Lâm Như Vân, đến bây giờ
ngươi vẫn còn muốn che chở hắn sao? Tiểu súc sinh này bản lĩnh không có, sắc đảm cũng là ngút trời. Ngay cả Thánh Nữ của Liệt Dương Tông mà cũng dám rình nhìn trộm. Hắn hôm nay trêu chọc gây ra tai họa thế này, tương lai còn không biết sẽ gây ra những sơ xuất lớn tới đâu. Vì không dạy
con là lỗi của cha. Hôm nay hắn dẫn đến tai họa như thế này, ngươi cũng
không thoát được quan hệ!
Mạnh Quân đối chọi gay gắt, không có ý tứ nhượng bộ chút nào.
- Cả một phái nói bậy! Hi nhi chỉ là đứa trẻ, võ công của hắn thấp kém,
làm thế nào có thể xông qua được phòng vệ dày đặc bên người Thánh Nữ
Liệt Dương Tông. Chuyện kỳ quái này tất là có người hãm hại. Mạnh Quân
ngươi đừng vội ăn nói bừa bãi!
Lâm Như Vân mặc dù không hề thấy tận mắt, nhưng giờ phút này lại lựa chọn tình thâm che chở, hoàn toàn tin tưởng Lâm Hi.
- Hừ! Sự thật đều đủ cả, bằng chứng như núi. Không phải do ngươi tranh
luận. Các vị trưởng lão, ta đề nghị liền tiến hành biểu quyết huỷ bỏ
thân phận Thiếu chưởng môn của Lâm Hi. Ta đề nghị huỷ bỏ thân phận Thiếu chưởng môn của Lâm Hi !
Mạnh Quân trong mắt đầy vẻ mưu mô. Lão nhìn mọi người rồi giơ một tay lên:
- Các chư vị trưởng lão khác, các ngươi cho ý kiến thế nào?
- Hừ! Từ rất sớm trước kia ta đã từng nói, không thể quá mức dễ dàng tha thứ, cưng chiều đối với tiểu tử này, nếu không tương lai nhất định sẽ
dẫn đến đại họa. Nhưng các ngươi ngược lại không nghe, hiện tại thế nào? Mạnh trưởng lão nói không sai. Tiểu tử này đã dẫn đến đại họa ngập
trời, không thể lưu hắn lại. Phải phế bỏ thân phận Thiếu chưởng môn của
hắn, sau đó giao cho Liệt Dương Tông xử lý, biện bạch rõ quan hệ giữa
hắn và môn phái!
Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình lập tức mở miệng phụ họa, thần sắc âm u lạnh lẽo, lộ ra một vẻ cay độc.
- Vi Bất Bình!
Đồng tử Lâm Hi đột nhiên thu nhỏ lại. Hắn cũng đã nhìn ra, Vi Bất Bình
và Mạnh Quân cấu kết với nhau làm việc xấu, đã cấu kết với nhau thật rõ
ràng. Hai người này kẻ xướng người hoạ, là quyết tâm phải phế bỏ thân
phận Thiếu chưởng môn của hắn.
Mạnh Quân là chủ mưu, hắn chính là phụ họa.
- Vi trưởng lão!
Lâm Như Vân kêu thất thanh, hiển nhiên bà còn chưa nhìn ra mối quan hệ giữa Vi Bất Bình và Mạnh Quân:
- Lâm Hi là con trai độc nhất của chưởng môn, đây là ngươi muốn hại huyết mạch cuối cùng của Lâm gia sao?
- Lâm trưởng lão, không thể nói như vậy. Lâm Hi là con trai độc nhất của chưởng môn sư huynh không sai, nhưng là một người gây chuyện một người
gánh chịu. Nếu hắn chết, chẳng lẽ phải khiến cho cả môn phái chôn cùng
sao?
Từ một vị trí khác, Tứ trưởng lão Đoạn Nhất Mi ngồi ở trên ghế rộng,
ngón tay cứ lần nọ đến lần kia mà đánh nhịp có tiết tấu trên tay vịn,
dáng vẻ hoàn toàn đúng kiểu "Ta xử sự rất công bình" .
- Đoàn trưởng lão, ngươi...
Lâm Như Vân trong lòng rùng mình một phen, có một loại cảm giác bị bán
đứng cơ hồ khiến bà phải chịu phẫn nộ quá mức. Vào trước ngày hôm nay,
bà đã bôn ba mọi nơi xin hỗ trợ, rõ ràng đã giành được sự đồng ý của
Đoạn Nhất Mi. Không nghĩ khi chuyện tới trước mắt, hắn lại phản bội.
Điều này đối với Lâm Như Vân gây ra đả kích, không phải chuyện đùa!
Trong sáu vị trưởng lão, đã có ba người đồng ý phế truất Lâm Hi, tình hình cực kì nguy ngập.
Chuyện tới trước mắt, Lâm Như Vân đã tỉnh táo trở lại. Bà hít sâu một hơi, cố nhịn cơn tức giận mà nói:
- Đoàn trưởng lão, Vi trưởng lão! Ngươi chính là báo ơn Lâm gia như vậy
sao? Chớ quên là ai đã cho ngươi hôm nay. Nếu như không phải ngày đó sư
tôn thu lưu, các ngươi sớm đã không biết chết ở đâu. Làm sao lại có địa
vị hôm nay? Hiện nay Lâm Hùng mất, Lâm Hi chính là huyết mạch duy nhất
trên đời của sư tôn. Các ngươi chẳng lẽ sẽ bỏ đá xuống giếng, đẩy Hi nhi vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng sao? Các ngươi chính là trả ơn lão
nhân gia như vậy sao?
Lâm Như Vân lần này vừa nói xong, các vị trưởng lão đều là thân hình chấn động, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Sư tôn trong miệng Lâm Như Vân đúng là Đại chưởng môn ban đầu của Ngũ
Lôi Phái, đồng thời cũng là sư phụ của sáu người, Phong Lôi Chưởng Lâm
Bá Viễn!
Đại tổ sư ban đầu của Ngũ Lôi Phái là Lâm Bá Viễn, đã lấy sức lực của
bản thân để sáng lập Ngũ Lôi Phái. Ngài thu nhận sáu đồ đệ, chính là Lục Đại trưởng lão. Sau khi Lâm Bá Viễn chết, con của ông ta là Lâm Hùng kế thừa chức vị chưởng môn nhân. Sau khi Lâm Hùng chết, thì hẳn sẽ là Lâm
Hi. Trừ phi là huyết mạch Lâm gia chết sạch, mới có thể đến phiên những
người khác.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao Mạnh Quân kiên trì phải phế truất Lâm Hi
bằng được. Lâm Hi không bị phế, lão liền vô phương nhúng chàm vào địa vị chưởng môn của Ngũ Lôi Phái.
Chuyện này là một quy củ và truyền thống mà tất cả mọi người trong Ngũ
Lôi Phái đều biết. Tất cả mọi người biết, nhưng đều tận lực tránh không
bàn luận đến. Lâm Như Vân rõ ràng đang ép mấy vị trưởng lão đến hoàn
cảnh xấu hổ.
- Lâm Như Vân, cũng không thể nói như vậy. Ngũ Lôi Phái là Ngũ Lôi Phái
của mọi người, mà không phải của một mình Lâm gia. Nếu ai nói như vậy,
Mạnh Quân ta là người thứ nhất không đồng ý. Lục trưởng lão, ý của ngươi thế nào?
Mạnh Quân cười lạnh một tiếng, xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Lục trưởng lão Hàn Thế Trung ngồi ở vị trí thấp nhất.
Lục trưởng lão Hàn Thế Trung vuốt vuốt hai chòm râu đen mà nói rất bình tĩnh:
- Mạnh trưởng lão nói cực kỳ đúng, Hàn Thế Trung cũng không có ý kiến.
Một câu nói kia, không nóng không giận, những cũng như thể đã cho Lâm Như Vân một kích trí mạng.
Kẹt!
Lâm Như Vân nghe được câu nói như thế, tựa thể như bị thương nặng, cả
người sắc mặt hoàn toàn trắng bệch. Thân hình lay động một phen rồi nặng nề ngồi trở lại trên chiếc ghế rộng. Bà ngây ra như phỗng.
Trong sáu vị trưởng lão, đã có bốn người đồng ý phế bỏ thân phận Thiếu
chưởng môn của Lâm Hi. Nhưng vào lúc này, phản ứng của bà lại trì trệ.
Bà cũng đã hiểu đại thế đã mất, đã vô phương ngăn cản hội nghị trưởng
lão phế truất Lâm Hi .
- Ha ha ha!
Lâm Hi xem xét thời thế, đột nhiên cười lớn.
- Ngươi cười cái gì? !
Mạnh Quân cả giận hỏi.
Lâm Hi cười lạnh một tiếng, đi vào chính giữa hội trường, chỉ một ngón tay vào Mạnh Quân:
- Mạnh Quân! Ta khuyên ngươi không nên quá tự mình đa tình. Ngươi cho
rằng cứ mở được Hội nghị Trưởng Lão, là có thể phế được ta sao? Hừ!
Ngươi quả là tình nguyện một phía. Ta có làm Thiếu chưởng môn này hay
không, vẫn còn không phải do ngươi mưu tính!
Lâm Hi một mực thờ ơ lạnh nhạt, thấy Mạnh Quân xúi bẩy được tam đại
trưởng lão đồng ý phế truất hắn, lập tức biết thời cơ xuất trận đã đến,
liền quyết đoán xuất trận.