Lúc Lâm Hi đang đánh giá Long Băng Nhan, thì đồng thời nàng cũng đang quan sát Lâm Hi.
Là một thánh nữ Thần Tiêu Tông, tốn hao nhiều thủ đoạn như vậy để đối
phó với một ký danh đệ tử hèn mọn, đây đã coi như là lại để Long Băng
Nhan phá lệ rồi.
Long Băng Nhan cũng muốn nhìn một chút, tiểu nhân vật mà khiến cho mình nhiều lần tính sai, rốt cuộc là nhân vật dạng gì.
- Tiểu tử này, là một cái uy hiếp, nhất định phải chết!
Cơ hồ là không có bất kỳ lý do gì, lập tức khi nhìn thấy Lâm Hi, mí mắt của Long Băng Nhan liền hơi nhúc nhích một chút, trong nội tâm sinh ra
một loại cảm giác uy hiếp cường đại.
Có rất ít người, tại lúc lần đầu tiên Long Băng Nhan nhìn thấy, liền cho nàng loại cảm giác uy
hiếp mạnh mẽ này. Đặc biệt đối tượng còn là một gã ký danh đệ tử kém xa
nàng.
Đây là một loại cảm giác rất vi diệu, không theo đạo lý nào, hoàn toàn là trực giác của bản năng, nhưng Long Băng Nhan lại cực
kỳ tin không chút nghi ngờ. Loại cảm giác này đã giúp nàng rất nhiều lần xử lý sạch các đối thủ tiềm ẩn rồi.
Mà sau đó, hoàn toàn chứng minh là nàng đúng!
Tu vi của Lâm Hi cũng không lọt vào trong mắt của Long Băng Nhan, khiến cho nàng để ý, là ở sâu trong nội tâm của Lâm Hi phát ra loại đồ vật
đặc biệt nào đó.
Long Băng Nhan cảm giác mình nhìn thấy được, chính là một khối bàn thạch to lớn, kiên định bất di, vĩnh viễn hướng
về phía trước, đã có mục tiêu chính là không có chuyện gì có thể lay
động được!
- Tiểu tử này nếu như lớn lên, tuyệt đối là đại họa của ta!
Lúc này Long Băng Nhan chỉ còn lại một cái ý niệm trong đầu. Nàng vốn
cho là mình đối với Lâm Hi đã có đánh giá rất cao rồi. Nhưng khi thực sự nhìn thấy, mới biết được chính mình vẫn là đánh giá thấp hắn.
Tên ký danh đệ tử xuất thân hèn kém này hiện tại còn có thể chưa có
tiếng tăm gì, nhưng ở trên người hắn, đã có phẩm chất của một tuyệt đỉnh cường giả! Trưởng thành, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Hai người cũng không biết, lần đầu tiên song phương nhìn thấy nhau đã
cho đối phương một cái đánh giá, ở một mức độ nào đó, đã rất tiếp cận
rồi.
Lúc này, so với trong lòng của Long Băng Nhan là cần
phải giết người này, tâm tình của Lý Vô Cơ ngược lại là bình thản hơn
rất nhiều.
Ở Lý Vô Cơ xem ra, Long Băng Nhan đã quyết định ra tay với Lâm Hi, như vậy Lâm Hi cũng là một người đã chết rồi.
Lúc này trong nội tâm của Lý Vô Cơ đối với Lâm Hi càng là hiếu kỳ!
- Quả nhiên là nhân kiệt! Trách không được hắn bất quá chỉ là một ký
danh đệ tử, rõ ràng liền dám đánh cướp đệ tử hai phái Đâu Suất cung,
Thái A. Ngay cả sư tỷ đều muốn giết hắn mới thống khoái!
Lúc Lý Vô Cơ nhìn đến Lâm Hi, trong nội tâm không nhịn được có một loại cảm giác tán thưởng cùng bội phục.
Đây không phải là lần thứ nhất Lý Vô Cơ nhìn thấy Lâm Hi, nhưng lại là lần đầu tiên chính diện nhìn cẩn thận như vậy.
Lần đầu tiên Lý Vô Cơ đã bị vật gì đó trên người Lâm Hi hấp dẫn.
Loại đồ vật này, không phải là tu vi của Lâm Hi, không phải là đôi mắt, cũng không phải là dung mạo của hắn, mà là "Trấn định"!
Lần
đầu tiên Lý Vô Cơ nhìn thấy một người đi vào Tài Quyết phong, hơn nữa
đối mặt với hộ pháp trưởng lão nghiêm khắc nhất, tàn khốc nhất của Thần
Tiêu Tông lại có vẻ trấn định như thế, là vô cùng trấn định.
Hắn thậm chí còn có thời gian để dò xét chính mình!
Điểm này, ngay cả Lý Vô Cơ cũng làm không được.
Trong nội tâm Lý Vô Cơ bội phục cực kỳ.
Tất cả mọi người thường là đối với những chuyện mình làm không được mà người khác có thể làm được, đúng là tràn ngập kính ý.
Lý Vô Cơ cũng là như thế!
- Thiếu niên này, thật sự là nhân trung chi long! Chỉ là đáng tiếc, đắc tội với sư tỷ!
Trong nội tâm Lý Vô Cơ âm thầm tiếc hận.
Có rất ít người có thể cho hắn ấn tượng sâu như vậy.
Đối với người chết, Lý Vô Cơ luôn lộ ra vẻ rất khảng khái, cho dù người kia là đối thủ của hắn!
Nếu có thể, Lý Vô Cơ còn hy vọng có thể làm bằng hữu với người như vậy!
- Lâm Hi, ngươi thật to gan!
Một thanh âm đột nhiên đánh vỡ yên tĩnh, như lôi đình chấn nộ, ù ù
không dứt, từ trên đỉnh Tài Quyết phong cao ngất như mây kia, phát ra
từng chữ, đều phảng phất như một khối cự thạch nghiền áp xuống.
Trong lúc nhất thời, cả tòa Tài Quyết phong đều như đang ông ông tức
giận, giống như không chịu nổi tức giận của chủ nhân thanh âm này.
Lâm Hi không nhìn thấy hộ pháp trưởng lão, lại có thể cảm giác được sự hiện hữu của hắn.
Đệ tử tầm thường, nghe được danh tự của hộ pháp trưởng lão đã là có tật giật mình. Cảm nhận được hộ pháp tức giận, sớm đã nơm nớp lo sợ, khủng
hoảng rồi.
Bất quá, Lâm Hi lại không như vậy.
Cơ
hồ là trong nháy mắt nhìn thấy Long Băng Nhan, trong đầu Lâm Hi đem tất
cả mọi chuyện để qua một bên, cũng mơ hồ đã minh bạch mưu kế của Long
Băng Nhan.
Hắn khom người chào một cái, rồi sau đó không chút hoang mang quỳ xuống trước bậc thang:
- Đệ tử Lâm Hi bái kiến hộ pháp trưởng lão. Thứ cho Lâm Hi ngu muội,
không rõ trưởng lão tức giận là vì chuyện gì? Lâm Hi tự hỏi xưa nay làm
việc quy củ, cũng không vượt quá môn quy, kính xin trưởng lão minh giám!
- Hừ! Còn dám giảo biện, ta lại hỏi ngươi... ngươi ở trong Hắc Long
không gian cướp đoạt bảo vật của đệ tử hai phái Đâu Suất, Thái A, có
việc này không?
Thanh âm của hộ pháp trưởng lão như lôi đình nổ tung, vang lên bên tai Lâm Hi.
- Đến thật là nhanh!
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.
Hắc Long không gian, hắn tự hỏi coi như là tính toán kín kẽ, cũng không lưu lại thủ cước. Vốn là đoán chừng, Đâu Suất cung cho dù tìm tới tận
cửa cũng cần phải qua một đoạn thời gian ngắn mới đúng, không nghĩ tới,
rõ ràng lại tới nhanh như vậy.
Đây là xa xa vượt qua Lâm Hi dự liệu.
Con mắt Lâm Hi nhắm lại, trong đầu chuyển qua rất nhiều ý niệm. Trong
lòng hắn hiểu rõ, hộ pháp trưởng lão đã dám đem người gọi tới nơi này,
đối mặt chất vấn, chỉ sợ tuyệt không chỉ đơn giản như tin đồn thất
thiệt.
- Chuyện trứng rồng, Long đan, chỉ sợ là không gạt được rồi!
Trong nội tâm Lâm Hi hiểu rõ.
Những thứ khác không nói, chỉ cần là Long Băng Nhan thánh nữ kia liền
gây khó dễ, quyền uy trưởng lão cũng không giống bình thường, nếu là
hỏi, chỉ sợ Long Băng Nhan thánh nữ cũng không dám giấu diếm.
Tâm niệm Lâm Hi vừa động, lập tức mở miệng nói:
- Hồi bẩm trưởng lão, Lâm Hi tiếp nhận nhiệm vụ tông phái, tiến về Hắc
Long không gian. Xác thực đạt được Long đan, trứng rồng, bất quá lại
không phải đoạt từ đệ tử hai phái Đâu Suất, Thái A, mà là trong lúc vô
tình trùng hợp nhặt được. Trưởng lão đã hỏi, đệ tử cũng có một chuyện
bẩm báo, đệ tử hai phái Đâu Suất, Thái A kia thấy đệ tử có pháp khí
trung phẩm, thấy lợi quên nghĩa, liền muốn giết người đoạt bảo, lừa gạt
mà lấy. Nếu không phải đệ tử hành sự theo hoàn cảnh, ngẫu nhiên thoát
được một mạng, chỉ sợ đã chết trong tay đệ tử Chu Khác Lễ của Đâu Suất
cung rồi. Việc này là thiên chân vạn...
- Im ngay!
Lâm Hi còn chưa nói hết đã bị hộ pháp trưởng lão cắt ngang:
- Pháp phù của trưởng lão Đâu Suất cung đã báo cáo đến trước mặt lão
phu, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn dám giảo biện. Ngươi là một
tên ký danh đệ tử nho nhỏ, có tài có đức gì có thể khiến cho đệ tử hai
phái Đâu Suất, Thái A xảo thủ hào đoạt? Nếu như ngươi nói thật, chẳng lẽ là trưởng lão Đâu Suất cung nói láo. Đâu Suất cung chính là đại phái
tiên đạo, làm sao có hành vi như vậy. Ngươi là một cái đệ tử nho nhỏ,
lại mưu tính vu tội cho danh dự của trưởng lão đại phái tiên đạo, thật
sự là đáng khinh bỉ, nếu không nói thật, đừng trách lão phu ra tay độc
ác!
Trong Tài Quyết đại điện, kim quang lập lòe, thanh âm của hộ pháp trưởng lão lãnh khốc vô tình, lộ ra từng trận sát cơ, từ trong
hư không truyền đến.
Trong nội tâm Lâm Hi rùng mình.
Hộ pháp trưởng lão địa vị hiển hách, hắn vốn cho rằng, hộ pháp trưởng
lão là bị Long Băng Nhan hoặc Đâu Suất cung lừa dối, chỉ cần mình nói rõ tình huống, chưa hẳn là không thể khiến cho hộ pháp trưởng lão nhân rõ
sự thật, nhận thức được âm mưu của Long Băng Nhan.
Nhưng mà
không nghĩ tới, hộ pháp trưởng lão đường đường là trưởng lão của Thần
Tiêu Tông, rõ ràng chỉ nghe một phía. Trưởng lão Đâu Suất cung nói cái
gì lão sẽ tin cái đó.
Mà chính mình là đệ tử của Thần Tiêu Tông, hắn chẳng những không che chở, ngược lại mình còn chưa nói xong, liền đã cắt đứt.
Hơn nữa, chính mình bẩm báo chuyện Chu Khác Lễ muốn giết người đoạt
bảo, chính là sự thật. Hộ pháp trưởng lão rõ ràng điều tra cũng không
điều tra, chỉ dựa vào lời nói một bên của trưởng lão Đâu Suất cung, rõ
ràng nhất định cho rằng mình nói dối!
- Lâm Hi, ngươi cũng
đừng tiếp tục giảo biện. Trưởng lão Đâu Suất cung tương tự cũng đã đem
pháp phù truyền đến chỗ của ta. Chuyện ngươi lấy thanh danh của ta trêu
chọc đệ tử hai phái Đâu Suất, Thái A, đồng thời lại lừa gạt, giá họa cho ta, đã bị phơi bày ra ánh sáng. Trước mặt trưởng lão, nhìn rõ mọi việc, sắp chết đến nơi, ngươi còn không hối cải sao?
Thanh âm của Long Băng Nhan lạnh lùng từ phía trên truyền đến.
Lời nói này của Long Băng Nhan nhưng lại cực kỳ ác độc. Một phương diện là nâng cao hộ pháp trưởng lão lên, một phương diện khác là đem Lâm Hi
đánh vào tử địa.
Ánh mắt Lâm Hi phát lạnh, xảy ra nhiều
chuyện như vậy đều là do nữ nhân này làm. Cô cô Lâm Như Vân, coi như là
gián tiếp chết trong tay của nàng ta.
Lúc này thấy nàng còn muốn mượn tay của hộ pháp trưởng lão diệt trừ chính mình, làm sao không giận.
Bất quá Lâm Hi cũng không phải là loại người dễ xúc động giận dữ. Nhìn
tình hình trước mắt, đối với chính mình cực kỳ bất lợi, càng là ở lúc
này thì càng cần phải tỉnh táo.
- Long Băng Nhan, ngươi không cần nói chuyện thị phi. Ta không có ý định hoài nghi trưởng lão, nhưng
cũng sẽ không bị ngươi đem đảo lộn. Ngươi ở trước mặt trưởng lão, khéo
léo nói dối, cho rằng có thể lừa gạt được ta sao? Ta hỏi ngươi, ngươi đã khẳng định như vậy, ta lừa gạt đồ vật của Đâu Suất, Thái A, như vậy
chứng cớ đâu? Ta chỉ là một tên ký danh đệ tử, vẫn phải đến lấy Bách
Mạch đan từ Đan Đỉnh trưởng lão, mới có thể bước vào Luyện Khí cảnh. Lại làm sao có thể cướp đoạt được đồ vật từ trong tay hai cường giả Luyện
Khí tam trọng? Cái đạo lý cứng ngạnh này, thị phi hắc bạch, người sáng
suốt xem xét liền biết, như thể nào ngươi lại có thể đảo lộn lại?
Lâm Hi lạnh lùng nói.