Chấp Pháp trưởng lão nói ra những lời này rất nghiêm túc, hoàn toàn là dáng vẻ đang truyền thụ những kinh nghiệm.
Tiên Đạo Đại Thế Giới không chỉ có lực lượng, còn có những chuyện vốn là nhân tình. Hiểu biết, đọc được những điều trót tiết lộ cũng đồng thời là lực lượng. Đối với Hình Tuấn Thần mà nói, lão không chỉ muốn truyền cho Lâm Hi một số tuyệt học Tiên Đạo, đồng thời còn muốn dẫn dắt cho hắn những điều nằm ở bên ngoài tuyệt học Tiên Đạo này.
- Đa tạ sư phụ dạy bảo, đệ tử sẽ kính cẩn tuân theo dạy bảo.
Lâm Hi cũng thu hồi sự bướng bỉnh, cung kính nói. Đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì bèn mở miệng hỏi:
- Vị trưởng lão Tiên La Phái kia là bằng hữu như thế sao?
- Ừ, xem như vậy đi.
Chấp Pháp trưởng lão ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt lộ ra một vẻ bùi ngùi:
- Người đó xem như bằng hữu duy nhất của sư phụ ngươi ở bên ngoài tông phái. Ta đây là người trời sinh tính tình kiêu ngạo, không quá mức hòa đồng. Bằng hữu có thể chơi thân lại là càng ít ỏi. Nếu như không phải vì nguyên nhân đó, thì hơn một ngàn năm qua làm sao lại có thể trở thành không ai hỗ trợ. Ta đây cũng không hy vọng ngươi đi phải đường xưa lối cũ của ta.
Lâm Hi trầm lặng, hắn có thể nghe ra được, trong âm thanh của sư phụ có chút thương cảm.
Lâm Hi dù sao không phải là lão, có một số việc mà bản thân không hề trải qua thì không có cách nào cảm động lây.
Nhưng mà trong câu chữ của Hình Tuấn Thần, với loại cảm giác của sư phụ đối với đồ đệ bảo vệ duy nhất, thì lão vẫn có thể cản nhận ra được nên trong lòng cũng có chút cảm động.
Có điều, lần này đối với những lời của Chấp Pháp trưởng lão, Lâm Hi lại không hề gật bừa hiếm thấy:
- Sư phụ, lần này, thứ cho đồ nhi không dám gật bừa. Bằng hữu chính là bằng hữu, bởi vì tính tình gần gũi nên mọi người mới có thể cùng nhau đi tới. Tính cách của mỗi người đều là không hề giống hệt nhau như vậy, nếu như phải cố ý thay đổi, như vậy bằng hữu kết giao còn có thể xem như bằng hữu sao? Hơn nữa, bằng hữu chân chính chỉ nhờ may mắn mà có được. Tựa như sư phụ ngài nói, đời người mà có một hai bằng hữu kết giao như vận mệnh là đã đủ rồi.
Chấp Pháp trưởng lão ngây người, trong mắt đang có chút cảm động. Nhưng đột nhiên lão nhớ ra cái gì, dở khóc dở cười mà cười mắng:
- Tiểu tử thúi, ngươi xem như an ủi hử? Lại dám lấy sư phụ ra làm trò đùa, mau chóng cút đi cho ta! Phì... hừ, những lời này là nói vô ích. Làm thế nào mà ta liền quên đi được, cả trong Thần Tiêu Sơn thì chính tiểu tử ngươi là người kết giao nhiều nhất!
Chấp Pháp trưởng lão đúng là đang có vẻ mặt tức giận bất bình. Xác thật, quả là lão mất công quan tâm. Tính cách của Lâm Hi căn bản là không hề giống với lão. Cả trong Thần Tiêu Sơn, Lâm Hi dám nói hắn là đệ nhị quen biết rộng rãi, liền không ai dám nói đệ nhất.
Ngày đó hai Chấp Pháp Điện, Hộ Pháp tranh chấp, Lâm Hi lôi ra cả một bang đông đảo. Trên từ Thánh Vương, Đạo Quả, Hư Tiên, dưới đến Pháp Lực, Khí Tiên, bao hàm toàn diện, tất cả đều có ở trong đó. Ngay cả đệ tử Ngoại Môn cũng có không ít.
Nói giao du rộng lớn, Lâm Hi cùng lão xem như hai khía cạnh cực đoan!
- Hắc hắc, sư phụ, người cũng đừng nóng giận. Đồ nhi ta đây không phải sợ người nhớ lại chuyện đau lòng cũ, đây không phải là thành khuyên bảo giảng giải người sao?
Thấy Chấp Pháp trưởng lão làm bộ muốn đánh, Lâm Hi cười hì hì bảo.
- Không có cái gì là đứng đắn nghiêm chỉnh. Cút ngay!
Hình Tuấn Thần dở khóc dở cười, giơ giơ tay lên:
- Trở về mau mau chuẩn bị tính toán thật tốt. Sau vài ngày nữa liền xuất phát khởi hành. Mặt khác, sư huynh Bạch Nguyên của ngươi đã trở về. Lần này đi Tiên La Phái, hắn sẽ cùng đi với ngươi.
- Sư huynh Bạch Nguyên...
Lâm Hi như có điều suy nghĩ, hắn biết sẽ có người đi cùng với mình. Lại không nghĩ rằng, sư huynh Bạch Nguyên cũng ở trong số đó.
- Vâng, đã biết, sư phụ cho con đi trước.
Lâm Hi hắc hắc cười, trước khi Hình Tuấn Thần kịp động thủ thì hắn đã rời khỏi Chấp Pháp Điện.
Bạch Nguyên lần này đây đã rời khỏi Thần Tiêu Sơn thật lâu. Vào ba tháng trước, khi hai Chấp Pháp Điện, Hộ Pháp tranh chấp thì hắn cũng không có mặt. Hình như hiện tại mới trở về. Thời gian ra ngoài dài như vậy, có lẽ rất ít thấy.
Nhưng mà, sư phụ Hình Tuấn Thần không nói kỹ ra thì Lâm Hi cũng không hỏi nhiều.
Dù sao, mỗi người cũng có riêng tư và bí mật của chính mình.
Ngày tháng trôi đi, thời gian tiếp theo đều rất yên tĩnh.
Lâm Hi trên cơ bản đã chuyển chỗ ở của mình và hơn hai trăm đệ tử phái Ngũ Lôi sang Chấp Pháp Phong. Nhưng mà chỗ ở cũ của hắn cũng không hề rảnh rỗi. Tụ Nguyên trận bên trong đó vẫn cứ là vô cùng tốt. Cho nên hắn giữ vài tên đệ tử phái Ngũ Lôi tu luyện ở bên trong đó.
Lâm Hi lúc trước chính là người của Chấp Pháp Điện, lại còn là đệ tử riêng của Chấp Pháp trưởng lão. Đối với việc Chấp Pháp Điện trỗi dậy thì hắn đã thể hiện tác dụng có tính mấu chốt.
Đệ tử của Chấp Pháp Điện yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho nên đối với những Đệ tử phái Ngũ Lôi này cũng là rất quan tâm, bình thường cũng rất hay chỉ điểm. Chả mấy chốc người của hai bên đều đã hòa thành một, ăn uống đều chung một chỗ, hoàn toàn nhiệt tình.
Những đệ tử Chấp Pháp Điện này, số lượng không nhiều lắm, nhưng có thể đi theo tông phái Chấp Pháp vào lúc suy sụp, vẫn còn có thể lưu lại trong cảnh khó khăn. Cho nên bản thân mình liền đủ để hiện ra loại hết sức chân thành thẳng thắn. Mà đệ tử mới gia nhập, trên cơ bản đều là có được suy nghĩ giống nhau.
Mọi người tính tình giống nhau nên rất dễ dàng liền đi tới hòa hợp làm một.
Lâm Hi ngoại trừ tu luyện ra, vào những lúc bình thường cũng hòa mình với những đệ tử của Chấp Pháp Điện này. Cùng với mọi người đồng thời lên trên núi thực hiện một số chức vụ lúc trước của Chấp Pháp Điện, loại bỏ một chút khúc mắt giữa các đồng môn, đồng thời thuận tiện chèn ép Hộ Pháp Điện một phen.
Bên phía Hộ Pháp Điện chỉ có một số đệ tử linh tinh còn đang tranh đấu, đại bộ phận đệ tử sau khi xung đột kịch liệt lúc ban đầu thì đều trầm lặng xuống. Mà trưởng lão Hộ Pháp Điện Lý Trọng Đạo, từ lần đó bị đám đông soi mói, sau khi bại dưới tay Chấp Pháp trưởng lão Hình Tuấn Thần, tựa hồ đã bị đả kích rất lớn nên bắt đầu ẩn núp. Lão không có bất cứ động tĩnh gì, tựa hồ như đang tích góp thực lực, chuẩn bị tăng cao cảnh giới để quay giáo cho một kích.
Nhưng mà những chuyện này tạm thời vẫn còn không tới phiên Lâm Hi phải quan tâm.
Trừ những điều này ra, tinh lực của Lâm Hi đều đặt ở khắc khổ tu luyện, để làm tăng thực lực của mình lên.
Hành trình đi Tiên La Phái có quan hệ trọng đại. Mỗi một phân thực lực được nâng cao đều là có lợi mà vô hại đối với chính mình.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Hi cũng thấy Bạch Nguyên đã trở về. Thần sắc của hắn có hơi hơi tái nhợt, mặt khác cái gì cũng không nhận ra được.