- Đêm dài lắm mộng, người ba phái canh giữ ở cổng truyền tống chậm chạp đợi không được người, nhất định sẽ đến xem xét. Nếu tới mấy tên trưởng lão thì phiền toái, chúng ta đi trước thôi.
Lâm Hi nói.
Âu Dương Nạp Hải gật gật đầu, tâm tư Bạch Nguyên thì không đặt ở chuyện này, bộ dạng tinh thần bất định, cũng không có ý kiến gì. Nháy mắt, ba người liền bỏ đi không một dấu vết, biến mất ở hướng Tây Nam.
... ...
Bất tri bất giác đã là đêm tối, ba người dựng lên một đống lửa, Lâm Hi sử dụng kiếm khí xen kẽ, nhiếp đến mấy con thỏ, chồn heo, trực tiếp từ trong "Vạn Kiếm kiếm chủng" phân ra mấy chuôi lợi kiếm ba thước, xiên chúng lên nướng
Trải qua chuyện lúc ban này, ba người đều có chút tinh thần không yên, nhưng không ai nói năng gì cả.
Lâm Hi không tu luyện "Thánh Long đại pháp", Âu Dương Nạp Hải đình chỉ ngồi xuống, Bạch Nguyên một bộ suy nghĩ trùng trùng điệp điệp.
Ba nam nhân nhìn đống lửa không nói một lời.
- Bạch Nguyên sư huynh...
Lâm Hi do dự một chút, phá vỡ yên tĩnh:
- Ban ngày sự tình, nếu như ngươi muốn nói --
- Ta không muốn nói.
Bạch Nguyên cúi đầu, đông cứng nói. Ánh mắt của hắn chớp động, hào quang đống lửa chiếu rọi lên mặt hắn, chập chờn bất định.
Lâm Hi trong nội tâm thở dài một tiếng, cũng không nói gì thêm
Mỗi người đều có bí mật của mình, không muốn nói cũng là bình thường, tựa như Lâm Hi cũng không muốn nói với người khác xuất thân của hắn vậy. Bất quá, Lâm Hi cũng không phải chỉ xuất phát từ hiếu kỳ đơn thuần.
Bộ dạng Bạch Nguyên suy nghĩ trùng trùng điệp điệp, hiển nhiên có tâm sự rất nặng.
Đủ loại chuyện từ khi tiếp xúc với hắn, cùng với chuyện gặp phải gần đây đều nhất nhất xẹt qua trong óc.
Lâm Hi cảm giác được, Bạch Nguyên có khúc mắc rất lớn. Một việc vẫn canh cánh trong lòng, nếu cứ giấu trong lòng sẽ chỉ khiến cho tâm kết trong lòng càng thêm nặng.
Lâm Hi chỉ là muốn giúp hắn sơ giải "Khúc mắc". Nhưng Bạch Nguyên không muốn nói thì hắn cũng không có cách nào.
Thời gian trôi đi trong lặng im, bất tri bất giác, mấy con mồi đã được nướng chín, một cổ mỡ từ phía trên chảy xuống, rớt vào hỏa diễm, dẫn phát ra một mảnh hỏa diễm cao vút.
- Mấy trăm năm trước, ta được sư phụ mang ra từ trong núi...
Bỗng nhiên ngay lúc đó, một thanh âm từ bên cạnh truyền đến, Bạch Nguyên nhìn qua ánh lửa, ánh mắt lộ ra hào quang du du, suy nghĩ tựa hồ lâm vào trong hồi ức.
- Hắn rốt cục cũng nguyện ý mở miệng.
Lâm Hi trong nội tâm buông lỏng.
Trong ngọn lửa bập bùng, Bạch Nguyên kể lại kinh nghiệm bản thân. Hắn nói rất chậm, giống như đang lầm bầm vậy, như đang nói về câu chuyện của người khác vậy. Nhưng sâu trong loại bình thản này ẩn chứa một tia bi ai không cách nào lấn át được.
Lâm Hi và Âu Dương Nạp Hải đều yên lặng nghe, sắm vai một người lắng nghe tốt nhất, không cắt đứt lời Bạch Nguyên.
Bạch Nguyên sanh ra ở khu vực Tây Bắc, Mãng Hoang, vùng sơn vực vắng vẻ, nơi đó cách xa thành thị, cũng cách xa phồn hoa, con đường không thông. Từ khi Bạch Nguyên sinh ra thì trong cơ thể đã chảy dòng máu không giống với những người khác -- hắn là kết quả của huyết mạch Yêu tộc và nhân loại.
Tu sĩ nhân loại ở Tiên Đạo Đại Thế Giới không ngừng tiến vào Yêu Tộc Đại Thế Giới và Địa Ngục Đại Thế Giới, cùng những dị loại kia chém giết. Nhưng có rất ít người biết rõ, kỳ thật sinh vật của hai thế giới này cũng thỉnh thoảng xâm nhập vào Tiên Đạo Đại Thế Giới.
Mẫu thân Bạch Nguyên chính là sau khi bị một đầu Yêu tộc cường bạo đã sinh ra Bạch Nguyên. Tình hình chung, nữ nhân nhân loại sau khi bị Yêu tộc xâm phạm chỉ có tỷ lệ rất thấp mới có thể sống sót, hơn nữa có thể sinh hạ ra huyết mạch nửa người nửa yêu thì lại càng thêm điên cuồng, trong vạn không một.
Bạch Nguyên chính là một "Người may mắn" như vậy .
Từ khi sinh ra, trên người Bạch Nguyên đã để xuống lạc ấn "Sỉ nhục" thật sâu, ở trên người của hắn truyền thừa song trọng huyết mạch giữa nhân loại và Yêu tộc, hậu đại nửa người nửa yêu!
Bởi vì tầng thân phận này, từ lúc con nhỏ cho tới tận giờ cũng không có ai chơi với hắn. Ở trong khu vực hoang vắng, lạc hậu kia bị các hài tử khác coi thường, phải chịu đựng lời nói lạnh nhạt của những người lớn đối với một đứa bé mà nói, cuộc sống của hắn bi thảm đến cỡ nào có thể nghĩ được.
Trong lòng hắn, quyết luyến duy nhất lúc nhỏ cũng chỉ có mẹ hắn, đây là người duy nhất ôn hòa với hắn, cũng là người quý trọng nhất đối với hắn.
Cừu hận của Bạch Nguyên đối với Yêu tộc chính là do mẹ mình. Nếu như không phải Yêu tộc, cuộc sống của bọn hắn cũng sẽ không bi thảm như vậy, nếu như không phải Yêu tộc, trên người hắn cũng sẽ không có loại huyết mạch dơ bẩn kia.
Lúc không đến bảy tuổi, Bạch Nguyên đã sớm trưởng thành.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, mẫu tử hắn có thể cả đời đều như vậy, ở trong núi sâu nghèo khó, chết đi một cách cô độc. Thẳng đến khi gặp được Chấp Pháp trưởng lão Hình Tuấn Thần.
Hắn là quan môn đệ tử đầu tiên mà Chấp Pháp trưởng lão thu, cũng là Đại sư huynh của Lâm Hi.
Khi Chấp Pháp trưởng lão tìm được mẫu tử Bạch Nguyên thì đôi mẫu tử này đã sắp chết đói đến nơi. Chấp Pháp trưởng lão cứu được Bạch Nguyên, nhưng mẫu thân Bạch Nguyên lại cự tuyệt sự trợ giúp của Chấp Pháp trưởng lão. Đối với một nữ tử bị khuất nhục mà nói, nàng sống mỗi một khắc đều là chịu đựng thống khổ. Sau khi biết rõ thân phận Chấp Pháp trưởng lão, tia lo lắng cuối cùng của nàng cũng đã biến mất, phó thác Bạch Nguyên cho Chấp Pháp trưởng lão, người mẫu thân này liền sinh ra lòng muốn chết.
Trước khi chết, nàng đối với Bạch Nguyên chỉ có một nguyện vọng, đó chính là giết chết tên Yêu tộc lúc trước cường bạo nàng, cũng chính là "Phụ thân" của Bạch Nguyên.
Về sau, vị nữ tử đáng kính kia liền chôn xương trong núi sâu.
Chấp Pháp trưởng lão mang Bạch Nguyên tới Thần Tiêu Sơn lên, đối với quan môn đệ tử đầu tiên này, Chấp Pháp trưởng lão ký thác tâm huyết và hi vọng rất lớn.
Qua thời gian dài ở chung, hai người như phụ tử, còn hơn cả thầy trò. Chấp Pháp trưởng lão truyền thụ cho Bạch Nguyên cũng không chỉ là tuyệt học.
Trong sinh mệnh của Bạch Nguyên, có hai người chiếm cứ địa vị trọng yếu nhất, một vị là mẫu thân đã chết đi, một vị chính là Chấp Pháp trưởng lão.
Bạch Nguyên là hậu đại của nhân loại và Yêu tộc, điểm này Chấp Pháp trưởng lão ngay từ đầu đã biết rõ. Chỉ có điều, huyết mạch nhân loại của Bạch Nguyên vẫn một mực chiếm cứ địa vị chủ đạo, mà huyết mạch Yêu tộc thì bị trấn áp ở rất sâu.
Chấp Pháp trưởng lão một mực tin tưởng, chỉ cần mình dốc lòng dạy dỗ, dùng thiên phú của Bạch Nguyên, hoàn toàn là có thể dùng tu vị Tiên Đạo cường đại ngăn chặn Yêu tộc huyết mạch của bản thân, khiến cho hắn trở thành một nhân loại cường đại, mà không phải là Yêu tộc.
Tất cả cũng rất thuận lợi, Chấp Pháp trưởng lão hết lòng chiếu cố, trong tâm linh hắc ám nhỏ nhoi của Bạch Nguyên đã bị hòa tan một góc, khiến cho hắn dần dần cũng như một hài tử bình thường. Mà Bạch Nguyên cũng chưa bao giờ khiến Chấp Pháp trưởng lão phải thất vọng.