Đây là sự kinh hỉ mà ông trời mang đến, mùa đông ở Đài Loan mà muốn nhìn thấy tuyết chỉ có thể lên núi cao, có khi còn phải nhờ vào vận may, không thể ngờ bọn họ lại may mắn nhìn thấy tuyết đầu mùa.
Từng hạt bông tuyết nhẹ bay, tựa như một thế giới khác, bọn họ dùng chăn lông bọc lấy thân mình, cùng ngồi trên ghế salon trước cửa sổ, thưởng thức cảnh tuyết khó gặp này, thậm chí khẽ cười mở cửa sổ, đưa tay đón lấy từng bông tuyết tinh linh trên bầu trời.
Đẹp quá A Hạo. Cô hưng phấn như một đứa trẻ, làm anh không nhịn được mà vòng tay ôm siết lấy cô thật chặt, yêu thương ôm lấy dáng vẻ đáng yêu ngây thơ của cô.
Không khí lạnh ngoài cửa sổ làm hơi thở của cô biến thành khói, cô lại luôn miệng thổi ra một làn khói giống như một đứa trẻ, hi hi ha ha cười đùa.
Cẩn thận bị cảm lạnh.
Sẽ không, có anh ôm em, em cảm thấy rất ấm áp.
Vậy sao? Có muốn trở lại trên giường hay không, hâm lại một chút ấm áp Tay của anh lại không theo quy cũ mà chạy loạn ở trên người của cô, làm cô không khỏi run rẩy một hồi, quay đầu lại, vừa xấu hổ vừa giận dữ liếc mắt nhìn anh.
Làm gì vậy?
Anh nhỏ giọng rót vào vành tai của cô.
Sao? Anh còn muốn? Không phải vừa mới chấm dứt sao?
Nó cũng cần được phục hồi.
Cô yêu kiều phì cười một tiếng, nụ cười duyên bị lời nói đấy chọc cười biểu lộ hoàn toàn vẻ nhu tình như nước của một cô gái, không thể ngờ đàn ông một khi đã thức tỉnh là liền như hổ như sói.
Nụ cười của cô dễ thương gợi cảm như một con mèo hoang, khi xoay người, hai tay cũng trườn lên bả vai rộng lớn của anh.
Mặc cho quân hưởng thụ.
Đôi mắt của anh đỏ lên, đóng lại cửa sổ, ôm lấy cô trở về chiếc giường lớn, nhiệt tình nhanh chóng thiêu đốt, kéo dài một đêm triền miên khó quên này.
Mỗi một năm lại có một lần lễ tình nhân, dõi mắt nhìn lại, thật là chướng mắt ---À không, là ngọt ngào mới đúng.
Tả Thành Hạo đứng bên cạnh chiếc tủ kính bày hàng của một cửa tiệm ở trên đường, cánh ăn mặc của anh có thể so sánh với minh tinh, một thân hình vô cùng nam tính, nhưng lại có thêm một chút trầm ổn, không biết có bao nhiêu phụ nữ lướt qua trên phố đã trộm nhìn anh.
Anh một tay đút túi quần, một tay cầm di động, có vẻ là đang xem thời gian, vào lúc này liền có một giọng nói quen thuộc ngạc nhiên gọi anh.
A Hạo?
Tả Thành Hạo ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm vào một người phụ nữ ở trước mặt, ngay khi nhìn thấy đối phương anh cũng thật sự bất ngờ.
Không thể ngờ sau hai năm lại có thể vô tình gặp lại ở trên đường, Mễ Tuyết, vị hôn thê trước kia của anh.
Cô xinh đẹp thời thượng, trên tay cầm chiếc ví mang nhãn hiệu nổi tiếng, quần áo trang sức ở trên người cũng là hàng hiệu, vẫn đẹp đẽ quý phái như trước, nhưng dường như trên gương mặt lại có thêm sự tối tăm.
Tả Thành Hạo nhìn cô, khoé môi cong lên một nụ cười nhẹ.
Đã lâu không gặp.
Nhìn thấy Tả Thành Hạo mỉm cười, cả người Mễ Tuyết vừa run lại vừa sợ, hơn nữa còn có phần kinh ngạc.
Thật sự là anh, em còn tưởng nhận lầm người, anh ... anh không phải . . .
Anh biết Mễ Tuyết định nói điều gì, vẫn duy trì nụ cười lịch sự.
Anh đã hồi phục.
A, Thật sao? Ôi trời, em không hề biết . . . Cô đánh giá anh từ trên xuống, không thể tưởng tượng rằng anh có thể bình phục, hơn nữa lại còn đẹp trai như vậy, không, càng đẹp hơn so với trước, giống như có thêm một phần quyến rũ của người đàn ông thành thục.
Cô nhớ bản thân đã từng đính hôn với một người đàn ông đẹp trai như vậy, không kìm được mà cảm thấy hối tiếc, phải chi mọi chuyện xoay chuyển trở lại, uhm, nhưng lại lo lắng anh có còn giận cô hay không.
A Hạo, anh . . .còn giận em sao?
Tức giận? Vì điều gì?
Bởi vì em . . .em nghĩ đời này anh cũng sẽ không tỉnh lại, lúc ấy em rất hoảng sợ, bất lực, em sợ, cho nên em . . .
Em là đang nói đến chuyện từ hôn? Không sao, bất kể là ai khi gặp chuyện này, đều sẽ rất khiếp sợ, anh không trách em, đây chỉ là chuyện thường tình ở con người.
Mễ Tuyết từ lo lắng chuyển sang vui mừng: Anh không trách em, thật sao?
Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình.
Mễ Tuyết nghe xong lời này, vẻ vui mừng ở trên mặt liền biến mất, ngược lại còn rất bi thương.
A Hạo, em . . .em thực sự hối hận khi tái giá với người khác.
Tại sao? Nghe nói là em nhanh chóng đính hôn, lại nhanh chóng kết hôn.
Cô lắc đầu, Em không nên lập gia đình sớm như vậy, lúc trước cứ nghĩ anh ta rất tốt, chịu khó theo đuổi em, hơn nữa lúc ấy tai nạn xe đã làm anh trở thành người sống đời thực vật, em bị đả kích quá lớn, anh ta thấy em buồn khổ nên thừa cơ hội mà sấn tới, nên em mới gả cho anh ta.
Lời nói uất ức như vậy, anh phải hiểu thế nào, cho dù là người ta đuổi theo cô nhưng cũng do cô nguyện ý kết giao với người ta, lại trách được ai? Anh có thể nói gì?
Đây là duyên phận, em gặp được anh ta, anh ta cũng yêu em, không phải tốt lắm sao? Hơn nữa, anh thấy em cũng rất tốt.
Nói đến đây, Mễ Tuyết khó nén sự căm phẫn, những uất ức tích luỹ ở trong lòng cuối cùng cũng không giấu được nữa, lại hội ngộ với người yêu cũ, cô nhịn không được liền than khóc với A Hạo như trước đây.
Đó vốn là nghiệt duyên, anh ta luôn miệng nói yêu em, còn thề non hẹn biển với em, kết hôn chưa đến ba tháng liền đi ăn vụng, em chính là bị anh ta lừa, anh ta lấy em chỉ vì gia thế nhà em, A Hạo, em thật hối hận đã gả cho anh ta. Nói xong liền che mặt khóc.
Tả Thành Hạo nghe thấy rất bất ngờ, anh vẫn cho rằng Mễ Tuyết được gả đi rất tốt đẹp, vốn nghĩ chỉ cần cô hạnh phúc, anh sẽ thật tâm mà chúc phúc, không ngờ hôn nhân của cô lại biến thành cục diện thế này.
Aizz, chỉ có thể nói tạo hoá trêu ngươi, anh thở dài, nhẹ giọng an ủi. Em đừng buồn.
A Hạo --- Mễ Tuyết lao về phía lồng ngực của anh, cứ như vậy mà dựa sát vào ngực anh khóc lóc, tuy rằng Tả Thành Hạo cảm thấy không được ổn, nhưng nghĩ đến trước đây bọn họ cũng từng có một khoảng thời gian tốt đẹp, không đành lòng đẩy cô ra, nên đành an ủi, khuyên nhủ cô một hồi, hy vọng Mễ Tuyết có thể nghĩ thoáng một chút, cuộc hôn nhân nào không gp phải khó khăn, chỉ hy vọng cô có thể khai thông với chồng.
Mễ Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, khẩn cầu nói: A Hạo, em rất hối hận đã rời khỏi anh, hiện tại em mới phát hiện, thật ra em vẫn luôn yêu anh, trái tim luôn nghĩ về anh.
Anh ngơ ngẩn nhìn Mễ Tuyết, không thể ngờ chuyện cho đến bây giờ mà cô vẫn còn có thể nói những lời đó với mình.
Cô yêu anh? Thế nào là tình yêu?
Thời điểm anh cần cô nhất, cô rơi vào vòng tay ôm ấp của một người đàn ông khác, yêu một người, không phải chính là không rời không bỏ hay sao? Lúc này mới nói yêu anh, không phải rất buồn cười sao?
Tức giận? Không, anh tuyệt đối không tức giận, ngược lại, anh lịch sự cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đẩy ra, giữ một khoảng cách.
Bởi vì em rất đau lòng, nên mới nói ra những lời này, bây giờ em đã kết hôn, cần phải biết tiết chế.
A Hạo, chỉ cần anh đồng ý, em nguyện ý ly hôn với anh ta, trở lại bên cạnh anh, em biết anh rất yêu em, không phải sao? Anh từng nói qua, trên đời này người anh yêu nhất là em.
Cuối cùng Tả Thành Hạo cũng thấy rõ người phụ nữ này, anh từng thế nếu không phải là cô thì anh không cưới một người phụ nữ nào khác, nhưng cô lại nũng nịu đến không chịu nổi như vậy, vì uất ức nên muốn tìm một gốc cây khác để nương tựa, e rằng cô chỉ vừa mắt với vẻ ngoài bóng loáng gọn gàng của anh, thật sự là buồn cười, tình yêu của cô lại dễ dàng thay đổi như vậy, không chịu nổi những thử thách như vậy, chỉ sợ ngay cả chính cô ta cũng không hiểu được, thật ra người mà cô thật sự yêu chính là cô ta.
A? A Hạo, bạn của anh sao? Quan Xảo Xảo đi ra từ trong cửa hàng, cầm túi lớn túi nhỏ, nhìn thấy A Hạo đang chờ ở bên ngoài, bên cạnh còn có một người phụ nữ khác, không kìm được hiếu kì mà đánh giá đối phương.
Mua có tốt không?
Đúng nha, em mua rất nhiều, bội thu nha, toàn bộ đều được chiết khấu phần trăm.
Đưa anh. Anh cầm lấy toàn bộ túi lớn túi nhỏ trong hai tay của cô, Mễ Tuyết ở bên cạnh thấy thế, không khỏi kinh ngạc.
A Hạo, đây là ai?
A, đúng rồi. Tả Thành Hạo ôm chầm lấy Xảo Xảo, mỉm cười nhìn cô giới thiệu: Đây là bà xã của anh.
Chỉ cần nghĩ cũng biết, hai chữ bà xã này đương nhiên làm Mễ Tuyết kinh hãi đến không nói nên lời, cô trăm triệu lần cũng không tưởng được, Tả Thành Hạo chẳng những hồi phục, mà còn trở nên đẹp hơn, hơn nữa còn đã kết hôn.
Cô là . . . Xảo Xảo tò mò nhìn người phụ nữ xinh đẹp này.
Cô ấy là Mễ Tuyết. Tả Thành Hạo mỉm cười trả lời.
Quan Xảo Xảo lập tức tỉnh ngộ, Cô ấy chính là người thần --- Lời nói đến một nửa liền dừng lại. Thiếu chút nữa đem hai chữ Thần kinh thoát ra khỏi miệng.
Vẻ mặt Mễ Tuyết nghi hoặc, thần cái gì? Thần nữ sao? Cô lại dấy lên niềm hy vọng.
Được rồi, chính là cô ấy.
Xảo Xảo vội vàng gật đầu. Ừ, đã hiểu. Quay đầu mỉm cười với Mễ Tuyết. Nghe nói cô kết hôn, chúc hôn nhân của cô hạnh phúc mỹ mãn.
Đi thôi, bà xã, còn phải đi đón ba mẹ nữa.
Đúng rồi, đã đặt nhà hàng, hiện tại đi là kịp lúc, đi thôi. Sau khi nói lời tạm biệt với Mễ Tuyết, hai vợ chồng bọn họ liền ân ái rời đi, cũng không quay đầu lại.
Cô ấy vừa nói cái gì với anh? Xảo Xảo tò mò hỏi.
Khoé miệng Tả Thành Hạo cong lên. Không có gì, cô ấy chỉ là rất kinh ngạc khi thấy anh bình phục.
Ánh mắt của cô ấy khi nhìn anh rất tha thiết nha, hơn nữa trong khoé mắt còn có lVậy thì sao, chỉ có nước mắt của bà xã anh mới có thể làm anh mềm lòng, chuyện của những người phụ nữ khác không liên quan đến anh.
Xảo Xảo cười duyên, càng dựa sát vào anh. Ai bảo chồng em rất đẹp nha, ngay đến người yêu cũ cũng muốn quay lại.
Tả Thành Hạo nhíu mày. Đừng nhắc đến cô ấy, anh sẽ tức giận, em biết rõ trong lòng anh chỉ có em.
Quan Xảo Xảo le lưỡi, cái gì cũng không nói, thơm lên khuôn mặt của anh, như là một câu nhận lỗi, làm mất đi vẻ mặt nhăn nhó của anh. Thật sự là cô cố ý nói như vậy để ồn ào với anh.
Hiện tại cô rất hạnh phúc, trở thành bà Tả, là điều không hề đáng tiếc trong cuộc đời của cô, đây là ân tình lớn nhất mà thần tình yêu báo đáp cho cô.
Bỗng nhiên, đôi mắt Tả Thành Hạo sáng ngời, đột ngột thay đổi phương hướng, kéo cô đi qua con đường đến góc phố đối diện.
Này? A hạo, anh muốn đi đâu?
Anh nhìn thấy một người bạn cũ.
Người bạn cũ? Ai vậy?
Quan Xảo Xảo tò mò nhìn xung quanh tìm kiếm, muốn biết người bạn cũ ở trong miệng của anh là ai?
Tiểu Hắc!
Tả Thành Hạo kêu lên, cách đó không xa có một con chó hoang toàn thân đen mun, đầu tiên là ngây ngốc nhìn Tả Thành Hạo, sau đó liền hưng phấn chạy về phía anh, vui vẻ phe phẩy cái đuôi, đôi mắt đen thập phần sáng ngời, còn lộ ra dáng vẻ ngốc nghếch khờ khạo.
Ha ha, Tiểu Hắc, đã lâu không gặp! Ngươi còn nhớ rõ ta sao!
Gâu gâu --- Tiểu Hắc kêu lên hai tiếng, giống như là đáp lại anh, tuỳ ý để anh sờ vào đầu của mình, đầu lưỡi thè ra, bộ dạng rất vui vẻ.
Quan Xảo Xảo bật cười, thì ra người bạn cũ của A Hạo là một con chó đen, thiệt là
Tiểu Hắc, đến đây đi, theo ta về nhà.
Ơ? A Hạo, anh muốn dẫn con chó này về nhà sao?
Anh muốn nhận nuôi nó, được không, bà xã? Anh ôm Tiểu Hắc, hoàn toàn không chê nó bẩn, mà anh còn nói, Tiểu Hắc còn quý giá hơn những loài chó thuần chủng đắc giá.
Đương nhiên là được, em không có ý kiến, anh thích là tốt rồi, chỉ là em rất tò mò, anh và vị bạn cũ này làm thế nào mà quen nhau?
Nó và em rất giống nhau, duy nhất có thể nhìn thấy anh, là người bạn giúp anh vượt qua những ngày cô đơn.
A, thì ra là thế, nó là --- Khoan đã! Mắt đẹp trợn to, nhanh chóng bừng tỉnh, khiếp sợ nhìn A Hạo. Anh nhớ ra rồi?
Tả Thành Hạo sáng rỡ như ánh mặt trời, lại mang theo nụ cười bướng bỉnh đặc thù, không phải là không trả lời, mà nụ cười anh tuấn kia đã nói ra đáp án.
Trời ạ! Khi nào thì anh nhớ ra? Quan Xảo Xảo thét lên chói tai, hưng phấn ôm lấy chồng, cũng không màng đến con chó lưu lạc kia có bẩn hay không, tâm tình lúc này của cô vô cùng hưng phấn vui mừng.
Anh nhớ lại từng chút từng chút một, không muốn nói cho em biết là muốn cho em một sự bất ngờ.
Anh thật là hư! Không nói sớm với người ta một chút.
Anh thích nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn đáng yêu của em.
Bọn họ không quan tâm đến ánh mắt khác thường của những người đi đường, hai người cùng một con chó lưu lạc ôm lấy nhau, sau đó cùng nhau đi đến bãi đỗ xe, sau này trong nhà sẽ có Tiểu Hắc là một thành viên mới, sau khi Tiểu Hắc chính thức trở thành một phần tử trong gia tộc, nó sẽ không phải tiếp tục làm một con chó lưu lạc, đây cũng là một cách anh trả ơn với Tiểu Hắc.
Ven đường một bé gái với đôi mắt trong suốt nhanh nhạy, hưng phấn chỉ vào Tả Thành Hạo
A, mẹ, đúng là anh trai kia nha.
Anh đó thì sao?
Chính là cái anh nhảy tới nhảy lui trong quán STARBUCKS ngày đó, mẹ người xem, anh ấy còn ôm một con chó.
Người phụ nữ nhìn theo hướng tay mũm mĩm của con gái, lúc này, bà nhìn thấy đối phương, là một chàng trai rất anh tuấn, đang ôm một cô gái cùng một con chó.
Nếu nhìn thấy được đối phương, xem ra không phải là quỷ.
Người phụ nữ mỉm cười, sờ sờ đầu con gái.
Con nhìn lầm rồi, đây không phải là cái anh ở STARBUCKS.
Con không nhìn lầm, đúng là anh ấy.
Được được, là anh ta là anh ta, đi tôi, ba và em đang chờ chúng ta.
Tiểu Viên Viên bị mẹ dẫn đi, vừa đi vừa quay đầu lại, dọc trên đường đi cũng không ngừng nói.
Đúng là anh ấy nha, chính là anh trai kia --- nhưng lại có một ông cụ mỉm cười đi theo sau bọn họ, bên cạnh còn có hai bà cụ . . .
Giọng nói trôi xa, Tiểu Viên Viên bị mẹ kéo đi, chìm vào trong dòng người, còn vị anh trai Tả Thành Hạo kia thì ôm ấp người vợ Xảo Xảo yêu thương, mang theo người bạn cũ Tiểu Hắc của anh cùng tiến vào tầng hầm đỗ xe của toà nhà.
Hoàn