Thần Tọa

Chương 538: Chương 538: Chiêu an.




Lâm Hi nhíu mày một cái, hơi có chút ngoài ý muốn. Nhưng mà lập tức cười lạnh, lạnh lùng nhìn qua Long Băng Nhan. Muốn nhìn xem nàng định đùa nghịch thủ đoạn bịp bợm gì.

- Lâm Hi, ngươi xác thực là nhân tài.

Long Băng Nhan thản nhiên nói, giống như nàng thoát ra khỏi vai diễn nhân vật phải chạy trối chết. Lại khôi phục dáng vẻ Thần phi trí tuệ.

- Gia nhập ta đi! Bằng vào trí tuệ của ta và ngươi, trong thiên hạ không có bao nhiêu người có thể ngăn cản chúng ta. Mười mấy năm sau Tiên Đạo Đại Thế Giới này có lẽ sẽ do chúng ta định đoạt đấy.

- A!

Lâm Hi nghe vậy cười rộ lên:

- Long Băng Nhan, ngươi đúng là có ý tứ đấy. Đây xem như chiêu an hay sao? Sắp chết đến nơi mà ngươi còn dám làm thuyết khách, thuyết phục ta gia nhập ngươi?

Lâm Hi lắc đầu, vẻ mặt cười lạnh.

- A, xem như chiêu an đi! Nhưng tại sao lại không chứ? Giữa ngươi và ta cũng không phải là không có chỗ trống thương lượng!

Long Băng Nhan thản nhiên nói, không chút che dấu ý đồ của mình, nữ nhân này bất luận là thời điểm nào cũng không quên điều động trí tuệ và bình tĩnh của mình.

- Ha ha, Long Băng Nhan, ngươi đúng là cái gì cũng dám nói, da mặt đủ dày. Ngươi cảm thấy ngươi làm nhiều chuyện với ta như vậy. Ba phen bốn bận muốn đưa ta vào chỗ chết, chúng ta còn có khả năng hòa giải hay sao?

Lâm Hi lắc đầu.

- Ngươi cũng chưa chết? Không phải sao? Hơn nữa Tào thị huynh đệ không phải cũng bị ngươi giết sao? Nhiều nhất ta chỉ có ý đồ giết ngươi, nhưng cũng không có thực giết chết ngươi.

Long Băng Nhan thản nhiên nói, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, dường như hoàn toàn quên lúc trước nàng còn muốn đưa Lâm Hi vào chỗ chết:

- Trong thiên hạ không có địch nhân vĩnh viễn. Chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Đến đây đi, trợ giúp ta! Ta sẽ thay ngươi giải quyết vấn đề của Hộ Pháp trưởng lão. Hơn nữa ta cũng cung cấp tài nguyên cần thiết cho ngươi. Tương lai ngươi ở trong Thần Tiêu Tông ít gặp lực cản gì. Thậm chí Đâu Suất Cung bên kia tuy ngươi đã kết thù rồi, ta cũng có thể nghĩ biện pháp hóa giải thay ngươi.

Ánh mắt Long Băng Nhan cơ trí, sắc mặt thoát ra nét tự tin cường đại.

Nghe được Long Băng Nhan nói thì trong mắt Lâm Hi có dị sắc nổi lên. Hắn và Đâu Suất Cung cơ hồ không có khả năng hóa giải được. Đâu Suất Cung thậm chí còn ra lệnh truy sát với hắn, nhưng nữ nhân Long Băng Nhan này rõ ràng dám nói nàng có thể hóa giải xung đột này.

Nếu như là thật thì quan hệ và năng lực của Long Băng Nhan đúng là khiến người ta giật mình rồi.

Nhưng mà Lâm Hi cũng hơi suy nghĩ, lập tức thản nhiên cười lên, ném suy nghĩ này ra khỏi đầu của mình.

- Long Băng Nhan, ngươi đúng là dám nói nha. Chết cũng bị ngươi nói thành sống, cái khác không nói, chỉ khẩu tài của ngươi ta đã bội phục vài phần rồi đấy. Đúng rồi, thuận tiện đưa tặng ngươi một tin tức, biết rõ làm sao ta tìm được ngươi không? A, là hai tên đệ tử Đâu Suất Cung theo dõi ngươi đấy. Long Băng Nhan, quan hệ của ngươi và Đâu Suất Cung đúng là như keo như sơn ah!

Lâm Hi mỉa mai nói.

- Ân? Thì ra là thế.

Ánh mắt Long Băng Nhan nháy động hai cái, như có điều suy nghĩ, nói:

- Nhưng mà chuyện này không có gì lớn. Đâu Suất Cung phái người theo dõi ta, cũng không có nghĩa là ta sẽ không có phương pháp hóa giải ân oán giữa ngươi cùng Đâu Suất Cung. Tông phái chỉ nhìn lợi ích, cái gọi là Lôi Đức đạo nhân, còn có Huyền Vũ Thánh tử, đối với giá trị tông môn cũng chỉ là tài phú mà thôi, tối đa cũng là tài phú hơi quan trọng một chút. Cái gọi là tài phú chính là lợi ích a! Chỉ cần có đầy đủ lợi ích thì không có chuyện gì không thể. Kể cả chuyện Đâu Suất Cung đuổi giết ngươi.

Ánh mắt Long Băng Nhan thấy rõ quan hệ giữa tông phái với ngươi, nàng hiển nhiên có cái nhìn thấu triệt hơn xa người bình thường. Nói tới quan điểm Lợi ích của mình, ngay cả Lâm Hi cũng mở rộng tầm mắt, bởi vì vấn đề này hắn chưa từng nghĩ tới.

Chợt nghe xong cực kỳ hoang đường, nhưng mà suy nghĩ sâu xa hoàn toàn không phải không có đạo lý.

- Không cần! Ngươi không nên phí tâm làm gì!

Lâm Hi lung lay, thản nhiên nói:

- Bất kể là Hộ Pháp điện hay là Đâu Suất Cung, ta cũng có thể tự mình giải quyết. Đề nghị của ngươi không thể hấp dẫn ta được đâu.

- Ah?

Ánh mắt Long Băng Nhan nháy một cái, sắc mặt cũng không có biến hóa quá lớn.

- Là hấp dẫn chưa đủ sao?

Đát!

Tiếng bước chân.

- Ngươi không cần lãng phí tâm tư làm gì!

Thần sắc Lâm Hi hờ hững, tiến lên trước vài bước, thản nhiên nói:

- Thu hồi các lý do thoái thác của ngươi đi. Đối với kẻ khác chắc có tác dụng đấy, đối với ta thì không dùng được. Long Băng Nhan, giữa chúng ta không có khả năng hòa giải đâu, ngươi nên cam chịu số phận đi.

Long Băng Nhan bất vi sở động, vẫn tự hỏi vấn đề khác.

- Là vì cô cô của ngươi sao?

Đột nhiên Long Băng Nhan nói.

Phanh!

Tiếng bước chân dừng lại.

Lâm Hi dừng bước lại, con mắt cẩn thận dò xét Long Băng Nhan, nữ nhân đúng là xúc động đáy lòng của hắn.

- Hừ! Xem ra ta đoán đúng. Đúng là khiến người ta bất ngờ nha! Ta vốn cho rằng cừu hận giữa ta và ngươi có lẽ chính là những lần ta phái người ra tay giết ngươi. Không nghĩ tới nguyên nhân thực sự lại là chuyện này. Người phàm tục với chúng ta mà nói không có chút ý nghĩa nào. Bọn họ sống lâu nhất là trăm năm sẽ chết mất. Nhưng mà thời gian chúng ta sống rất dài, một ngàn năm, mấy ngàn năm, thậm chí trên vạn năm, thậm chí trường sinh, đây không phải là chuyện không phải. Đến lúc đó những người phàm tục này đã chết từ lâu lắm rồi! Lâm Hi, ta vẫn cho rằng ngươi là người thông minh, không nghĩ tới ngay cả chuyện này ngươi còn không có nhìn ra được.

Long Băng Nhan lắc đầu, mang theo một tia vui vẻ hiện ra trong mắt. Nhất Trần không thay đổi, rốt cục có một tia biến hóa. Thần sắc này gọi là Ngươi không hiểu được.

- Thật sự là quá ngu xuẩn!

Long Băng Nhan thái độ đến 180°:

- Tại Thần Tiêu Tông, ngươi thấy có bao nhiêu đệ tử tiến vào trong tông phái còn quay về gia tộc không? Một khi bước vào tiên đồ thì giống như chén nước hất ra ngoài, rốt cuộc không thu trở lại được. Trong Tiên Đạo Đại Thế Giới trừ những đệ tử có xuất thân ra, mặt khác mỗi đệ tử đều hiểu bước vào trong tiên đồ thì ý nghĩa bọn họ đã quyết liệt với phàm tục. Trong Tiên Đạo Đại Thế Giới người nào cũng hiểu rõ quy tắc này. Lâm Hi, ngươi là người thông minh, không nghĩ tới không nhìn ra điểm này.

Thái độ của Long Băng Nhan giống như đang chỉ giáo hài tử.

- Ta vốn cho rằng chúng có có thâm thù đại hận ở chuyện nào đó, không nghĩ tới lại là chuyện nhỏ nhặt này!

Đây là tư tưởng khác nhau của hai người!

- Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Người khác nghĩ như thế nào đó là chuyện của người khác. Lâm Hi ta có quy tắc của ta, Long Băng Nhan, ngươi ngươi không nên lãng phí miệng lưỡi, những thủ đoạn của ngươi không thể dùng trên người của ta được, ngươi chịu chết đi!

Bước chân của Lâm Hi đạp mạnh, phanh một tiếng, đại địa chấn động, một đạo khí thế khổng lồ từ trên người của Lâm Hi tỏa ra ngoài.

Thanks


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.