiếc cổ nhỏ nhắn xinh đẹp của Phượng Hoàng, đau đớn làm nét mặt nàng vặn vẹo, một ngón tay đã bấm sâu vào, trên cổ nàng tản ra mùi tanh của máu tươi.

   Thay đổi đột ngột này lại khiến xung quanh trở nên im bặt trong vài giây, tất cả đều không ngờ ả yêu phụ này lại không biết hối cải, còn dám bắt người nữa.

  Phượng Hoàng tương đương với quản gia của Ma đạo, người trong Ma đạo rất hiếm khi trông thấy Ma Vương, có chuyện gì đều bàn giao xử lý với Phượng Hoàng, nếu phạm phải quy tắc của đạo thì cũng là nhờ Phượng Hoàng xin Ma Vương khai ân, cho nên trong Ma đạo nàng rất được lòng người, tất cả mọi người đều không muốn làm hại nàng, càng huống chi là Tây Bối đã cùng lớn lên với Ma Vương.

  Chính vì nắm bắt được điểm này nên Long lão đại mới cố tình nói nhăng nói cuội, còn mang cả hoàn cảnh trước mắt của Ma Vương ra làm mọi người mất tập trung để mình bắt được con tin có giá trị nhất.

  Bà ta đã chuẩn bị sẵn bước cờ này ngay từ lúc Phượng Hoàng bị điều khiển đến đây trấn giữ trận rồi, bà ta phải trăm cay nghìn đắng mới lừa được nữ quân sư của Ma đạo, cho nên phải tận dụng hết mọi tác dụng của nàng.

  Song bà ta hoàn toàn không mong muốn phải thật sự đi đến bước cờ này, phải thật sự để mất đi một cái đầu quý giá của mình, bởi vì đây đều là chiêu thức bà ta dùng để chạy thoát mạng, mà cái bà ta muốn từ lúc đầu lại là chiến thắng chứ không phải bỏ chạy!

  Bàn tay bấu cổ Phượng Hoàng lại chặt thêm, nghe thấy mỹ nhân nhìn thì rất thông minh, nhưng khi gặp chuyện tình cảm thì lại mất đi lý trí này rên hự một tiếng, bà ta bỗng thấy lo lâu.

  Sau này chỉ còn cách trốn chui trốn nhủi rồi, may mà bà ta có sào huyệt của mình, trốn trong đó sẽ không dễ dàng bị tìm thấy. Bà ta đi sai một bước, về sau chỉ đành ở ẩn cho qua những tháng ngày còn lại của cuộc đời rồi, mà với điều kiện là bà ta còn mạng để sống tiếp.

  Tây Bối Liễu Ty cất giọng bình tĩnh: “Nhường đường cho bà ta đi.” Không chút căm tức và do dự, nam nhân tao nhã này hội tụ đủ sự quyết đoán không gì sánh nổi và sự bình tĩnh đến đáng sợ trong chiến đấu.

  “Tây Bối đại nhân đúng là thông minh!” Long lão đại vẫn buông lời lẳng lơ, nhưng cả người lại căng thẳng, sợ Tây Bối Liễu Ty sẽ giở trò gì đó, bà ta không hề ngờ rằng hắn lại sảng khoái đồng ý với yêu cầu của bà ta như vậy.

  Tây Bối khẽ lắc đầu thở dài, không nói gì nữa, đau lòng nhìn Phượng Hoàng hai mắt đã trống rỗng, ra hiệu cho thủ hạ để Long lão đại đi, không được ngăn cản gây chuyện.

   Hắn thở dài không phải vì mình sơ sót thả Long lão đại đi, mà là vì loài rắn hai đầu chỉ có trong truyền thuyết Thượng Cổ này không lâu sau sẽ bị diệt vong triệt để mà thôi.

  Nếu bây giờ Long lão đại biết dừng lại đúng lúc thì có lẽ Tiểu Hoa sẽ nể mặt cho thân phận đặc biệt của bà ta mà giữ lại linh hồn cho linh vật của trời đất này.

  Nhưng hiện giờ đã không còn cơ hội nữa.

  Mà đối với Phượng Hoàng, nếu hắn bao dung cho tính cố chấp của nàng, có khả năng sẽ làm hại nàng mất.

   Vì sao nàng cứ mãi mê muội không tỉnh? Nàng đi vào một con đường mãi không có đường về chỉ vì mối tình trước nay chưa từng có thật? Vì sao nàng có thể dứt khoát tuyệt tình như vậy? Đây có phải Phượng Hoàng mà hắn quen biết không?

  “Tây Bối đại nhân, xin thông báo Ma Vương điện hạ mau chóng tìm được mắt trận và phá trận.” Ôn Đạo Ất nhìn Long lão đại đưa Phượng Hoàng, thỏ yêu và Khổng Tước rời khỏi mới vội vã thúc giục, trông có hơi sốt ruột, “Người tu Yêu trấn giữ trận đi khỏi, sức mạnh tự nhiên sẽ bắt đầu xâm nhập, người trong trận không nên ở bên trong quá lâu, bây giờ cũng không biết sư muội của ta ra sao nữa?”

   “Để ta hỏi xem.” Tây Bối kéo chậu nước qua, cố nhịn cơn đau trên cơ thể để vận công vào tim, gọi người nam nhân trong trận một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.