Vẻ đẹp của cô gái kia, phải nói là rất đẹp. Có đẹp hơn người cậu yêu hay không thì cậu không dám so sánh, để nàng biết thì có ngày bị nàng hành không còn sức hoàn thủ a.
Mà cô gái kia, mang lại cho Phi Linh cảm giác rất gần gũi cũng vì, nàng nơi ở chính là trong sơn mạch kia. Cô gái sống trong ngôi nhà tranh chính là nàng. Nàng sống gần gũi của thiên nhiên, tâm trí cũng câu thông rất tốt so với Thiên Địa.
Câu thông với Thiên Địa. Chính là hòa làm một cùng với trời đất, cùng chung một hơi thở. Việc làm của mình mang ý muốn của tự nhiên, khí thế của mình mang tự nhiên uy, khí tức cũng là mang theo tự nhiên cảm giác.
Bởi những đặc trưng về tự nhiên này, Phi Linh bản thân nắm giữ Tự Nhiên Chủ Quyền, chính là làm chủ mọi thứ liên quan đến tự nhiên. Vì thế, nàng mang cho cậu một nét quen thuộc lạ kì cũng không có gì là khó hiểu. Chưa kể đến Thiên Diễn chi thuật của nàng, cùng Thiên Địa mang lại diễn biến mọi sinh vật, lại càng gần gũi với thiên nhiên hơn nữa.
Tiêu Ngữ nhìn lấy cô gái này cũng cảm khái, không ngờ trên thế gian này lại có được một người con gái đẹp tuyệt mĩ như thế này. Đến cả nàng cũng phải ghen tị a.
Đã thấy lúc này, cô gái đối với Tiêu Ngữ mỉm cười, sau đó nàng chậm rãi theo trên cầu thang đi xuống.
Nàng bước chân nhẹ nhàng,dáng người uyển chuyển, khiến cho người tim đập thình thịch, áo lưới tùy phong vũ động.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nàng, toàn bộ thế giới ở trước mặt nàng, đều ảm đạm phai mờ.
Chỉ thấy cô gái đi qua bên người Tiêu Ngữ, một đường hướng phía Phi Linh, đôi mắt thanh tịnh của nàng ta đã rơi vào trên người Phi Linh. Khóe miệng tươi cười toát ra tựa như gió mát vậy, nhìn xem Phi Linh hỏi:
-Xin chào, ngươi tên là gì, ngươi biết ta sao?
-Ha hả. Thứ lỗi. Chỉ là đột nhiên thấy ngươi có chút quen thuộc mà thôi. Ta tên Phi Linh. Xin mạn phép hỏi quí danh của cô nương là?
Phi Linh cười nói.
Cô gái kinh ngạc nhìn Phi Linh, đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu, tuy nhiên tu vi của nàng cũng không cao, nhưng là nàng tu luyện tính toán thiên cơ chi đạo, tất cả người nàng thấy qua, nàng cũng có thể coi ra mệnh số đối phương, duy chỉ có Phi Linh, trong lúc nàng tính toán mệnh số Phi Linh, lại thấy là một biến số một dạng vậy. Lần trước Phi Linh đến nơi ở của nàng, nàng cũng biết, nhưng mà tương lai của Phi Linh thì mơ hồ, chỉ trong phạm vi tiếp cận nàng, nàng mới có thể rõ ràng biến số ấy là Phi Linh, chứ không có lần kia tại sơn cốc thì biến số này cũng không có được phơi bày trong tầm mắt nàng.
-Ta là Ứng Nguyệt Như.
Cô gái hé miệng cười cười, nói ra.
Thấy Ứng Nguyệt Như chủ động cùng Phi Linh đối đáp, chung quanh các đệ tử, đều lộ ra thần sắc cực kỳ ghen ghét. Bọn hắn chú ý Ứng Nguyệt Như đã lâu rồi, còn chưa có dám lên trước, chỉ có thể xa xa nhìn xem, không nghĩ tới Ứng Nguyệt Như lại chủ động tìm tới Phi Linh.
-Phi Linh…
Ứng Nguyệt Như lẩm bẩm cái tên của Phi Linh, muốn cho nó vào trong trí nhớ của nàng.
-Ứng tiểu thư. Không cần phải nhớ tên ta làm gì. Dù sao cũng chỉ gặp mặt a.
Phi Linh thấy Ứng Nguyệt Như lẩm bẩm tên mình không khỏi cười nói.
-Ôi. Thật xin lỗi. Thói quen của ta.
Ứng Nguyệt Như có chút xấu hổ, xin lỗi Phi Linh.
-Không, không có gì. Rất vui được gặp cô. Sau này mong sẽ có nhiều lần gặp gỡ hơn.
Phi Linh đưa tay ra, muốn cùng Ứng Nguyệt Như kết giao. Ứng Nguyệt Như cũng cười, bắt tay cùng Phi Linh. Một mối quan hệ mới được thành lập, mà mối quan hệ này còn bị nhiều người ghen ghét vô cùng.
-Vị muội muội này là?
Ứng Nguyệt Như cười sau đó thanh tú đôi mắt dời lên người Tiêu Ngưng Nhi.
-Muội ấy là Tiêu Ngưng Nhi. Ngưng Nhi, đến chào hỏi Ứng tiểu thư đi.
Phi Linh giới thiệu, sau đó quay sang Tiêu Ngưng Nhi cười nói. Tiêu Ngưng Nhi tính tình không phải hẹp hòi, thấy người mình yêu nói chuyện với nữ hài khác cũng không có bận tâm, nàng cúi đầu chào hỏi với Ứng Nguyệt Như.
Ứng Nguyệt Như thông qua Thiên Diễn chi thuật, xem ra là Tiêu Ngưng Nhi chính là tông chủ Vũ Thần Tông sau này. Nhưng dường như Phi Linh, biến số lại không có bên cạnh nàng mà lại là Ứng Nguyệt Như ở bên cạnh Tiêu Ngưng Nhi. Nhưng mà một thơi gian sau khi Tiêu Ngưng Nhi nhận chức tông chủ Vũ Thần Tông, những gì Ứng Nguyệt Như thấy cũng chỉ là một màu đen mà thôi. Như vậy không lẽ là nàng chết sao?
-Ứng tỷ tỷ. Ngươi có chuyện gì sao?