Vì một yêu cầu rất phù hợp, Phi Linh đã chấp nhận đấu cùng Gilgamesh, vị vua kiêu ngạo cũng là vị vua đầu tiên của nhân loại. Hiếm khi Phi Linh
có cơ hội ở một mình và chiến đấu với ai đó, nên chuyện này không phải
là xấu.
Lúc này, Phi Linh và Gilgamesh đã ra khỏi thành phố Uruk. Mặc dù là mang tiếng bạo quân, nhưng người dân khi nhìn thấy Gilgamesh
vẫn không hề sợ hãi, ngược lại, họ lại vui vẻ kính chào anh. Phi Linh
giờ đây lại nghi ngờ về sự sai lầm của lịch sử.
Rời khỏi thành
phố Uruk với sự náo nhiệt của người dân lúc xế chiều, Phi Linh theo phía sau Gilgamesh thẳng tiến về phía Đông. Khi ra đến bên ngoài được vài
trăm mét, dù cho ma thú có rải rác khắp nơi bên ngoài bức tường vững
chắc, Gilgamesh vẫn không dừng lại. Lí do anh ta không hề để ý đến bọn
ma thú đầy nguy hiểm kia chính là vì khả năng bay trên trời của anh ta.
Dĩ nhiên, Phi Linh cũng không giấu việc mình có thể bay nhờ phép thuật,
cậu bay ngay phía sau Gilgamesh.
Phi Linh đã lần lượt bay qua ba tòa thành nhỏ hơn thành phố Uruk gấp chục lần. Cuối cùng, cả hai cũng đến nơi.
Đấy là một vùng đất rộng mênh mông được phủ bởi cát. Dùng từ hoang mạc sẽ
không đúng cho lắm, vì tại đây vẫn còn những thảm cỏ rải rác khắp nơi.
Ngoài ra, trong mắt Phi Linh lúc này là một bờ biển. Vẻ bát ngát của đại dương tại xa xa chân trời dường như vô tận.
Những cơn gió biển từ đại dương thổi vào bờ thật mát. Mái tóc dài đã nhuộm
trắng của Phi Linh bay lất phất. Ánh mắt của cậu trông như rất tận hưởng nó.
“Ngươi lại dám tận hưởng cả gió biển trước cả ta cơ à. To gan thật đấy, tạp chủng.”
Gilgamesh liếc mắt nhìn Phi Linh và dùng giọng điệu vương giả nói với bề tôi.
“Tôi sẽ khiến anh phải sửa lại kiểu nói chuyện ấy với tôi đấy, Gilgamesh.”
Phi Linh dùng ánh mắt băng lãnh liếc về phía Gilgamesh. Nói cho cùng, cậu
đã từng cao ngạo và cũng đã thấy Gilgamesh bị giết cũng bởi nó. Thế nên, cậu sẽ sửa chữa tính cách của vị vua bạo quân này ngay tại đây.
“Hỗ~, miệng lưỡi cứng cỏi đấy. Ta xem ngươi có thể làm cho ta vui hay không?”
Nói xong, Gilgamesh xoay người về phía Phi Linh, hai tay khoanh lại bày ra
một tư thế oai vệ. Anh ta hướng khí thế trấn áp quần hùng về phía Phi
Linh. Trận đấu còn chưa bắt đầu, cả hai đã tiến hành so đo khí thế với
nhau. Đây sẽ là một trận đấu khó quên chăng?
Và đáp lại khí thế
trấn áp đó, Phi Linh cũng sử dụng khí thế vương giả mà mình từng có,
người từng đứng trên đỉnh của toàn thể cường giả, một võ vương đỉnh
phong.
Tuy nói như thế, khí thế cường giả của Phi Linh lại phải
lép vế một chút trước sự uy nghiêm của Gilgamesh. Mặc dù Phi Linh vẫn
còn sát ý ngút trời ẩn giấu sau cái cường giả đó, nhưng cậu không để nó
lộ ra trước mặt vị vua này, vì làm thế có thể là một sự sỉ nhục đối với
bậc tôn kính. Thể hiện ý định giết chóc đối với một vị hoàng đế thực sự
quá vô lễ, tính cách của Phi Linh không phải thể loại đó. Đây chính là
sự tôn trọng của cậu với đức vua đồng thời là đối thủ của cậu trong hoàn cảnh này.
Cả hai lặng im nhìn nhau, nhưng thực tế, cả hai đã có
một trận đấu khai vị, kết quả của nó thuộc về Gilgamesh. Dành được phần
thắng, Gilgames mỉm cười.
“Khí thế cường giả không tồi, nhưng so với ta vẫn kém xa. Có vẻ ngươi rất biết tôn trọng ta đấy. Rất tốt, ta có lời khen đấy.”
“Đa tạ. Vậy tôi sẽ là người mở màn trước nhé.”
Phi Linh cười đáp. Sau đó, trên hai tay cậu hiện lên vầng hào quang. Hai
thanh kiếm xuất hiện vào khoảng khắc kế tiếp. Nhưng Gilgamesh lại nói.
“Ngươi nghĩ rằng bản thân có đủ tư cách mở màn trong trận chiến của ta sao?”
Vừa dứt lời, phía sau Gilgamesh xuất hiện vô số những vòng sáng gợn sóng
màu vàng kim. Thứ này không xa lạ gì với Phi Linh, nó là thứ cậu dự định tạo ra trong trận giao đấu với Enkidu nhưng lại không được, Gate of
Babylon.
Vô số những bảo khí nhiều hình dạng lộ ra từ trong những vòng sáng ấy. Và như thế, trận mưa bảo khí bắt đầu ập xuống vùng đất
này.
Phi Linh cũng bắt đầu tiến công. Cậu nhẹ nhàng nâng thanh
kiếm lên, trước hàng ngàn hàng vạn thứ vũ khí sắc bén có thể lấy mạng
người chỉ trong một khoảng khắc, cậu vẫn thông thả tưởng như không có
chuyện gì.
Dù sự nguy hiểm chết người đó có như thế nào, Phi Linh đã chuẩn bị tinh thần để nghênh chiến. Tất cả mọi thứ được bắn ra từ
Gate of Babylon, nếu xét về độ bền và sức mạnh thì đứng trên hết những
thứ được con người tạo ra. Vì thế, phải hết sức cẩn thận khi chạm trán
cùng một trong những thứ này.
Mỗi một thanh bảo khí đều bay đi ngang với tốc độ của một viên đạn rời nòng, nguy hiểm vô cùng. Thế nhưng,
Koang.
Một thanh bảo khí dạng thương với tộc độ vô cùng nhanh bắn về phía Phi Linh đã bị đánh chệch hướng và đâm xuống một nơi gần đó, khiến cho mặt đất
bị đào lên một cái hố nhỏ.
Dù có bay với tốc độ nhanh đi nữa, thì việc tác dụng một lực với vận tốc bằng hoặc hơn cũng làm cho vật thể
kia bị chệch hướng. Nhưng điều đáng nói ở đây, mặc dù thanh kiếm của Phi Linh tạo ra chỉ là một thanh thường binh, nhưng nó lại không hề suy
suyển sau khi va chạm cùng với bảo khí cực phẩm của Gilgamesh.
“Ngươi… dùng được phép thuật sao!?”
Gilgamesh quan sát tư thế phản đòn của Phi Linh, ngoài là một người có kỹ năng
chiến đấu, anh còn nhận thấy một loại dòng chảy đặc thù phát ra từ Phi
Linh. Một tầng quang mang đang tỏa ra ánh sáng màu trắng bao trùm thanh
kiếm của Phi Linh.
Nhưng những thanh bảo khí đã phóng đi trước đó không hề theo lời của Gilgamesh mà dừng lại, chúng tiếp tục phóng thẳng đến vị trí của Phi Linh sau khi cậu đã đánh lệch hướng ngọn thương đầu
tiên bay về phía cậu.
Nhẹ nhàng vung thanh kiếm được bao bọc bởi ma lực dày đặc, Phi Linh tiếp tục nghênh đón.
Koang koang…
Liên tiếp hơn chục thanh bảo khí đủ loại hình dáng bị Phi Linh đánh lệch
khỏi quỹ đạo và cắm xuống đắt tạo ra vô số những vụ nổ cỡ nhỏ, chúng
biến mất ngay sau khi bụi đất đã tan đi.
Lượng bảo khí được phóng ra ngày càng nhiều hơn, Phi Linh cũng càng lúc càng tăng tốc. Tốc độ
của Phi Linh quá nhanh, như thể cậu phân thành thành hàng chục, hàng
trăm “cậu” để đồng loạt phản đòn.
Bụi đất bốc lên ngày càng dày
đặc theo lượng bảo khí bị Phi Linh đánh chệch hướng, chỉ trong chớp mắt, cậu đã ẩn thân vào lớp khói mù mịt.
Tuy rằng Phi Linh không hề
ngại khói cản trở tầm mắt, nhưng sự thật là tốc độ và số lượng quá kinh
khủng, ngay khi đánh bật một thanh bảo khí đi, cậu liên tiếp lộn mấy
vòng về sau để tránh đi sự tấn công dồn dập và mãnh liệt kia, tuy vậy,
cơn mưa vẫn tiếp tục đuổi theo cậu.
Liên tục lộn mấy vòng nhưng
vẫn cơn mưa sắc bén ấy vẫn không hề dứt, không may, ở một bên, vô số
thanh vũ khí xé toạc làn khói và bắn về phía cậu.
Một luồng ánh
sáng xuất hiện ngay trước Phi Linh, sau đó, hơn chục thanh kiếm cắm
thẳng xuống đất và chặn lại những thanh bảo khí đang truy đuổi cậu đồng
thời tạo cơ hội cho Phi Linh né tránh một bên đường bạo tạc kinh người
của bảo khí.
Ầm ầm…
Những thanh kiếm Phi Linh tạo ra chỉ
trong chốc lát liền bị phá vỡ hoàn toàn, nhưng Phi Linh đã chạy sang một bên khác và chịu sự truy lùng mới của vô số bảo khí. Dường như sự tấn
công này là vô tận. Đối với người khác, chỉ sợ khó mà chịu đựng lâu được trong vô hạn công kích như thế.
Phi Linh thừa biết Gilgamesh chỉ đang chơi đùa thôi, có lẽ cũng là một cách thăm dò thực lực. Tuy nhiên, cậu chưa hề bực tức về nó, vì cậu vẫn chưa tung toàn lực.
“[Ability]”
Trong lúc Phi linh lướt trong làn khói dưới sự công kích như vũ bão, Phi Linh triệu hồi Artifact của mình. Một quyển sách hiện ra trong tay cậu thay
thế cho một thanh kiếm đã tan biến vào hư không.
Tưởng tượng một năng lực có thể giúp ích cho tình huống lúc này, cuốn sạch ngay lập tức phát sáng và nhập cơ thể Phi Linh.
Còn lại một thanh kiếm phát sáng trên tay Phi Linh, cậu ném nó về phía
trước, sau đó, thanh kiếm đột nhiên phân ra làm hai, rồi đến bốn,
tám,... chẳng mấy chốc số lượng đã vô số kể. Phi Linh liếc mắt về phía
làn khói, nơi Gilgamesh đang đứng, cứ như cậu đã luôn xác định vị trí
của đối thủ của mình vậy.
Chỉ một cái liếc mắt, vô số thanh kiếm
được bảo phủ bởi ma lực dày đặc đã được nhân bản, bay đi. Chúng xuyên
qua làn khói và phòng thẳng về phía Gilgamesh. Có vẻ như cả hai người đã bắt đầu sử dụng vũ khí để bắn nhau như súng ống vậy.
Ngay khi
những thanh ma kiếm ấy bay khỏi làn khói, nó đã thu hút sự chú ý của
Gilgamesh. Dĩ nhiên, anh ta không có định để chúng đến gần mình, nên
Gilgamesh đã xóa tan số ma kiếm kia bằng số lượng kinh khủng về vũ khí
của mình.
Có thể vừa né tránh, vừa phản công, Phi Linh khiến
Gilgamesh có chút lưu ý. Hơn nữa, Phi Linh lại có thể dùng phép thuật,
Gilgamesh đã nhận ra vì sao bạn mình lại bảo rằng người kia có điều thú
vị, tuy vậy, dường như anh vẫn chưa ấn tượng lắm về khả năng phép thuật
của Phi Linh.
Nói đến đây, bóng dáng của Phi Linh lướt khói làn
khói, Gilgamesh liếc mắt về nơi đó. Đồng thời, anh cũng hiệu lệnh cho vô số bảo khí bắn hạ kẻ vừa đưa đầu khỏi nơi lẩn trốn.
Tuy nhiên,
ngay khi Phi Linh vừa ra khỏi làn khói, chỉ một ánh mắt liếc nhìn
Gilgamesh đủ để khiến anh ta nhận ra nó, Phi Linh đã tức thì biến mất
khỏi vị trí đó. Gilgamesh nhểnh lông mày lên vì bất ngờ và tim kiếm tung tích của Phi Linh.
Chưa đến một giây, Gilgamesh vẫn chưa xác định được vị trí của Phi Linh thì anh lại cảm nhận thấy một sự lạnh giá từ cột sống.
Ầm!