Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Chương 47: Q.1 - Chương 47: Vòng sáng cứu mạng




Ads  Nó không có cánh, cũng không có vũ khí để điều khiển, nhưng dưới chân nó có một đụn mây mù màu đỏ nâng lấy thân thể béo ú của nó. Nhưng lượng mây không nhiều, cho nên nó bay lên không được cao, chỉ cách mặt đất chưa tới hai mét.

   Mà lần này nó không còn do dự là nên thân thiện hay là đe dọa nữa, mà là trực tiếp nhe cả hàm răng nhọn nhỏ nhắn của mình, tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng, mở miệng phun ra một đốm lửa.

   Nàng biết mà! Cẩu cẩu có thể phân biệt ai hiền ai ác mà, hơn nữa khả năng phân biệt còn chính xác hơn cả loài người, bản năng của chúng có thể chạm đến được linh hồn và nội tâm của con người. Bởi vì nàng là người thiện lương, á ―― thôi được, đôi lúc thật sự có hơi quá đáng, nhưng nội tâm nàng rất thiện lương đó, cho nên con cún kỳ lạ này tin nàng, thích nàng, mà Hoa Tứ Hải ma khí nồng nặc, sát khí đằng đằng, trên người toát ra toàn ý cự tuyệt, cẩu cẩu không xem hắn là kẻ địch mới là lạ.

   Nhưng mà, nếu đã xem Hoa Tứ Hải là kẻ địch, vậy vì sao ―― vì sao lửa lại phun về hướng bọn họ chứ?!

   Theo bản năng, Trùng Trùng ôm đầu bỏ chạy, chỉ kịp trông thấy vẻ hoảng hốt cùng căng thẳng trong mắt cẩu cẩu, nó còn phát ra một tiếng ẳng ẳng nghe như là đang xấu hổ, như đang nói với Trùng Trùng rằng nó rất xin lỗi vì đã không phun chuẩn. Vấn đề là, ở một nơi trống trải đã giống như lò quay này mà thêm vào một đốm lửa, quả thật là sẽ lấy mạng sâu mà, không phải xin lỗi là có thể giải quyết được đâu.

   Ba người vốn cùng ở trong vòng bảo hộ, đứng trên hai thanh thần kiếm, bây giờ chuyện xảy ra đột ngột, ba người phản ứng không đồng nhất, kết quả chia thành ba hướng khác nhau để tránh lửa. Đoạn Thủy Kiếm và Kinh Nghê Kiếm là của Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc, tất nhiên là kiếm đi theo người , vòng bảo hộ cũng đồng thời vỡ tan, đáng thương cho Trùng Trùng không có cái gì để bảo vệ, trực tiếp ngã lăn ra ngoài.

   “Thất sư muội!”

   Bên tai vang lên tiếng kêu hoảng hốt của Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc, trong lòng Trùng Trùng than thở: Xong rồi, xong rồi! Sắp bị nướng chết trực tiếp rồi, nàng vươn tay ra ngoài chưa tới một giây mà đã biến thành tay heo quay rồi, bây giờ cả người đều mắc trên cái lò quay này, còn không chết ngay lập tức hay sao! Nhìn đi, cả người nàng cũng đã co rút lại rồi, cũng không thể vươn thẳng tay chân được nữa, giống như là lại quay trở về bụng mẹ vậy, co lại thành nửa vòng tròn ngậm ngón tay.

   Còn may, không quá nóng, nhưng thật sự là chán đến khó chịu.

   Nàng sợ đến nhắm chặt mắt chờ chết, không dám nhìn đám khói bốc lên sau khi mình đã bị quay chín, cũng không dám nghe tiếng xèo xèo của mỡ dầu trên người mình khi nhỏ xuống, một lòng chỉ muốn mau chóng gặp Diêm Vương, như vậy thì đau đớn sẽ giảm được một chút.

   Ai nói chết là đáng sợ, kết quả của chết không có gì, quan trọng là cái quá trình tàn khốc cơ!

   Nàng cảm thấy mình đụng vào cái gì đó, nhưng lại nảy trở lên, tiếp theo sau lại đụng vào cái gì đó, rồi lại tiếp tục nảy lên, cứ như vậy hết mấy lần, đầu nàng cũng đã choáng rồi, mà cảm giác vẫn rõ ràng như cũ. Điều này làm nàng không thể tiếp tục trông chờ vào sự giải thoát từ cái chết nữa, mở mắt ra nhìn xung quanh, lần lượt xuất hiện trước mắt nàng là những bụi cỏ hoang màu lửa đỏ, mặt đất, bầu trời, hai đôi chân chia ra đứng trên hai thanh kiếm dài và một đôi chân to trong đôi ủng đen, cuối cùng là bốn bàn chân trắng trẻo béo ú lông lá.

   Lại cúi đầu nhìn, thấy mình được bao bọc trong một vòng sáng màu vàng kim, hình như cái thứ này bình thường không xuất hiện, nhưng mỗi khi nàng bước đến ranh giới giữa sống và chết thì nó sẽ tự động nhảy ra bảo vệ nàng, như một quả bóng da trong suốt vậy, bao lấy nàng không ngừng nảy lên trên mặt đất. Nhưng mà vòng sáng này quá nhỏ, nàng bị ép đến nỗi chỉ đành co chặt người, thật sự là thấy có chút giống như đã quay trở về bụng mẹ vậy.

   Phù! Nàng thở ra một hơi,cảm thán vì đã giữ lại được sinh mệnh ngoan cường như con gián của mình, nhưng nàng vừa thả lỏng người thì đã lập tức nghe thấy một tiếng rắc, vòng sáng bị nứt ra một đường, một luồng khí nóng bức len vào, trực tiếp làm bỏng nơi không được che chắn là cổ nàng, làm nàng đau đến á một tiếng thét lên, dùng ý nghĩ mau chóng ra lệnh cho vòng sáng khôi phục lại, làm dày lên.

   Nàng không biết vì sao trong đầu mình lại xuất hiện tâm pháp sơ cấp của phái Thiên Môn, lúc ấy khi Ha đại thúc dạy nàng, nàng cũng không quá để tâm, có lẽ là vì ở ranh giới giữa sống và chết, tiềm năng của con người đều bộc phát ra hết chăng. Nàng biết mình cách mỏm đá nhọn trên mảnh đất bằng này đã rất gần rồi, sư huynh sư tỷ tự bảo vệ mình còn chưa xong, làm gì có năng lực cứu nàng chứ? Tên núi băng to Hoa Tứ Hải kia căn bản là sẽ không quan tâm đến sống chết của nàng, Husky lại là con cún chẳng làm được gì cho ra trò, nàng chỉ đành tự nhờ vào mình thôi.

   Nhưng mà, cái người ban cho nàng luồng chân khí hộ thể kỳ lạ này đúng là biếng nhác, nếu đã cho nàng cái thiết bị bảo hộ tự động này rồi, vậy vì sao không để nàng được như ước nguyện, gắn cái nút vào một cái cho xong chuyện chứ? Phải dùng cái tâm pháp gì đó mới duy trì được. Ai, khó quá, câu tâm pháp kế tiếp là gì gì vậy? Nếu như lần này nàng không chết, sau khi trở về nhất định sẽ học thuộc cái tâm pháp này mới được.

   Nàng nỗ lực cứu vớt cho cái mạng nhỏ của mình, nhưng lại không hề biết rằng ở vào lúc nguy cấp nhất này, thực chất nàng đã bắt đầu bước vào tầng tu luyện thứ nhất của đạo thuật Thiên Môn rồi. Mà thứ mà cái người thần bí đó cho nàng quá trân quý, cộng thêm tâm linh không bị trói buộc cùng sinh mạng ngoan cường của nàng, chúng đều khiến cho tu vi của nàng tiến bộ vượt xa những người khác.

   Đang liều mạng niệm tâm pháp thì thấy một cái đầu lông lá ghé lại gần, cái mũi nho nhỏ còn ngửi khịt khịt, qua đây nịnh hót để đền bù cho cái họa mà nó đã gây ra, hoàn toàn quên béng còn có một tên đại ma đầu ở đây.

   Trùng Trùng thấy vừa đáng giận lại vừa buồn cười, vừa muốn lên tiếng thì cảm thấy vòng bảo hộ lại sắp nứt ra, vội vàng ngậm miệng lại, trong lòng gào lên điên cuồng: “Con chó ngốc, còn không đi phun cho tên Hoa Tứ Hải từ đầu đến chân đều là lửa đi, chạy qua đây giả đáng yêu có ích gì hả?”

   Những câu này nàng chỉ nói thầm, không ngờ tới con cún thần thú này lại hiểu, bốn cái chân béo ú dùng sức đạp một phát, đụn mây dưới chân tự xuất ra, nó lại lần nữa nhảy lên không trung. Trùng Trùng ở trong vòng sáng hình tròn với dung tích không lớn, không thể giữ cân bằng, rụt lại thành hình cầu nằm sấp dưới đất, lúc này đây đang cố gắng quay người lại, ngửa người lên tay chân hướng lên trời, vừa lúc trông thấy cẩu cẩu đang há to miệng phun lửa về phía Hoa Tứ Hải.

   Lần này nó không phun lệch, à, xem như là phun lệch một chút đi, chỉ có vụn lửa bắn về phía Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc. Hai người từ lúc Trùng Trùng bị ngã ra ngoài thì vẫn cứ luôn căng thẳng quan sát nàng, thấy nàng giữ lấy tính mạng của mình một cách thần kỳ thì không khỏi mừng rỡ ra mặt, tâm tình thả lỏng thì tất nhiên là dư sức tự bảo vệ mình rồi, họ đứng ở ven mảnh đất trống phá vụn lửa.

   Hoa Tứ Hải không chút hoảng loạn khi đối mặt với trận lửa thần đang ập tới, tay phải cầm Băng Ma Đao bổ thẳng về trước, chiêu thức đơn giản trực tiếp, đao khí bá đạo vô cùng, cách đánh đơn giản nhất nhưng lại mang theo một cảm giác áp bức nặng nề nhất.

   Trùng Trùng tuy không biết đạo thuật võ công, nhưng ngày ngày nghe Yến Tiểu Ất nhắc đến chuyện tu luyện, tốt xấu gì nàng cũng biết được chút ít, lúc này ở một bên nhìn thấy rõ ràng, Hoa Tứ Hải không hề dùng chân khí tạo thành vòng bảo hộ bên ngoài thân thể, nhưng lúc nào quanh người hắn cũng có một lớp sáng màu bạc lưu chuyển, có thể thấy thực lực của hắn đã đạt đến mức tùy tâm tùy ý, biết hôm nay muốn thoát khỏi ma chưởng của hắn thì chắc chắn phải nghĩ ra một biện pháp mà hắn không thể liệu trước đồng thời khiến hắn có khổ mà không thể nói ra mới được.

   Trông thấy hắn một đao bổ xuống, lửa của cẩu cẩu lập tức bị một lớp băng trong suốt bao lấy, băng và lửa gặp nhau, lửa dập băng tan, nhưng hình như sức băng trội hơn sức lửa, cho nên băng chỉ tan ra, chứ chưa bốc hơi, chỉ hóa thành một bãi nước nguội, dội ngược lên thân của cẩu cẩu, làm nó ướt đến nỗi cụp đuôi chạy ra sau vòng sáng màu vàng kim của Trùng Trùng trốn, giũ lông một cái, nước vẫy ra ngoài lập tức hóa thành khói.

   “Con chó nhát gan, mới thế mà đã chịu thua rồi à? Đi lên phun hắn tiếp đi!” Trùng Trùng thấy Hoa Tứ Hải tuy phá được lửa của cẩu cẩu, nhưng hình như cũng không thể thương tổn gì đến nó. Nếu đã biết mạng cún của con vật nhỏ này có thể bình an, thì nên động viên nó tiếp tục chiến đấu, để tiện cho nàng có thời gian nghĩ kế sách, giúp mọi người thoát thân.

   Người ta hay nói chó cậy gần nhà, cho dù con vật nhỏ này là thần thú đi nữa cũng tránh không khỏi quy luật này, nghe thấy mệnh lệnh rất hào hùng dũng cảm của Trùng Trùng, cẩu cẩu lập tức quên mất sự quẫn bách bị dội nước khi nãy, lần nữa sủa to nhảy ra ngoài.

   Nhất thời Trùng Trùng có chút không nỡ ―― Tiếng của nó còn rất non, vẫn còn là con chó con mà, phun lửa như vậy, sẽ không có hại cho thân thể chứ.

   Ở bên này nàng suy nghĩ lung tung, bên kia Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc thấy cẩu cẩu công kích Hoa Tứ Hải, nhưng không biết là Trùng Trùng đang chỉ huy bằng tâm âm, chỉ biết đây là cơ hội hiếm có, vì thế nên đói ăn vụng túng làm càn, mặc cho mình bị bỏng, dùng chút ít chân khí bảo vệ mình, phần lớn còn lại dùng để ngự thần kiếm, chia ra hai hướng trái phải đánh về phía Hoa Tứ Hải.

   Hoa Tứ Hải lạnh lùng liếc qua, một tay vẽ quyết, Tỏa Lân Long trên người cuộn lên, quét về hướng hai đệ tử phái Thiên Môn, xuống tay không hề lưu tình.

   Mỗi khi con rồng bạc ấy quấn quanh người hắn, Trùng Trùng luôn cảm thấy cảnh tượng đó đẹp vô cùng, Ma vương anh tuấn không ai sánh bằng của bóng đêm, mang theo một luồng sát khí có thể hủy diệt tất cả mọi thứ, con rồng bay phiếm lên vẻ cao quý kiêu ngạo, mang theo tư thái ngang ngược ngông cuồng, cả hai phối với nhau tạo ra một khung cảnh như mộng như ảo vậy.

   Nhưng Tỏa Lân Long này có một chỗ xấu, đó chính là nó cứ luôn vung ngang qua, phạm vi ảnh hưởng vô cùng rộng rãi, bá đạo đến mức muốn tiêu diệt tất cả. Cho nên Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc tránh khỏi nguy hiểm, còn người được bảo vệ trong “bụng mẹ” là Trùng Trùng lại trốn không thoát.

   Nàng chỉ thấy trước mắt lóe lên ánh sáng bạc, còn chưa nhìn rõ là xảy ra chuyện gì thì đã nghe bùm một tiếng, đoạn trước của Tỏa Lân Long đã quét tới vòng sáng màu vàng kim của nàng, hơn nữa còn phá thủng cả vòng chui tọt vào trong. Nàng phản ứng không kịp, theo bản năng lấy tay túm chặt một đoạn Tỏa Lân Long, lòng thầm nghĩ tuyệt đối không được để nó thoát ra, bằng không thì cái vòng to như vậy sẽ có một lượng lớn khí nóng tràn vào, thế thì cái mạng nhỏ của nàng chắc chắn sẽ xong đời.

   Hoa Tứ Hải không có thời gian để ý đến tình trạng của Tỏa Lân Long, pháp lực của hắn bị lực phong ấn thần bí trên ngọn núi này làm giảm chỉ còn lại một phần, buộc hắn không thể không dùng toàn lực để đối phó với công kích của con thần thú và hai đệ tử Thiên Môn trước mặt này. Mặc dù công lực của họ cũng giảm không còn bao nhiêu, nhưng con thần thú này lại rất lợi hại, hai thanh thần kiếm vừa đúng lại mang thuộc tính chống lại lửa, làm hắn ứng phó không dễ dàng chút nào.

   Cảm thấy Tỏa Lân Long không quay về, hắn vươn ngón tay ra gọi về, muốn đổi cho nó công kích ở góc độ khác, biết là lần này chắc chắn sẽ trúng, nhưng trước khoảnh khắc Tỏa Lân Long bay trở về bên hắn, hắn cảm giác được có gì đó không bình thường.

   Nhưng, không kịp rồi!

   Lực gọi về của hắn dùng rất vừa đủ, nhưng cũng chính vì lực đạo bắt bí tinh tế đến từng li này làm hắn không có cách nào tránh khỏi công kích đến từ cả ba hướng. Hắn không có đề phòng mình, càng không ngờ Tỏa Lân Long vốn duy trì sự sống bằng việc hút chân khí bảo hộ lại chui vào trong vòng sáng màu vàng kim của nha đầu quái đản kia, đã thế còn thuận theo sức mạnh của hắn, mang theo cả cái vòng sáng đó về tới trước mặt hắn.

   Ầm một tiếng, tất cả mọi người đều ngẩn cả ra.

   Trùng Trùng ngồi xổm trong vòng sáng màu vàng kim, mắt đối mắt, mũi đối mũi, miệng đối miệng với Hoa Tứ Hải, cả khuôn mặt đều dán vào nhau, tổng cộng hết mười mấy giây, cái vòng chậm chạp ấy mới thuận theo thân thể của Hoa Tứ Hải mà tuột xuống đất.

   Chưa hôn trúng! Cách một lớp vòng sáng, không cảm nhận được nhiệt độ trên môi hắn. Trong lòng Trùng Trùng nghĩ ngợi lung tung.

   Trời ơi, sao ông lại đối xử với ta như vậy chứ! Còn thiếu một chút thôi là nụ hôn đầu cất giữ bấy lâu đã có thể dâng hiến rồi. Tiếc quá đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.