Quần đảo Batanes nằm ở vùng cực bắc Philippines.
Nằm giữa Thái
Bình Dương và Nam Hải Trung Quốc, nó thực ra gần với Đài Loan hơn cả
lãnh thổ Philippines. Batanes là một nhóm những hòn đảo mà phần lớn thu
nhập đến từ xuất khẩu nông sản và FRZwe9jK ngư nghiệp.
Trong số chúng, đảo cực bắc Yami là một hoang đảo.
Nhưng ngay lúc này, có một đứa trẻ đứng trên bãi biển của hòn đảo.
Đương nhiên cô bé không phải người Nhật, mà là một thiếu nữ da trắng xinh đẹp khoảng 12-13 tuổi.
Những lọn tóc vàng kim của cô được uốn cong một cách quý phái, tô điểm cho khuôn mặt thanh tú xuất trần.
Cô gái cứ như một tuyệt tác búp bê cổ điển được một nghệ nhân tối cao dành cả đời tự tay làm ra.
Nếu như hình dung như thế đủ để làm người ta hiểu được vẻ đẹp của cô gái bé nhỏ này, thì nét quyến rũ tạo nên từ bộ lễ phục màu đen cô đang mặc
trên người lại cũng mang đến một cảm giác phù hợp kỳ lạ.
“Chào mừng ngài, Giáo chủ. Tôi, Guinevere, thành khẩn bày tỏ lòng kính trọng của mình.”
Thiếu nữ xinh đẹp bất ngờ quỳ xuống bãi biển, thì thầm một mình.
Không có bất cứ ai trong hướng mà cô cúi đầu, chỉ có sóng cả mênh mông nối liền với Thái Bình Dương.
Thế mà, một giọng nói vang lên đáp lại cô.
“Thánh Tổ, bỏ qua lễ nghi đi. Để mọi quy củ sang một bên và vào đề luôn nào.”
Một giọng nói dễ nghe gợi nhớ đến âm thanh của nguyệt cầm, nó đến từ giữa những con sóng.
Nước biển gần đó tụ lại dần dần tạo nên hình dáng của một người phụ nữ.
“Chuyện ngươi báo cáo đến tu viện Lư Sơn đủ để gợi ra trí tò mò của ta. Vì thế, ta lệnh cho ngươi, nếu muốn giao lại ‘Dị Xà’ đang hấp hối cho ta, tốt
nhất nên nhanh lên, bắt đầu luôn tại đây đi.”
Như sư gầm hổ rống. Thanh âm hấp dẫn lại mang theo vẻ uy nghi mà vua muôn thú cũng không sánh kịp.
Nước biển giờ đã tự tạo hình thành một cô gái xinh đẹp siêu phàm.
Khuôn mặt thanh lệ như ngọc bích, dáng đứng thướt tha như loài cây trinh nữ,
mái tóc đen mượt mà như lụa, cô ấy trông như 17-18 tuổi.
Trong bộ Hán phục Trung Quốc, cô gái điềm tĩnh đứng giữa những con sóng.
“Tôi hiểu, thưa Giáo chủ -- đến đây nào, Asherah.”
Thiếu nữ tên là Guinevere nhẹ nhàng nói với mặt biển.
Từ phía xa của cô gái được gọi là “Giáo chủ”, biển cả đã đáp lại.
Từng đợt sóng nhấp nhô lên xuống.
Vài phút sau, cô gái thứ 3 xuất hiện.
Sóng nâng cô và mang lên bãi biển đảo Yami. Như đã nói ngay từ trước,
Asherah đã có một trận đánh sinh tử với John Pluto Smith và đã gần như
chết khi cho mình tự bạo cùng Smith.
Hoàn toàn kiệt sức và thoát lực bởi nước biển lạnh băng, mặt cô trông như của người chết.
“… Hóa ra là thế, đây nhất định là dòng dõi của thánh tổ. Hơn nữa, thánh
lực trong người cô ta … dấu ấn của long xà đã bị phá hủy.”
“Vâng, do đã chiến đấu với người ngang hàng với Giáo chủ -- John Pluto Smith-sama, điều này không thể tránh được.”
Guinevere kính cẩn trả lời vị mỹ nhân đang nhìn xuống Asherah trong cơn hấp hối.
“Tên của một trong những kẻ chia sẻ danh tiếng của một vị vua như ta?”
“Đúng vậy, đó là vị vua sinh ra trong Tân Châu Lục, thưa giáo chủ Luo Hao.”
“Những dấu hiệu này là do bị thiêu đốt bởi ngọn lửa địa ngục. Qua đó có thể
thấy, tên John gì đó có lẽ đã không mắc phải một sai lầm ngớ ngẩn như
không kết liễu cô ta đâu. Thật sự là kỳ tích khi cô ta còn sống đến bây
giờ. Là nhờ ngươi cứu giúp hả?”
Cẩn thận kiểm tra thân thể Asherah, Luo Hao hỏi Guinevere.
Thân thể quỷ xà bị bỏng nặng và cháy xém, khắc đầy những vết đen, đỏ và
những thương tích hỗn độn, mưng mủ. Có thể dễ dàng đoán ra chuyện gì đã
xảy ra trong cuộc chiến đó chỉ qua những manh mối này – khả năng quan
sát của Luo Hao đúng là đáng kinh ngạc.
“Chính xác là như thế, cô ấy lẽ ra đã trở thành 1 cái xác lâu rồi, trở lại vòng tay ôm ấp của mẹ
biển vĩ đại, và bắt đầu một hành trình mới khi luân hồi chuyển thế…
Nhưng tôi đã chia sẻ cho cô ấy một chút sinh mệnh của mình.”
Guinevere vẫn duy trì tư thế quỳ lạy khi trả lời.
Không bao giờ để ánh mắt mình tiếp xúc trực tiếp với Luo Hao, đây là nghi lễ bắt buộc khi được vị nữ hoàng tối cao tiếp kiến.
“Chỉ cần Asherah vẫn còn sống, thì vị anh hùng đó, đối thủ dành riêng cho ngài, chắc chắn sẽ thức tỉnh.”
“Ngươi sẵn lòng giao ra người cùng dòng máu với mình cho ta? Rất tốt, nói ra ước nguyện của ngươi đi.”
Đôi mắt uy nghiêm mà xinh đẹp ấy nhìn sang chỗ thiếu nữ.
“Ta, Luo Hao, không giống những kẻ tồi tệ không biết đến liêm sỉ. Ta chưa
bao giờ keo kiệt khi thưởng cho những người cống hiến hay trả giá cho
mình. Chọn lấy phần thưởng ngươi muốn được ban cho đi!”
Chẳng bao giờ hoài nghi những bề tôi đang nỗ lực, và càng không đề phòng những
tham vọng hay động cơ có thể có trong tương lai, bởi hành động đó không
xứng đáng với vị thế của bậc vương giả.
Nếu có bẫy rập, dùng nắm đấm đập tan. Nếu có âm mưu, chém đứt bằng lưỡi kiếm. Nếu là phản loạn, hãy để vương uy nghiền nát nó.
Đó là vương đạo của người nắm giữ sức mạnh võ thuật đứng tại đỉnh phong.
Chính vì sự tự tin tuyệt đối đó, loại mệnh lệnh như trên được nói ra một cách rất tự nhiên.
“---Không, tôi không muốn bất cứ thứ gì của ngài.”
Đối với câu trả lời của Guinevere, Luo Hao không hài lòng cau mày.
Nhưng khi nghe câu nói tiếp theo, khóe môi vị Đông phương Quỷ vương hơi nhếch lên.
“Nếu vị anh hùng của [Thép] tỉnh lại, rồi ngài ấy tìm Giáo Chủ để quyết đấu
và giành được thắng lợi, một sự kiện tôi mong muốn sẽ xảy ra.”
Nhìn thiếu nữ, khóe môi Luo Hao lại nhấc lên lần nữa, đó là cách vị mỹ nhân siêu phàm này cười.
“Nếu kết quả là Giáo chủ chiến thắng, chứng tỏ anh hùng đó không phải người
tôi chờ đợi. Cho dù kết quả là gì, đối với tôi đều không có hại.”
“Trong cuộc chiến giữa ta và kẻ đó, ngươi có thể từ giữa kiếm lợi – ngươi muốn nói thế hả.” Giáo chủ Luo Hao yêu kiều cười.
“Tốt, ngươi không cần phần thưởng trực tiếp từ ta, nhưng lại lập kế hoạch
muốn lợi dụng ta… Dũng khí đáng khen. Ta, Luo Hao, đánh giá cao đáp án
này.”
“Giáo chủ khoan hồng.”
Guinevere kính cẩn phủ phục trên đất mà không có chút cảm giác hèn mọn nào. Luo Hao bâng quơ nhìn và cao giọng nói:
“Thánh tổ Guinevere. Ngay lập tức chuyển Asherah đến Nhật Bản và chờ thuộc hạ
của ta đến đó. Hãy đảm bảo rằng họ đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi ta
đến.”
“Thuộc hạ của ngài… Nói cách khác, ai đó trong Thần giáo sẽ hộ tống Asherah sao?”
Ngũ Nhạc Thần Giáo – những người tôn sùng thủ lĩnh của mình Luo Hao như
thần minh, bị những giới pháp thuật Châu Âu gọi là ma giáo. Khoảng chừng 30% những hiệp khách luyện tập võ nghệ Trung Hoa và Đạo thuật là thành
viên của môn phái này, và họ thề trung thành tuyệt đối với Giáo chủ.
“Đúng thế, vấn đề còn lại là cô gái này có tác dụng hay không… Đó vẫn còn là một dấu hỏi đấy.”
“Bị phá long xà ấn, ngươi sẽ không có nhiều thời gian. Ước chừng từ giờ --
khoảng 1 tháng chăng… Asherah, ngươi sẽ chấp nhận chứ?”
Asherah từ từ ngồi dậy để trả lời câu hỏi của Luo Hao.
Cố nâng nửa người trên lên, cô ta nở một nụ cười vui vẻ. Nụ cười tà ác gợi nhớ đến biểu hiện xấu xa của cô tại Los Angeles.
“Nếu thế thì, đưa cô nàng thánh tổ này đến Nhật, và dùng cô ta làm vật tế đi. Đối thủ định mệnh của ta phải được thức tỉnh.”
Dòng hải lưu California đã mang Asherah đi từ Los Angeles. Sau khi rời khỏi
đó và đi vào Nam Hải Trung Quốc(?), dòng Kuroshio sẽ đưa cô ta đến bán
đảo Bousou của Nhật Bản.
Lúc Guinevere tiếp nhận vương lệnh, thân hình Luo Hao tan rã thành nước biển.
Nơi ở thật sự của vị Giáo chủ xinh đẹp này nằm ở Lư Sơn tỉnh Giang Tây Trung Quốc.
---------
Phi Linh, Eriserine đã đến khu vườn trong dinh thự của Alice, Illyasviel thì ở lại trong phòng trong dinh thự.
Và mỗi buổi nói chuyện của Eriserine thì không thể thiếu trà rồi.
“Dạo gần đây anh có vẻ không có ghé qua dùng trà.” Alice tò mò.
“Ừ. Tất nhiên ta không có thời gian để ngồi rảnh rỗi tâm sự với cô bé rồi.
Hơn nữa không phải tên nhóc kia vừa ghé qua sao? Sao nó không rước cô bé về luôn đi nhỉ? Giới trẻ hiện nay suy nghĩ phiền phức quá!” Phi Linh
nhúng vai sau khi đặt tách trà xuống bàn. Eriserine nghe Phi Linh nói mà trên trán gân xanh nổi lên, cô đập vào chân của cậu khiến cậu giật nảy
mình lên và nói.
“Anh có khác gì “giới trẻ hiện nay”?”
“Cái này…” Phi Linh thành thật chỉ muốn hai cô cậu Alice và Alexander tiến
thêm một bước nữa thôi. Dù sao cũng quan hệ mật thiết như vậy, hiểu ý
nhau và tin tưởng nhau đến độ còn tin tưởng hơn cả người hầu thì tại sao lại không đến với nhau.
Alice nghe thì cười.
“Anh không
thể thôi không bàn về chuyện này nữa được sao? Tôi biết anh đang cố gắng ghép tôi với Alexander, nhưng mà chuyện gì đến sẽ đến…” Alice nói.
Phi Linh chỉ nhúng vai thay vào cho câu nói tiếp theo.
“Còn một chuyện tôi muốn nói với anh trước khi bàn về vấn đề đến Trung Quốc gặp Luo Hao.” Alice vào vấn đề.
“Hửm? Còn chuyện nữa sao?” Phi Linh tập trung và Eriserine uống trà rất tự nhiên trong bầu không khí dần căng thẳng.
“Anh còn nhớ John Pluto Smith chứ?” Alice mở đầu bằng việc hỏi danh xưng của người này.
“Ồ! Tên khùng vẫn thích thể hiện thái quá đó sao?!” Phi Linh nhớ lại cái
tên này trong một lần đi giết một Dị Thần đã chạm mặt với John Pluto
Smith, một Campione của Châu Âu người Mĩ. Người đàn ông với chiếc mặt nạ luôn đeo trên mặt nạ đen và chiếc áo choàng đen, hành động thì cứ hào
nhoáng, khiến người ta cảm thấy tên này không bình thường về thần kinh
vậy. Nhưng quả thật rất làm Phi Linh hứng thú.
“Chuyện gì xảy ra với hắn sao?” Phi Linh hỏi tiếp.
“Một tuần trước, Thánh Tổ Asherah đã giao tranh với John Pluto Smith và đã
sử dụng tự bạo làm đòn cuối cùng để kéo cả một khu phố vào chỗ chết
nhưng John Pluto đã kéo Thánh Tổ dưới hình dạng con rắn bạc của cô ta
xuống đáy biển và…” Alice nói.
“Tên đó chưa chết đâu.” Phi Linh nói.
“?!” Alice ngờ vực không nói nhưng khuôn hiện rõ ý muốn Phi Linh giải thích.
“Tuy chỉ gặp một lần, nhưng Smith không phải hạng khùng điên thật, dù hành
động có gây rắc rối khá là phiến nhưng suy nghĩ cũng không phải là có
mục đích. Ta chắc chắn hắn ta còn sống, còn bị thương nặng nhẹ ta không
biết. Và Thánh Tổ kia ta nghi ngờ không dễ dàng chết đâu. Thế giới này
tuy bên bờ vực hủy diệt nhưng nhưng người có danh tiếng không phải thứ
nói chết là có thể chết được, huống hồ chi là Thánh Tổ Asherah.”
Phi Linh đưa ra luận điểm của mình.
Thánh Tổ Asherah hay còn được gọi là Leviathan. Trước kia là một vị Dị Thần
nhưng lúc này không còn và sức mạnh cũng ở mức phù thủy. Tuy nhiên với
hình dạng con rồng kiểu dáng Châu Á với thân thể dài màu bạc trắng. Khi ở hình dạng ấy, cô ta có sánh ngang với một Dị Thần.
“Được rồi, lúc này hắn có lẽ không sao. Nếu không có gì ta sẽ đến Trung Quốc ngay.”
--------
Dạo này chán thật. Tâm trạng ngày càng sa sút -_-. thằng sp có vẻ như bận 1 tháng rồi nên ra chương và ý tưởng logic có khi pải ngồi mò hơi lâu.