Thần Tọa

Chương 1453: Chương 1453: Đáy biển. (2)




Nghe được lời này hai người biến sắc, ai cũng thật không ngờ mạnh như Sinh Mệnh Chi Môn còn bị bức không thể sống yên ổn, nguy hiểm trong đó có thể nghĩ.

- Thật sự hy vọng lúc sinh thời có thể đi tới nơi đó xem xét một chút.

Thị Huyết lãnh tụ nhịn không được bật thốt lên.

Về chỗ kia, kỳ thật hắn đã sớm biết rõ, đó là nơi vô số cường giả Tiên Đạo phải đi.

Muốn đạt được lực lượng cường đại hơn cũng chỉ có tiến vào trung tâm của vũ trụ mà thôi.

"Sinh Mệnh Chi Môn" tự thuật kinh nghiệm tuy nguy hiểm, nhưng trong mắt kiêu hùng bá chủ như Thị Huyết lãnh tụ thì càng thêm kích thích mà thôi.

Đây cơ hồ là bản năng của cường giả.

Lâm Hi cũng như thế.

- Muốn cắm rễ sinh tồn ở nơi đó rất khó khăn. Đây cũng là thổ nhưỡng sinh tồn và căn cơ của các tông phái. Ta đề nghị các ngươi không có nắm chắc thì không được mạo muội tiến vào nơi đó. Đây không phải là nơi các ngươi hiện tại có thể giao thiệp.

Sinh Mệnh Chi Môn nói.

- Tiền bối, cám ơn ngươi.

Lâm Hi thần sắc hắn kiên định, Sinh Mệnh Chi Môn nói như thế hắn càng kiên quyết hơn.

- Nhưng mà chỗ đó nguy hiểm cỡ nào ta cũng phải đi, nhất định phải đi.

Lâm Hi xiết chặt nắm đấm, hai người trọng yếu nhất trong đời của hắn đang chờ hắn tới đó cứu ra.

Bất kể là cô cô Lâm Như Vân hay là sư phụ Hình Tuấn Thần, hắn tuyệt đối không muốn bọn họ mất đi.

- Chuyện trung tâm vũ trụ ta cũng có biết. Kỳ thật đó là quy định của các Đại Thế Giới, người nào chỉ cần đạt tới Quỷ Thần Cảnh cũng không thể ở lại thế giới của mình được, mà phải tiến vào trung tâm vũ trụ. Nghe nói đây là hiệp nghị truyền lưu rất xưa từ lâu rồi. Bởi vì lực lượng của cường giả Quỷ Thần Cảnh quá cường đại nên có thể đánh tan vách tường ngăn cách giới diện dễ dàng.

Thị Huyết lãnh tụ ngẫm lại nói:

- Việc này cũng không vội trong nhất thời, ta đề nghị ngươi không ngại thì nên ở lại tổ chức Thị Huyết một thời gian. Ma luyện võ công, đợi đến lúc thực lực tăng lên thì đi phục sinh sư phụ của mình.

Lâm Hi trầm mặc không nói, sau đó gật đầu.

Thị Huyết lãnh tụ lúc này mới tươi cười.

- Nơi này gió lớn, chúng ta vào trong nói chuyện -- tiền bối nếu không ngại thì vào cùng.

- Cũng tốt.

Sinh Mệnh Chi Môn gật gật đầu.

Hắn hôm nay đi khắp nơi, đã quyết định chủ ý cùng hành động với Lâm Hi, Lâm Hi lưu lại thì hắn cũng lưu lại.

- Mời đi theo ta.

Thị Huyết lãnh tụ cười cười, nói xong đánh ra một đạo pháp quyết, bổ sóng biển và tiến vào bên dưới.

Lâm Hi triệu hồi Tạp Mễ Lạp cùng Địa Ngục Ma Long, một đường theo sát phía sau.

Nước biển dậy sóng, ẩn ẩn có thể thấy được nhiều hải ngư thiên kỳ bách quái, chúng tuần tra chung quanh. Càng đi vào sâu thì hình thể càng khổng lồ, những động vật biển này gào thét, bồi hồi ở chung quanh, nhưng mà không dám tới gần.

- Những động vật biển này là do tổ chức Thị Huyết bồi dưỡng, dùng để trinh sát, phòng ngự và che dấu tai mắt của người ta.

Thị Huyết lãnh tụ nói.

Động vật biển tính tình hung mãnh, có chút động vật biển lợi hại cũng khiến "Đệ tử chân truyền" kiêng kỵ không thôi. Nhưng mà truyền thừa của tổ chức Thị Huyết chính là thế giới biển cả này, đồng thời cũng là nơi thu nhận thiên tài, dần dần bọn họ cũng phải bồi dưỡng động vật biển tuần tra và bảo vệ.

Sâu bên trong biển có một đạo hào quang tỏa ra, ẩn ẩn có thể thấy được nhiều cung điện giống như thủy tinh, đứng sửng ở đáy nước, mỹ luân mỹ hoán, đây là căn cứ của tổ chức Thị Huyết.

- Đại nhân.

Thị Huyết lãnh tụ mang theo Lâm Hi đi vào, rất nhiều bóng người trong cung điện mặc kim giáp, còn có nữ tử tuyệt mỹ đều nhao nhao hành lễ.

Chợt nhìn đây không phải căn cứ của tổ chức Thị Huyết "Tên xấu rõ ràng", càng giống như long cung.

- Nơi tốt.

Sinh Mệnh Chi Môn khen một tiếng. Mặc dù dùng lịch duyệt của nó thì nơi này vẫn khiến nó cảm thấy hoa mỹ.

- Ha ha, tiền bối khen nhầm. Kinh doanh hơn bốn ngàn năm chỉ được quy mô này mà thôi.

Thị Huyết lãnh tụ cười nói, trên nét mặt rất tự nhiên.

Đây là nơi vô cùng tốt, càng kín đáo. Tiên Đạo Đại Thế Giới đuổi giết tổ chức Thị Huyết khắp nơi, căn cứ cuối cùng nằm ở đâu thì không ai biết, nơi này rất bí mật chính là nhân tố quan trọng nhất.

Thậm chí hải ngoại thập phái gần trong gang tấc như "Tam Tiên Đảo", "Tiên Đế Cung", "Độc Long giáo"... Và nhiều thế lực khác thực lực cực kỳ khổng lồ, không thể dễ dàng đắc tội, còn lại không ai biết.

- Lâm Hi, chuyện đã qua, cũng đừng có nghĩ nhiều. Nghỉ ngơi thật tốt. -- Hữu Đạo, ngươi dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi đi.

Thị Huyết lãnh tụ nhìn qua Sở Hữu Đạo nói.

- Vâng, lãnh tụ.

Sở Hữu Đạo gật gật đầu.

Nhìn ra được Lâm Hi tinh thần không an, Sở Hữu Đạo cũng không có nhiều lời, an bài mấy gian phòng trong Thủy Tinh Cung, dặn dò vài câu và rời đi.

Chuyện trong Thần Tiêu Tông, Sở Hữu Đạo đã tự mình trải qua. Cũng biết Lâm Hi tâm tình hiện tại cần được nghỉ ngơi. Bởi vậy trong căn cứ Thị Huyết không ai đi quấy rầy.

- Chủ nhân, thực xin lỗi, chúng ta không thể giúp được cái gì cả.

Sau khi Sở Hữu Đạo rời đi, Tạp Mễ Lạp xinh đẹp vẻ mặt áy náy. Từ khi rời khỏi Thần Tiêu Tông thì nàng vẫn canh cánh trong lòng, nàng một vẫn cho rằng mình là phụ tá đắc lực của Lâm Hi, nhưng mà lần này lại chẳng giúp được cái gì.

Trong nội tâm Lâm Hi chấn động, phục hồi tinh thần lại, nhìn qua gương mặt Tạp Mễ Lạp, trong nội tâm đột nhiên ấm áp.

- Nha đầu ngốc, ngươi nghĩ nhiều rồi. Kỳ thật, ngươi đã giúp ta quá nhiều.

Lâm Hi nhẹ nhàng ôm Tạp Mễ Lạp vào trong ngực.

Chấp pháp trưởng lão đã đi, bên cạnh hắn chỉ còn lại có Tạp Mễ Lạp cùng Ma Đồ, mặc kệ hắn đưa ra quyết định gì, chúng cũng trung tâm với hắn, hoàn toàn không có rời bỏ hắn mà đi.

Đây chính là bảo tàng lớn nhất của hắn hiện tại.

Lâm Hi tốn thời gian mười ngày trong căn cứ "Tổ chức Thị Huyết", cơ hồ tất cả đệ tử Ngũ Lôi phái và đại trưởng lão Triệu Hùng cũng được an bài thỏa đáng.

Nhưng mà muốn Ngũ Lôi phái cắm rễ ở hải ngoại thì không chỉ có điểm này, còn cần thời gian dài và mấy đời người mới được.

Nhưng mà căn cơ đã đánh xuống rồi, có Lâm Hi cùng tổ chức Thị Huyết làm hậu thuẫn, Ngũ Lôi phái ngày sau phát triển có thể nghĩ.

Hiện tại Lâm Hi đối với "Ngũ Lôi phái" đã không có quá nhiều khao khát, trong lòng hắn thì đây là nơi ký thác truyền thừa và thân thế của mình mà thôi, hy vọng môn phái do tổ phụ của mình sáng lập phát dương quang đại trong tay của mình mà thôi, chỉ cần truyền thừa không dứt là đủ.

Phương diện này Lâm Hi triệt để giao cho Đại trưởng lão Triệu Hùng.

Tuy trên danh nghĩa hắn là chưởng môn Ngũ Lôi phái, nhưng mà trên thực tế các phương diện Triệu Hùng càng giống chưởng môn hơn.

Đại trưởng lão Triệu Hùng chính là lão nhân thời đại tổ phụ của hắn, cơ nghiệp của Ngũ Lôi phái hắn cũng tốn không ít tâm tư. Đem "Ngũ Lôi phái" giao cho hắn chưởng quản, Lâm Hi có thể yên tâm, đối với Triệu Hùng mà nói hắn đã là chưởng môn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.