Thần Tọa

Chương 802: Chương 802: Đồng môn ôn chuyện. (2)




Tử Huyên có một tiểu sư đệ khó lường ah.

Dương Kỷ trong nội tâm nói thầm.

- Đúng rồi, sư đệ, Tam trưởng lão thế nào rồi?

Tô Tử Huyên thuận miệng hỏi.

Tựa như một đạo thiểm điện bổ vào người, Lâm Hi trong nội tâm chấn động, trong đầu chợt trống rỗng.

Tam trưởng lão chính là cô cô Lâm Như Vân của Lâm Hi. Lúc Lâm Như Vân gặp chuyện không may, Tô Tử Huyên đã không còn ở Ngũ Lôi Sơn nữa nên cũng không biết tình huống nội loạn của Ngũ Lôi Sơn.

Lúc Lâm Hi lần nữa gặp lại Tô Tử Huyên, cũng chỉ nói một chút về tao ngộ của bản thân. Cũng không nói đến chuyện Lâm Như Vân, cho nên Tô Tử Huyên căn bản còn không biết chuyện của Lâm Như Vân.

- Sư tỷ đã là người của Tiên La Phái, hơn nữa bản thân cũng đã có gia đình. Chuyện này, hay không nên nói cho nàng làm gì.

Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.

Bất kể là chuyện về cô cô Lâm Như Vân hay là chuyện Long Băng Nhan, Lâm Hi đều có chủ trương. Tô Tử Huyên đã có cuộc sống của mình, Lâm Hi không muốn nàng bị cuốn vào.

- Cô cô và trưởng lão bọn hắn đều rất tốt.

Lâm Hi thản nhiên nói.

- Ân, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Tô Tử Huyên cũng không nghĩ nhiều, chỉ là vẻ mặt vui sướng, lộ ra rất hưng phấn.

Mấy người ngồi trong phòng hàn huyên thật lâu, Tha hương ngộ cố tri, vui vẻ hòa thuận.

- Đúng rồi, sư tỷ, ta muốn tìm Ma Kiếm trưởng lão của Tiên La Phái, ngươi có biết hắn ở đâu không?

Lâm Hi nói.

Hắn lần này tới Tiên La Phái, ngoại trừ Xem lễ và biểu đạt ý tứ liên minh với cao tầng Tiên La Phái, còn có một mục đích trọng yếu nhất, đó là tìm Ma Kiếm trưởng lão của Tiên La Phái, lấy được Hắc Ám Lôi Nham trong tay hắn.

- Ma Kiếm trưởng lão?

Tô Tử Huyên kinh ngạc:

- Ngươi tìm Ma Kiếm trưởng lão làm gì?

Lâm Hi là đệ tử Thần Tiêu Tông, nhưng Ma Kiếm trưởng lão lại là trưởng lão Tiên La Phái ah!

- Được trưởng lão chúng ta nhờ vả đến đưa cho Ma Kiếm trưởng lão một phong thư, bọn hắn trước kia là bạn cũ.

Lâm Hi đơn giản nói.

Tô Tử Huyên nhẹ gật đầu, lộ vẻ Ta hiểu được. Sau đó quay đầu nhìn về phía Dương Kỷ bên cạnh. Oán trách nói:

- Người hồ đồ, ngươi không nghe thấy sao? Nhanh nói cho sư đệ đi!

Nàng ở Tiên La Phái phần lớn thời gian đều tu luyện, đề cao thực lực của mình. Đối với Tô Tử Huyên mà nói, thời gian vĩnh viễn đều không đủ dùng. Nào còn tâm tư đi xem trưởng lão bổn môn ở nơi nào chứ.

Dương Kỷ cười khổ:

- Tử Huyên, ở trước mặt người khác, có thể đừng gọi ta như vậy không?

Nói thì nói như thế, nhưng Dương Kỷ vẫn thuận theo gật đầu.

Ông!

Ngón tay bắn ra, một đạo Thuần Dương tiên khí kim hồng sắc, mang theo một đám ý thức lạc ấn, phá không mà ra, bay đến trước người Lâm Hi, bay đến trong lòng bàn tay hắn.

- Tiểu sư đệ, đây là tình huống phân bố ở hậu sơn bổn môn. Ta đã đánh dấu chỗ ở của Ma Kiếm trưởng lão vào đó. Ngươi tự xem là được.

Dương Kỷ thản nhiên nói, khí chất ôn văn nhi nhã, như người khiêm tốn.

Ngay lúc hắn nói chuyện, Lâm Hi cũng tiếp xúc với đoàn ý thức lạc ấn trong lòng bàn tay, phát ra một cổ ý thức, dung nhập vào trong đó. Trong mắt Lâm Hi rất nhanh hiện ra một phân bố ở hậu sơn Tiên La Phái, chỗ ở của từng trưởng lão Tiên La Phái cũng được đánh dấu trong đó.

- Cảm ơn.

Lâm Hi tự đáy lòng nói.

Bổn ý của Dương Kỷ chỉ là khiến Lâm Hi phân biệt được chỗ ở các trưởng lão, miễn đi nhầm nơi. Nhưng đối với Lâm Hi mà nói, một vấn đề khác cũng được giải quyết.

Trên người hắn còn có một phong thư mà Thần Tiêu Tông phó chưởng môn giao cho hắn bảo hắn đưa cho Tiên La Phái chưởng giáo. Bất quá loại nhân vật cấp bậc này cũng không phải Lâm Hi có thể tiếp xúc. Cho nên, Thần Tiêu Tông Phó chưởng môn trực tiếp bảo hắn chuyển giao cho Tiên Mộng trưởng lão của Tiên La Phái. Bất quá, Lâm Hi có tính toán của mình, thư sớm muộn cũng sẽ đưa, bất quá lại không phải hiện giờ.

- Tốt rồi.

Tô Tử Huyên xem thời gian, cảm giác đã không còn sớm nữa liền đứng lên nói:

- Tiểu sư đệ, ngươi tu luyện tiếp đi. Dương Kỷ còn có chút chuyện, chúng ta về trước đây. Bất quá, nhớ gởi pháp phù cho ta đấy!

- Biết rồi.

Lâm Hi cười nói. Biết rõ nàng là muốn mình dùng pháp phù để liên lạc với nàng.

- Ân. Cái này còn không sai biệt lắm. Cũng không quấy rầy các ngươi tu luyện nữa.

Tô Tử Huyên vẻ mặt Coi như ngươi thức thời nói.

- A, tiểu sư đệ, đây là pháp phù của ta. Về sau, nếu có chuyện gì, nói không chừng ta có thể giúp được rồi chút.

Dương Kỷ trước khi rời đi, cũng lưu lại cho Lâm Hi một tấm Tiên Đạo Pháp phù của mình, lúc này mới cùng Tô Tử Huyên rời đi.

Lâm Hi tiễn Tô Tử Huyên và Dương Kỷ rời đi, cũng không quay về phòng tu luyện, mà cùng tạm biệt Âu Dương Nạp Hải, Bạch Nguyên. Sau đó bay ra khỏi Phù Đảo, trực tiếp đi đến chỗ ở của Ma Kiếm trưởng lão Tiên La Phái.

Hắc Ám Lôi Nham đối với Lâm Hi rất quan trọng, trực tiếp quan hệ đến Lôi Công đại pháp của Lâm Hi có thể tu luyện tới tình trạng Đại viên mãn được hay không.

Ở một mức độ nào đó, đây mới là mục đích thật sự Lâm Hi đến Tiên La Phái lần này.

Không trung sương mù mênh mông, Phù Đảo và cung điện lầu các rậm rạp chằng chịt lơ lửng trong hư không. Lâm Hi một đường xuyên qua từng tòa Phù Đảo, nghịch lấy Cương Phong mênh mông, trực tiếp đi về phía chỗ chở của Ma Kiếm trưởng lão.

Chỗ ở của Ma Kiếm trưởng ở vào phía bắc trên không trung. Dựa theo chỉ dẫn của Dương Kỷ, Lâm Hi rất nhanh đã tìm được đường. Chỉ thấy trong hư không mênh mông, một hòn đảo màu đen lơ lửng trong hư không.

Trên hòn đỏa bao phủ một đạo cấm chế đen kịt hình khung bao lấy toàn bộ hòn đảo. Ở đỉnh cao nhất của cấm chế, một thanh kiếm bản rộng màu đen cực lớn, mũi kiếm hướng lên, tán phát ra trận trận khí tức âm hàn, lơ lửng ở đỉnh cao nhất của cấm chế.

Bất luận kẻ nào trông thấy loại cấm chế này đều cảm giác được một loại nguy hiếp cực lớn, phảng phất như chuôi Cự Kiếm đen kịt này tùy thời đều sẽ đánh xuống, một kích liền có thể đánh người thành phấn vụn.

- Nơi này chính là chỗ ở của Ma Kiếm trưởng lão rồi.

Lâm Hi nhìn bốn phía một chút, thầm nghĩ trong lòng.

Nơi này phi thường âm lãnh, Lâm Hi khẽ dựa gần, cũng cảm giác được loại lực lượng băng hàn tận xương kia, trong nháy mắt phảng phất như từ một thế giới bước chân vào một thế giới khác vậy.

Tất cả cảm giác âm lãnh và hắc ám kỳ thật đều đến từ hòn đảo lơ lửng trước mắt.

Trưởng lão của Tiên La Phái cũng không ít, nhưng ở chung quanh hòn đảo này, Lâm Hi chỉ có thể thấy được vài ba hòn đảo thưa thớt nhưng lại cách nơi này rất xa.

- Bỏ đàn!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Lâm Hi đối với vị Ma Kiếm trưởng lão chưa từng gặp mặt kia.

- Thần Tiêu Tông Lâm Hi cầu kiến Ma Kiếm trưởng lão!

Lâm Hi đi vào, thi lễ một cái, lớn tiếng nói.

Hòn đảo trong im ắng, không có có bất kỳ thanh âm nào. Thật giống như Lâm Hi vừa rồi chỉ đang hô lên với không khí vậy.

Thanks


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.