Một khoảng thời gian đã lâu về trước.
……
Đã bao lâu kể từ khi tôi tìm kiếm thứ mà tôi mong muốn, tình yêu của tôi, tình yêu như một thứ mông lung khó có thê diễn tả bằng lời được. Tôi tự hỏi tại sao mình không dừng việc này lại?
Tôi không dừng được. Dù cơ hội mong manh đến mức nào tôi vẫn phải tìm được điều đó, dù cho tôi có quên mình là ai, có quên quá khứ của mình đã từng làm gì, từng ra sao, có bản cái tôi của mình, có mất đi tính cách của mình. Thì tôi vẫn giữ nguyên mục tiêu của mình.
Tìm và gặp được người tôi yêu.
Để mặc cho thời gian, để mặc cho mọi thứ lấy đi của tôi tất cả, tôi vẫn như cũ hy sinh và cố dành giựt chỉ để giữ lấy điều tôi muốn làm nhất tự bấy lâu. Dường như những thứ được coi là giản dị nhất đối với tôi cũng không quan trọng nữa.
…..
Biển Thủy Tinh.
Sau bao nhiêu lần tìm kiếm, tôi cuối cùng cũng tìm được manh mối của anh ấy. Anh ấy hiện tại sống rất ổn, thậm chí còn rất thích thú.
Uwa~
Anh ấy có thể di chuyển qua nhiều thế giới, nhưng vẫn nằm trong Mảnh đó. Tôi sẽ tiếp tục trọng sinh vào Mảnh này và tìm kiếm anh ấy.
-Chờ đã. (???)
Rồi sau đó, mọi dự định của tôi đều bị ngăn lại bởi một tiếng nói vang lên trong đầu tôi. Nó khiến tôi bất chấp mọi thứ không màng thâm tâm mình đang gào xé muốn gặp đạt mục tiêu của mình. Sức mạnh đến không cưỡng nổi kéo tôi lại.
Một âm thanh của một người con gái. Trông cô rất trẻ và đẹp, một bộ Tây phương đầm dạ màu trắng tinh khôi, một chiếc kẹp tóc thắt phía sau thành tóc đuôi ngựa, 1 phần khác của mái tóc được xõa đến ngang lưng, găng tay dài màu trắng nốt, mái tóc cô màu bạch kim, trông cô như một cô công chúa tuyết cộng thêm làn da mịn màng hồng hào.
Một mĩ nhân.
-Ta muốn một cuộc thương lượng. (???)
Và cô ấy nói với tôi như vậy. Một cuộc thương lượng. Nó có ý nghĩa gì đối với tôi? Một người không có thứ gì. Một người đã mất tất cả. Chỉ để tìm kiếm trong tuyệt vọng. Tôi tìm kiếm và thành công tìm được điều mình muốn. Tôi chỉ có thế. Không lẽ cô ấy muốn điều này? Tôi nhất quyết không bao giờ để cô ấy làm vậy.
Không bao giờ.
-Khoan đã!!!!!!! (???)
Lại một âm thanh khác vang lên, tôi và cả người con gái ấy hướng về phía giọng nói ấy phát ra. Một cô gái dáng người nho nhỏ với mái tóc vàng ngắn trang phục dễ thương màu hồng, bên hông chiếc bí ngô đang chạy đến vội vã.
-Như vậy là ăn gian lắm, Công Nương Eriserine. (???)
Dù cô gái này trông như tôi đã gặp ở đâu, nhưng tôi vẫn không nhớ được. Và cô gái nhỏ nhắn này nói với người con gái kia.
-Công Nương Lambdadelta. Đây là chuyện của tôi, cô không nên dính vào. (Eri)
-Cái gì mà không dính đến, chính tôi là người mang cô ấy đến đây, không lẽ tôi không được can vào sao. (Lamb)
-Cô có biết cô ấy là ai không? (Eri)
-Không biết. Nhưng giờ thì biết rồi. Cho nên tôi mới can cô lại. (Lamb)
Eriserine và Lambdadelta tranh cãi dữ dội, tôi người ngồi ngoài vẫn đang nghe.
-Tóm lại là không được. Cô ấy là người tôi ủng hộ. (Lamb)
-…(Eri)
Tôi có cảm giác hai người này có quan hệ rất mật thiết nhưng cũng không mấy cao thấp, rất ngang bằng nhau, không ai kém cạnh ai.
-Anou….
Tôi thắc mắc nên tôi hỏi thôi. Tôi còn phải thực hiện mục tiêu của mình.
-Cái gì? (Eri và Lamb)
Cả hai người đang có những ý kiến trái chiều lại giờ đây chung một mục đích là hướng về tôi khi tôi hỏi.
-Tôi có thể hỏi cô muốn thương lượng cái gì không?
Nếu như người này muốn mục tiêu của tôi thì miễn thương lượng.
-Vậy ngươi chấp nhận sao? (Eri)
-Không được chấp nhận đó! (Lamb)
-Cô im đi, Lamb. (Eri)
-Ứ im. (Lamb)