Trong nội tâm Lâm Hi đều biết Chấp Pháp Điện bị Hộ Pháp Điện
toàn diện chèn ép, đệ tử Chấp Pháp Điện tại Thần Tiêu Sơn đụng phải
Hộ Pháp Điện là tránh đi. Không muốn trở về Chấp Pháp Điện, cũng
không muốn nhìn thấy bộ dạng Chấp Pháp Điện tiêu điều.
- Xem ra lòng người không cam lòng nha.
Lâm Hi như có điều suy nghĩ.
Nhưng mà hắn cũng không nói phá, đi theo đệ tử này tới Chấp Pháp Phong.
Sau một lát trước mặt trong sáng, một quảng trường kim loại to lớn hiện ra trước mặt.
Trên đường đi nhìn thấy các phòng ốc bụi bậm khác nhau, nhưng mà phiến
quãng trường này rất sạch sẽ, dường như được quét dọn thường xuyên.
Lối vào quãng trường có bia tám mặt phân thành hai hàng đứng sừng sững ở đó. Phía trên viết nhiều chữ rất uy nghiêm.
Cổ khí thế bao phủ thiên địa, bao dung trời xanh làm cho người ta cảm thấy áp bách nặng nề.
- Thật là lợi hại!
Lâm Hi nhìn qua bia lớn thì suy nghĩ.
Bia đá không có gì thần kỳ, cũng không cho người ta cảm thấy bức bách
gì. Uy áp chính thức là chữ do người ghi lên, đem tinh khí thần của mình rót vào trong đó.
- Đây là mười tám điều giới luật do tổ sư
gia lúc khai phái đã viết lên. Khi vừa lập phái đã viết ở nơi này. Sư
đệ, ngươi phải cẩn thận. Ngàn vạn lần không nên đụng chạm vào bia đá.
Thanh niên dẫn đường giải thích.
- Những bia đá này ẩn chứa ý chí tinh thần của tổ sư gia. Người bình
thường không thừa nhận nổi. Cho nên chung quanh mười tám bia đá này có
cấm chế làm suy yếu ý niệm trong đó. Nhưng mà đối với đệ tử Luyện Khí
Cảnh chúng ta mà nói là quá mạnh mẽ. Ước chừng mười năm trước có đệ tử
không cẩn thận chạm vài bí văn kết quả chết tại chỗ, máu phun ra ngoài
cơ thể ba mươi trượng, thẳng tới khi ý chí bị đánh tan mà chết. Cho nên
từ đó về sau trưởng lão đã phong ấn lại phòng ngừa bất trắc.
- Lợi hại như vậy?
Lâm Hi không nhịn được nhìn qua bia đá. Hắn vốn đánh giá cao những bia
đá này, không nghĩ tới chân tướng so với tưởng tượng của hắn càng kinh
khủng hơn.
- Đi thôi, trưởng lão chờ ở phía trước.
Thanh niên dẫn đường chỉ mỉm cười và đi tới.
Xuyên qua cửa ra vào đứng sừng sững, đi vào trong quảng trường. Cả
quảng trường vô cùng lớn, quan sát thì nó có hình tròn. Mặt đất dùng đá
và kim loại dung luyện tạo thành, hơn nữa vẽ đầy đường vân thành một
khối.
Ở phía bắc quảng trường là một đại điện đồ sộ, cao cao đứng vững hiển lộ khí thế trấn áp bát hoang.
Từ quảng trường tới đại điện có một bậc thang tương thôn, hai bên có
đầy đao thương kiếm kích toát ra hương vị lành lạnh, rõ ràng có vài phân hương vị tài quyết.
- Phía trước chính là Chấp Pháp Điện, trưởng lão đang ở chỗ này. Trưởng lão nói chuyện với ngươi không thích
người khác ở đây. Ta cũng không đi qua.
Thanh niên nói.
- Ân. Ta tự mình đi, sư huynh tự nhiên.
Lâm Hi chắp tay nói.
Cất bước tiễn vị sư huynh này, Lâm Hi trực tiếp đi lên phía trước, hắn đi mấy bước tới một lối đi, đi tới một bậc thang thì nhìn thấy có người đang nằm ở đó như hư như thực, chìm nổi bất định.
Người này nằm nghiêng đưa lưng về phía Lâm Hi, bộ dáng đang ngủ say sưa.
Trong nội tâm Lâm Hi lại rõ ràng đây là Chấp Pháp trưởng lão.
- Đệ tử Lâm Hi, bái kiến Chấp Pháp trưởng lão.
Lâm Hi bình tĩnh khom người bái lễ.
Âm thanh hắn to chấn động tứ phương.
Trên quảng trường chấp pháp vắng lặng, không một người nào ở đây cả, chỉ có âm thanh của Lâm Hi vang vọng.
Chấp Pháp trưởng lão nằm đó không phản ứng, bộ dáng giống như đang ngủ vậy.
Lâm Hi cũng không nhiều hỏi, cũng không nhắc lại, chỉ bảo trì tư thái
khom người, vẫn không nhúc nhích, cùng đợi Chấp Pháp trưởng lão trả lời.
Thời gian chậm rãi qua đi, trên quảng trường chấp pháp vắng lặng như tờ.
Chấp Pháp trưởng lão không rên một tiếng, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lâm Hi vẫn rất nhẫn nại, khí định thần nhàn, không lo lắng cũng không vội rời đi.
- Không tệ. Nói không chừng trưởng lão vừa ý hắn đấy.
Xa xa đệ tử đưa Lâm Hi tới nhìn qua hướng Chấp Pháp Điện, âm thầm gật đầu.
Trong khu nội môn có rất ít đệ tử lựa chọn tiến vào Chấp Pháp Điện.
Ít nhưng không phải không có. Trong trí nhớ của hắn đệ tử Chấp Pháp
Phong có bổn sự cao cường, xuyên qua cương phong đi tới Chấp Pháp
Điện.
Nhưng mà những đệ tử thực lực không tệ xuyên qua cương phong lại không chịu được đãi ngộ "lãnh đạm" này lại phất áo rời đi,
sắp thành lại bại.
Kỳ thật có rất ít người biết rõ đây là khảo nghiệm thứ ba.
Chấp Pháp Điện cũng không thiếu hụt đệ tử thiên tư hơn người, thiếu chính là đệ tử ưu tú thức thời và nhẫn nại.
Trong tranh đấu với Hộ Pháp Điện thì đệ tử Chấp Pháp Điện đã triệt thua, đây là sự thật không tranh cãi được.
Trong tranh đấu lâu dài thì Chấp Pháp Điện muốn quật khởi lần nữa
phải có tính nhẫn nại, chỉ có nhẫn nại chờ đợi thời cơ phù hợp mới có
thể đạt được thắng lợi cuối cùng.
Chấp Pháp Điện đã nhẫn
nại thật lâu, cũng sẽ tiếp tục nhẫn nại. Tất cả đệ tử không nhịn được
cũng đã bị trưởng lão đào thải, thả xuống dưới núi nội môn.
Thanh niên này chính là một trong số ít đệ tử của Chấp Pháp Phong. Rất
nhiều đệ tử cho rằng Chấp Pháp Điện sợ Hộ Pháp Điện nên buông tha
rồi.
Chỉ có hắn biết rõ Chấp Pháp trưởng lão kỳ thật cho tới
bây giờ không có buông tha, hiện tại ngủ đông, ở ẩn chờ thời cơ phản
kích!
Nhưng mà điểm này không bao nhiêu người biết rõ.
...
- Tiểu tử, ngươi không ở trong nội môn mà chạy tới Chấp Pháp Phong làm gì?
Cũng không biết qua bao lâu một âm thanh lười biếng truyền vào trong tai Lâm Hi.
Lâm Hi ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy Chấp Pháp trưởng lão không biết quay người lại lúc nào, vẫn tay gối đầu nằm nghiêng lơ lửng ở trên hư không. Đôi mắt của hắn như cười mà không cười nhìn qua Lâm Hi.
Trong nội tâm Lâm Hi khẽ động, khom người thi lễ thật sâu, sau đó mới cười nói:
- Kỳ thật đệ tử là đang nói lời cảm tạ với trưởng lão.
- Ân?
Ánh mắt Chấp Pháp trưởng lão nhìn qua một cái, trong con mắt hiện ra
thần thái ngoài ý muốn, nhưng trên mặt của hắn không lộ ra, bất động
thanh sắc.
- Ta và ngươi chưa từng gặp mặt, ngươi vô duyên vô cớ cảm tạ ta cái gì?
Lâm Hi nghe Chấp Pháp trưởng lão nói đến "Chưa từng gặp mặt ", khóe miệng cười càng lớn.
- Đệ tử tới tạ ơn trưởng lão chỉ điểm. Trong Phúc Đức Điện nếu không
có trưởng lão chỉ điểm thì đệ tử chỉ sợ còn không đổi Hô Hấp Đại Pháp
nha!
Chấp Pháp trưởng lão biến sắc, đang muốn nói cái gì vừa
vặn nhìn thấy đôi mắt thanh tịnh kiên định của Lâm Hi, tựa hồ trong nội
tâm sớm đã nhận định, Chấp Pháp trưởng lão chính là ngày đó chỉ điểm
hắn, hối đoái Hô Hấp Đại Pháp người.
Bờ môi Chấp Pháp trưởng lão động động nhưng mà không nói có gì.
Bá!
Bàn tay của hắn vung lên, cấm chế tiên khí bao phủ cả quảng trường.
- Ha ha ha...
Chấp Pháp trưởng lão bỗng nhiên ngồi dậy nhìn qua Lâm Hi, cất tiếng cười to:
- Hảo tiểu tử, nói đi, ngươi nhận ra ta lúc nào?
Câu này đã xem như thừa nhận, trong ngày ở Phúc Đức Điện hắn dùng ý
niệm truyền âm cho Lâm Hi, chỉ điểm hắn hối đoái Hô Hấp Đại Pháp!
- Cũng không bao lâu, chính là vừa rồi!
Lâm Hi nhìn qua Chấp Pháp trưởng lão, cũng cười rộ lên.
Chấp Pháp trưởng lão vừa mới mở miệng Lâm Hi đã nhận ra âm thanh kia,
hắn tuyệt đối không nhận sai. Hơn nữa trong Thần Tiêu Tông có lý do trợ
giúp Lâm Hi không nhiều, Chấp Pháp trưởng lão hoàn toàn là một trong số
đó.
Lâm Hi nhận ra Chấp Pháp trưởng lão chính là âm thanh thần bí trong Phúc Đức Điện. Có tầng quan hệ này hai bên thân cận hơn
- Ha ha, ngươi đúng là đủ gian!
Chấp Pháp trưởng lão cười rộ lên, Lâm Hi không có đề cập tới chuyện ở
đây, lại dùng chuyện ở Phúc Đức Điện nói ra. Chút tâm kế ấy không giấu
được hắn.
- Nhưng mà quy củ chính là quy củ, ngươi cũng đừng
tưởng rằng có tầng quan hệ này thì miễn được nhiệm vụ trưởng lão, nếu
không thành nhiệm vụ cũng đừng hòng bái nhập ta trên danh nghĩa. Điểm
này tuyệt đối không giảng cảm tình.
Chấp Pháp trưởng lão bộ dáng làm việc chung.
- Đó là đương nhiên. Nếu như ngay cả chút lòng tin hoàn thành nhiệm vụ
trưởng lão cũng không có thì đệ tử chẳng tới Chấp Pháp Điện. Nhưng
mà đệ tử vẫn cảm tạ trưởng lão. Ngày đó trên Tài Quyết Phong cho đệ tử lệnh bài đệ tử chính thức có lẽ phải ba ngày mới tốt. Kết quả ngày đó đã đúc thành, mà người giúp đệ tử chắc là ngài rồi.
Lâm Hi nói.
- Ha...ha...! Ngươi nói là chuyện này. Không sai, Lý Trọng Đạo lão nhân kia dùng chuyện này khi dễ một đệ tử ký danh thì có bổn sự gì? Lão
tử không quen nhìn hắn như vậy.
Chấp Pháp trưởng lão kéo vạt áo khoát khoát tay, ngược lại không có phủ nhận.
Ngày đó đúng là hắn đốc xúc nội môn sớm đem lệnh bài đê tử chính thức
giao cho Lâm Hi, cho hắn sớm thành đệ tử chính thức. Đối với Chấp Pháp
trưởng lão mà nói đây là việc nhỏ không có ý nghĩa, cũng chẳng khác gì
nhau cả, cho nên không có phủ nhận.
Trong nội tâm Lâm Hi tuôn ra dòng nước ấm, nhìn qua Chấp Pháp trưởng lão thở sâu, sau đó tiến lên một bước thi lễ.
- Ân đức của trưởng lão Lâm Hi suốt đời khó quên. Nếu sau này có việc gì cần, trưởng lão cứ việc sai bảo.
Lâm Hi nhìn ra được Chấp Pháp trưởng lão cũng không có đặt chuyện này
trong lòng. Lúc nói chuyện bộ dáng không thèm quan tâm. Làm chuyện này
trong mắt Chấp Pháp trưởng lão không có ý nhĩa.
Nhưng mà đối với Lâm Hi mà nói đây là đại sự sinh tử.
Thân phận của Lâm Hi lúc ấy chỉ là đệ tử ký danh nho nhỏ, Chấp Pháp
trưởng lão không có giao tình gì với mình, cũng không quen biết, dùng
thân phận trưởng lão của hắn có thể đứng bên cạnh mình ra mặt nói chuyện giúp, vì mình làm ra những chuyện như vậy quá khó được.