Mười năm về trước.
Dưới một buổi chiều khá nóng nực, có vài đám nhóc đi chơi ở công viên thành phố.
-Kuha…….(???)
Rầm…..
Một tên nhóc mập khoảng 7 tuổi bị đánh văng ra và ngã xuống đất, cơ thể lê trên đất khoảng 2m thì dừng lại và bất tỉnh.
-Còn đứa nào dám bén mãn đến đây nữa không? (???)
Một cậu bé thu lại tư thế, và với ánh mắt giết người, cậu bé nhìn cả đám nhóc đang tụ lại nhìn cậu khá là run sợ. Phía sau cậu là một cô bé chạc tuổi cậu, cả hai đều cùng tuổi nhau, 7 tuổi, đang ngồi trên đất bộ đồ bám đầy bụi, trên gối còn có một vết xước đang chảy máu. Cô bé nhìn tấm lưng của cậu bé trước mắt mình chằm chằm không biết đang suy nghĩ cái gì.
-Tôi hỏi còn đứa nào dám đụng đến cô ấy nữa hay không? (???)
-Hí……….(Đám nhóc)
Cả đám nhóc bị những lời nói sắc nhọn của cậu bé làm cho sợ hãi, đám nhóc nhanh chóng tứ tán mà chạy đi, đứa thì khóc, đứa thì nói về mách phụ huynh.
-Thật tình! Lũ quỷ nhỏ, tại sao mình ghét chúng thế không biết? (???)
Cậu bé gãi đầu thì thào.
-Anou~Phi…Phi-san……(???)
-Ồ. Bạn Kousaki phải không? Làm ơn đừng gọi tôi là Phi, trời ạ không hiểu sao lại có thể gọi như vậy nhỉ? (???)
-Bởi vì mình cần sự tôn trọng đến bạn. (???)
-…Không cần. Kousaki-san cứ gọi tên mình là Linh là được. Dù sao cậu cũng giúp mình vài ngày trước mà. Kousaki-san quên nhanh thật đấy! (???)
-Vậy sao? Xin lỗi. (???)
-Không sao. Tôi không để tâm đâu. (???)
Thời điểm đó, tôi cảm giác ngực mình đập rộn ràng như mùa xuân đang đến. Cậu bé hàng xóm kế nhà tôi chỉ vừa mới quen được vài ngày cứu tôi khỏi đám nhóc bắt nạt tôi. Cậu ấy khá giỏi việc đánh nhau.
-Coi kia. Kousaki-san chân cậu bị thương rồi. Mau sát trùng vết thương đi! (Phi Linh)
-Ể? Thật vậy.
Cậu bé nhanh chóng bé tôi lên kiểu bế công chúa, tôi giật mình và tự hỏi tại sao cậu ta tự ý như vậy. Phi Linh bế tôi đến một chiếc ghế gần đó rồi cậu đặt tôi ngồi lên chiếc ghế. Cậu ta mau chóng đi đến gần cái bụp nước công cộng để lấy nước bằng cả hai tay mình chụm lại để giữ nước không đổ ra ngoài. Cậu ấy rưới nước lên vết thương của tôi và dùng miệng thổi.
Vì không có băng keo cá nhân, nên cậu ấy thậm chí dùng cả khăn tay của mình để đắp lên vết thương của tôi và….
-Khoan đã! Cậu làm gì vậy?
Tôi bất ngờ hỏi cậu ta, bởi vì cậu ta đang định xé cái áo của mình đang mặc.
-Làm gì? Tất nhiên là băng bó vết thương cho cậu rồi. (Phi Linh)
-Tại sao phải làm thế? Để như vậy không sao đâu mình quen rồi.
-Làm sao có thể quen được? Cậu là con gái, đừng để những vết sẹo không đáng có lấy đi nét đẹp của mình. Chiếc áo này tôi mặc lâu rồi không cần giữ lại làm gì, có thể vứt lúc nào cũng được. (Phi Linh)
Phi Linh kiên quyết, sau đó xé rách cái áo của cậu ấy và băng vết thương cho tôi. Mặc dù cậu ấy nói là áo cũ, nhưng tôi có thể thấy rằng nó là một chiếc áo mới toanh.
-Cậu tự đi được chứ? (Phi Linh)
-Ể? À….Ừ…..mình đi được…..
Vì mãi suy nghĩ, tôi đáp lại câu hỏi của cậu ta hơi ấp úng. Rồi tôi đứng bật dậy, không may là tôi ngã nhào về đằng trước.
-Coi kìa! Cậu còn chưa đi được nữa, thế mà nói đi được rồi cơ đấy. (Phi Linh)
Nó làm tôi ngượng chín mặt luôn (//_//) vì mái tóc của tôi hơi dài lên tôi hơi cúi đầu đã khuất được ánh mắt của cậu ta.
-Otto~
-Oái! Cậu đừng làm vậy nữa!
Cậu ta một lần nữa đưa tôi về thế bế lúc nãy.