Về căn bản kim giáp vệ binh người này chính là Kim Vệ do Thánh đế phái tới để quan sát Long Khư Giới Vực.
Có thể nói Thiên Diễn chi thuật có thể tính toán ra mọi thứ trong tương lai từ chủ quan đến khách quan, từ vi mô đến vĩ mô, phải nói là một thuật rất bá đạo. Nhưng mà, đối với những tồn tại như Thánh đế, Kim Vệ hay Phi Linh, Ứng Nguyệt Như nàng không thể nào xem được. Và nàng cũng không biết là, vừa rồi thi triển Thiên Diễn, đã bị Kim Vệ phát hiện.
So sánh với nguyển tác, Kim Vệ thời điểm này không có được phái xuống, nên Ứng Nguyệt Như không có bị phát hiện. Thiên Diễn chi thuật chỉ có phân tác trưởng lực lượng lên một vùng nhất định, đó là Long Khư Giới Vực, nhưng không may là nay Kim Vệ có mặt tại Long Khư Giới Vực, nếu hắn chưa đến đây chậm độ một ngày thơi gian thì có lẽ Ứng Nguyệt Như không có bị phát hiện rồi.
Kim Vệ bắt đầu vọt đi, hướng về Vũ Thần Tông.
---------
Tại biệt viện của Tiêu Ngữ. Lúc bấy giờ là trời đã về đêm rồi.
Ngay lúc làn sóng năng lượng phát tán đến Kim Vệ, Phi Linh cũng đã cảm nhận được, có khi còn trước Kim Vệ cơ, khoảng cách gần hơn thì cảm nhận trước.
-Thời gian lực lượng?
Phi Linh nhíu mày. Thời gian lực lượng đối với các vị diện là hiếm thấy vô cùng, bởi vì đụng chạm vào thơi gian, chính là có ảnh hưởng vô cùng xấu, đến hiện tại, quá khứ hay tương lai, đến cả sự tồn vong của một sự vật nào đó nữa, thậm chí cả một nên văn minh a.
-Là ai có được thơi gian lực lượng?
Phi Linh tò mò thầm nghĩ.
-Ngưng Nhi, muội đi luyện công hay ngủ gì đi. Ta đi ra ngoài một chút.
Tiêu Ngưng Nhi sắp sửa dọn dẹp bữa ăn đã xong xuôi, Phi Linh nói, sau đó Phi Linh bay ra ngoài, Tiêu Ngưng Nhi cũng chỉ biết ngồi xếp bằng tiếp tục luyện công thôi.
---------
Chớp mắt một cái, Phi Linh đã ở ngoài biệt viện của Tiêu Ngữ, phía cậu hướng đến chính là sơn cốc lần trước cậu vô tình đi ngang qua.
-Không lẽ người trong ngôi nhà tranh kia chính là chủ nhân của người thơi gian lực lượng đó sao?
Phi Linh vừa chạy vừa nghĩ.
Qua con đường nhỏ, vào trong khu rửng.
Đi khoảng mười phút thì hiện ra trước mắt Phi Linh là một cái sơn cốc, xung quanh đều là hoa đào, dù đã về đêm nhưng vẫn rất đẹp.
Phi Linh không có màng đến những thứ cảnh sắc này, cậu đi thẳng đến trước cửa của ngôi nhà tranh. Phi Linh đưa tay lên trên cánh cửa.
Cốc cốc…
Gõ vào nó.
-Ai đấy?
Một giọng thanh thúy của nữ nhân vang ra từ bên trong căn nhà tranh.
-Sao giọng này nghe quen thế nhỉ?
Phi Linh nghe được giọng nói này liền ngờ ngợ, giọng này khá quen.
-Mời vào.
Lại một lần nữa, giọng nói đó tiếp tục phát ra mời chào Phi Linh.