Quan Xảo Xảo ngẩn ngơ, người đang đứng bên cạnh có vẻ mặt khó hiểu nhìn cô chính là đồng nghiệp trong công ty, Lý Minh Thịnh.
Cô đang khoa tay múa chân làm gì vậy?
Nguy rồi, bị anh ta nhìn thấy cử chỉ kỳ lạ của cô, phải tìm lý do nào đó để qua truông mới được.
Tôi___tôi đang_____Đáng ghét, đầu óc của cô không đủ nhạy bén mà, nghĩ không ra lý do nào tốt.
Đập muỗi. Tả Thành Hạo ung dung ném ra một câu.
Đúng rồi, tôi đang đập muỗi, có một con muỗi cứ luôn vo ve làm phiền.
Thì ra là như vậy. Lý Minh Thịnh nhìn cô, lịch sự hỏi: Tôi ngồi ở đây được không?
Không, không sao, mời ngồi. Bên ngoài thì cô lịch sự đáp lời, nhưng thật ra là cảm thấy rất kinh ngạc.
ỞLý Minh Thịnh là một người rất cẩn thận nghiêm chỉnh, được các đồng nghiệp nữ đánh giá rất cao, anh có vẻ ngoài nhã nhặn, ngày thường rất ít mở miệng, làm cho người khác còn nhận thấy anh là một người rất có trách nhiệm, danh tiếng cũng rất tốt.
Anh không hút thuốc, không uống rượu, đối với đồng nghiệp nữ cũng rất đàn ông, ngoài việc công ra thì cũng rất ít khi thấy anh nói chuyện phiếm, vì vậy khiến người khác có cảm giác thần bí.
Mặc dù Lý Minh Thịnh là đồng nghiệp với cô ở trong công ty, nhưng công việc chính của anh là kinh doanh tiêu thụ, còn cô lại làm bên hành chính, bình thường cũng rất ít khi nói chuyện, mà nếu như có thì cũng chỉ vì việc công, cẩn thận ngẫm lại, hai người bọn họ cũng không được gọi là quen biết.
Đây cũng là lần đầu tiên, hai người cùng ngồi uống cà phê như vầy.
Đã ăn cơm trưa chưa?
Rồi, còn anh?
Tôi cũng vậy.
Tiếp đó là một hồi im lặng, cô không biết phải nói gì, chỉ có thể thuận theo câu nói của Lý Minh Thịnh mà đáp lời, nhưng mà cảm thấy không khí nếu quá nhạt nhẽo cũng không được, nên cố gắng tìm chuyện để nói.
Anh đều đi ăn trưa một mình sao?
Cũng không nhất định như vậy, còn tuỳ tình hình.
À...
Còn cô?
Tôi...cũng tuỳ tình hình.
Lại tiếp tục im lặng.
Tả Thành Hạo chống khuỷu tay lên bàn, đỡ lấy cằm, đôi mày nhếch lên, nhìn qua nhìn lại hai người.
Một người ngại lên tiếng, còn một người lại không có sở trường nói chuyện, vì vậy mà nội dung câu chuyện vô cùng vô vị, toàn thăm hỏi những chuyện
Lần trầm lặng lúng túng này làm cô không biết phải tiếp tục nói cái gì.
Cuối cùng thì Lý Minh Thịnh cũng lên tiếng, vẫn là hỏi chuyện chẳng liên quan gì.
Cô tới đây uống cà phê à?
Đúng vậy. Cô mỉm cười lịch sự trả lời.
Tới đây không uống cà phê, chẳng lẽ đến để đốt đèn Quang Minh? (1)
Phụt. Một câu của Tả Thành Hạo đã hại cô cười đến phun cả cà phê. Thật, thật xin lỗi. Cô vội vã lên tiếng, trong khi vẻ mặt của Lý Minh Thịnh lại kinh ngạc không thôi, vội dùng khăn tay lau miệng, bởi vì nín cười mà cả người run lên.
Thần tình yêu đáng ghét, không đâu lại chen vào một câu như vậy làm gì không biết, hại cô không ngừng cười được, hỏng bét cả rồi.
Vẻ mặt Lý Minh Thịnh mù mờ: Cô đang cười cái gì?
Không có, không có gì.
Cô hít sâu một hơi, phải rất vất vả mới ngừng cười được, liếc mắt lườm Tả Thành Hạo. Đều tại anh ta, làm cô cười đến nỗi chẳng khác gì kẻ thần kinh, cô không muốn bị người khác hiểu lầm cô là một phụ nữ kỳ quái.
Tâm trạng của cô hình như đã tốt hơn rất nhiều.
Ơ? Cô nghi hoặc nhìn Lý Minh Thịnh, trên khuôn mặt nghiêm nghị kia lại thoáng hiện lên nét cười, làm cô không khỏi ngây cả người.
Lúc trước thấy cô dường như là có tâm sự, không có tinh thần, hiện tại thì giống như đã khôi phục được sinh khí.
Cô rất kinh ngạc, không thể ngờ Lý Minh Thịnh lại chú ý đến cô, vậy anh ta ngồi ở đây cũng là vì quan tâm đến cô?
Cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Trước đây là do gặp vài chuyện cho nên.
Không sao, nếu không muốn nói cũng không cần phải nói, có đôi khi giải thích lại càng khiến bản thân mệt mỏi, tôi không muốn tạo thêm phiền phức cho cô, chỉ biết rằng hiện tại cô không có việc gì là tôi yên tâm.
Lời nói này rất thật tâm làm cho không khí gò bó giữa hai người cũng thay đổi, trở nên thoải mái hơn.
Cám ơn.
Đừng khách sáo, đều là đồng nghiệp của nhau, quan tâm một chút cũng là điều nên làm.
Cô gật đầu, hiện ra nụ cười cảm động, nụ cười này cũng rơi vào trong đôi mắt xoi mói của Tả Thành Hạo.
Lý Minh Thịnh đứng lên, Không làm phiền cô nữa.
A, không phải vậy, anh đâu có làm phiền tôi.
Tôi biết cô đang nhớ một người, vừa rồi nhìn thấy cô đắm chìm trong thế giới của mình, còn cười đến vui vẻ như vậy.
A.
Ánh mắt của cô kinh ngạc, Lý Minh Thịnh giống như cũng không còn việc gì liền lịch sự cúi đầu chào cô, Tôi đi trước, nhớ quay về công ty đúng giờ. Anh xoay người, ung dung rời đi.
Cô nhìn bóng lưng rời khỏi của Lý Minh Thịnh đến xuất thần, nhớ lại những lời mà anh vừa mới nói, điều này có phải chứng tỏ rằng anh đã chú ý tới cô từ lâu? Nên mới biết cô đắm chìm trong thế giới của mình, còn nhìn thấy cô cười rất là vui vẻ.
Tả Thành Hạo nhận thấy được tất cả mọi chuyện, trong lòng cũng hiểu rõ.
Cô quay đầu trở lại, hồi hộp hỏi Tả Thành Hạo: Không phải là anh ta đối với tôi có . . .
Tả Thành Hạo trầm mặc, rồi mới gật đầu, Ừ
Vẻ mặt của cô vô cùng kinh ngạc. Thật vậy sao? Trời ơi, thảm rồi.
Thảm? Giờ lại đến phiên anh kinh ngạc.
Vừa rồi anh ta thấy những hành vi cử chỉ kì lạ của tôi, cho rằng tôi là một phụ nữ quái đản, nhất định anh ta sẽ nói với những người khác, thế là hết!”
Tả Thành Hạo ngây người, hiện tại đến lượt anh buồn cười.
Nói cô ngốc vậy mà còn không chịu nhận, như thế mà nhìn không ra.
Sao chứ?
Anh ta thích cô.
Trên mặt cô lại hiện ra biểu cảm chấn động. Sao! Anh gạt tôi!
Lừa cô thì tôi được ích lợi gì, người đàn ông đó thích cô.
Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Minh Thịnh, anh đã biết, người đàn ông này có cảm tình với Xảo Xảo; biểu cảm trên gương mặt có thể giấu, nhưng ánh sáng trong linh hồn lại không qua được con mắt của anh.
Người với người khi ở chung với nhau thì màu sắc của linh hồn cũng thay đổi tuỳ theo đối tượng gặp gỡ, ở trong công ty, những lần Xảo Xảo và Lý Minh Thịnh bàn chuyện công việc thì anh đã thấy linh hồn của Lý Minh Thịnh toả ra tia sáng nhàn nhạt màu phấn hồng, đây là phản ứng cho thấy anh ta thích Xảo Xảo, chẳng qua bởi vì khi đó tâm trạng của Xảo Xảo như lúc thuỷ triều xuống, không có hứng thú với bất kì một người đàn ông nào, cũng nghe không vào cho nên anh mới không nói.
Mà hiện tại, anh thấy màu sắc trong linh hồn của Xảo Xảo đã có chút phản ứng, ngoài mặt, khi Xảo Xảo nghe thấy Lý Minh Thịnh thích cô thì có chút kinh ngạc cùng khó tin, nhưng lại không hề có cảm giác ghét bỏ, mà còn hoá ra màu đỏ nhạt thẹn thùng, có lẽ chính cô ấy cũng không biết mình có phản ứng thế này.
Trời ạ, anh ta thích tôi? Nhưng mà tôi không hề có một chút cảm giác nào . . . đến giờ vẫn không nhận ra! Thành Hạo, tôi nên làm cái gì bây giờ?
Làm thế nào ư? Binh lai tương đáng, thuỷ lai thổ yểm thôi. *Binh đến tướng ngăn, nước tới đấp đất*
Ơ kìa, anh đừng có tiếp tục trêu tôi, tôi là đang nói thật đấy.
Cô cứ thuận theo tự nhiên, vờ như không biết, chờ khi anh ta có hành động rồi hãy nói, không cần phải hù doạ chính mình, OK?
Uhm, được, tôi không căng thẳng, thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên. Đã nói không căng thẳng, nhưng lại càng căng thẳng, không chỉ biểu lộ ra nét mặt mà đến mỗi một sợi lông cũng đều dựng đứng, làm anh cảm thấy rất buồn cười.
Nhìn Xảo Xảo, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác mất mác không biết xuất phát từ đâu, anh có thể đoán trước, một tình yêu mới đang sắp đến với Xảo Xảo, bởi vì anh biết Lý Minh Thịnh là một người đàn ông không tệ, nhưng trong lòng anh lại không thể vui vẻ.
Trong linh hồn của người đàn ông kia có màu sắc chuyên tâm, chững chạc, không trăng hoa, có trách nhiệm, có chút cứng nhắc, nhưng rất thích hợp với Xảo Xảo, cô ấy là một cô gái tốt, cần có một người đàn ông hiểu được điểm tốt và bất chấp vì cô.
Điều duy nhất mà anh có thể làm, chính là ở bên cạnh cô, cho cô ý kiến, khiến cô vui vẻ, ngoài trừ như thế, anh cũng không thể làm được gì khác.
Anh khẽ cười, đúng vậy, việc duy nhất anh làm, chính là làm thần tình yêu của cô, giúp cô tìm được người tốt.
Xem cô khẩn trương chưa kìa, còn chưa nói chuyện yêu đương.
Bởi vì---bởi vì tôi không ngờ Lý Minh Thịnh lại thích tôi.
Cô yên tâm, trải qua chuyện vừa rồi, nhất định anh ta đã bị hù doạ bởi những cử chỉ quái dị của cô, nên thay đổi ý định, trốn thoát rồi.
A? Sao lại nói cô như vậy, đáng hận mà! Tay phải đánh tới nhưng không trúng, tay trái lại tiếp tục vươn đến, vẫn không thể được, hai chân dưới bàn đá tới, hiển nhiên là vô ích.
Vị thí chủ này, ngươi chỉ có một chiêu nửa thức mà dám phiêu bạt trong giang hồ, như vậy thì không được
Hừ ---Thật sự là bị anh ta chọc đến tức chết mà!
Thần tình yêu? Chưa từng thấy qua vị thần tình yêu nào lại vừa vô sỉ vừa thích lảm nhảm như vậy!
Từ sau khi Tả Thành Hạo nói cho cô biết Lý Minh Thịnh thích cô, Quan Xảo Xảo liền không tự chủ được mà bắt đầu chú ý tới Lý Minh Thịnh.
Trong giờ làm, không biết vì cái gì, chỉ cần Lý Minh Thịnh xuất hiện thì cô liền hồi hộp, hai tay đặt trên bàn phím, mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, nhưng mà đầu óc lại không thể chuyên tâm.
Cô cứ tưởng rằng mấy ngày này Lý Minh Thịnh sẽ có hành động, tỷ như hẹn cô dùng bữa trưa, hoặc là hẹn sau giờ làm, nhưng đợi hết ba ngày, cũng không thấy anh ta có bất kỳ hành động nào, làm cô không khỏi hoài nghi, Lý Minh Thịnh thật sự thích cô sao? Quả thực là nhìn không ra mà.
Càng khiến cô lo lắng chính là thần tình yêu, cũng không biết mấy ngày nay anh ta bận cái gì, biến mất suốt ba ngày.
Anh ta chạy đi đâu vậy? Bình thường sẽ rãnh rỗi đi lại trong văn phòng của cô, dạo này lại không thấy Quỷ Ảnh Tử khiến trong lòng cô rất buồn bực, lại không quen.
Cho dù không tới thì ít nhất cũng phải nói cho cô biết là bận cái gì chứ! Vô duyên vô cớ biến mất, một câu thông báo cũng không có, thật sự là đáng giận.
Sau khi ăn xong cơm trưa, buổi chiều cô tiếp tục làm việc, thần tình yêu vẫn không xuất hiện, khiến cô ức chế đến không chịu nổi, liền nói thầm.
Thần tình yêu thối tha, rốt cuộc là chạy đi đâu? Bình thường luôn giống như một âm hồn lảm nhảm theo sau, khi cần thì lại đi mất . . .đúng là tức chết đi được . . .
Nhìn cô mặt ủ mày chau, không gặp được thần tình yêu, cả người liền khó chịu.
Vừa mới nghĩ như vậy, một giọng nói quen thuộc từ trên đầu truyền đến.
Còn ngồi đó làm gì
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Tả Thành Hạo đang đứng trước tấm vách ngăn trước bàn làm việc của cô, mỉm cười.
Vừa trông thấy nụ cười anh tuấn tựa như ánh mặt trời kia, làm tâm tình của cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vốn định gọi to tên anh, nhưng lời nói vừa đến vành môi liền dừng lại, một nỗi bực tức dâng trào, cô thu lại nụ cười, hai má tức giận không nhìn anh, còn hừ một tiếng.
Tả Thành Hạo ngây người, Làm sao vậy?
Cô không trả lời, vẫn hừ một tiếng.
Thân mình anh xuyên qua vách ngăn, đi đến bên cạnh chỗ ngồi của cô, tò mò nhìn xem vẻ Biến sắc này là vì sao?
Xảo Xảo cố ý không nhìn anh, cũng không cười, nhưng rõ ràng sự bực tức đó lại đang hướng về anh.
Cô đang giận tôi sao?
Hừ.
Rất đáng yêu, nhưng mà anh lại không rõ mình trêu chọc cô ấy lúc nào?
Có thể nói tôi biết, vì sao lại tức giân không?
. . . Được rồi, cô đang tức giận, tức giận vì bây giờ anh mới xuất hiện, nhưng, vì cô không phải là một người quan trọng đến nỗi hễ cứ gọi là anh phải đến, cho nên cô mới không nói nên lời, nhưng cô vẫn khó chịu khi ngay đến một lời anh cũng không nói, cứ thế mà biến mất suốt ba ngày.
Khuôn mặt tuấn tú chắn ngang màn hình máy tính, cố ý bày ra nét mặt buồn cười nháy mắt nhìn cô, còn làm mặt xấu chọc cười, rõ ràng là một gương mặt anh tuấn, lại vì cô mà làm mặt Trư Bát Giới, khiến cho cô ngay từ đầu đã quyết tâm không cười, nhưng thật sự cũng phải cố gắng kìm nén cảm giác buồn cười.
Này, cô cười rồi.
Không có. Cô cố sức mím chặt môi, không để cho vành môi hiện ra đường c
Anh giương cao hàng mi: Miệng cô không cười, nhưng mà mũi cô đang cười.
Thành trì sụp đổ!
Aaaa---Anh thật đáng ghét! Cô thấp giọng mắng, vừa tức vừa buồn cười, hai tay còn đánh loạn về phía anh, đáng tiếc chỉ có thể chạm vào không khí, may là bàn làm việc của mỗi người trong công ty đều được ngăn bởi một tấm vách nhỏ, nếu không mà để đồng nghiệp nhìn thấy cô như vậy, không biết nơi này sẽ nổi lên những nghi ngờ gì.
Anh lắc đầu, cố ý thở dài, Đạo hạnh của thí chủ còn quá nông cạn, phải tu hành thêm năm trăm năm.
Cái tên đáng ghét này, ngược lại còn trêu cô, nhưng hết lần này đến lần khác cô vẫn mỉm cười, đừng nói là tiếp tục duy trì vẻ mặt muốn giết người, mà ngay đến khí lực để tức giận với anh ta cũng không còn.
Thân thể của anh là không khí, nên có đánh thì cũng không đánh trúng, nếu anh là thực thể, nhất định tôi sẽ đem anh đánh đến thoả mãn mới thôi.
Được, nếu có cơ hội, cô cứ đánh đi, nhất định tôi sẽ để cho cô đánh.
Quan Xảo Xảo tức giận, trừng mắt nhìn anh, nói thì hay, biết rõ là không có khả năng, nên anh ta mới không hề lo ngại mà nói như vậy, việc duy nhất cô có thể làm, chính là bĩu môi, hai má tức giận nguýt anh, dáng vẻ muốn giết người kia không hề có chút doạ người hay uy hiếp, mà chỉ làm người khác cảm thấy rất đáng yêu vừa muốn được cưng chìu.
Nói cho tôi biết, cô đang tức giận cái gì, như vậy thì tôi mới biết đền bù thế nào cho cô.