- Hai vị sư huynh, ta không sao.
Lâm Hi khoát khoát tay.
Pháp lực trong cơ thể của hắn liên tục không ngừng, tuy lực lượng so ra còn kém Lý Càn Thiên là cường giả Luyện Khí cửu trọng Đạo quả nhưng mà
một chưởng vẫn ngăn cản được.
Đông Phương Nghi nghe âm thanh
của Lâm Hi trung khí mười phần, cũng không có một chút mệt mỏi nào cả,
hơn nữa pháp lực trong cơ thể cuồn cuộn, không ngừng vận chuyển thì mới
tin tưởng hắn không có thụ thương quá nặng.
Một chưởng của Lý Càn Thiên là tức giận phát ra nhưng không cách nào làm hắn bị thương.
Tuy nghe qua là không tưởng tượng nổi, nhưng đây là sự thật ván đã đóng thuyền.
Oanh!
Bên ngoài vạn trượng thì đệ tử tông phái, tán tu tự do, đệ tử ma đạo,
hải ngoại thập phái mới kịp phản ứng, không ngừng kêu to.
- Ai có thể nói cho ta biết vừa rồi xảy ra cái gì?
- Lý Càn Thiên đường đường là cường giả Tam Đạo quả lại đột nhiên ra tay!
- Dường như Lâm Hi có thể ngăn cản một chưởng của Lý Càn Thiên đấy!
- Xem không hiểu ah! Vừa rồi bọn họ đã xảy ra cái gì vậy?
...
Mọi người nghị luận nhao nhao, trong nội tâm tràn ngập mê mang cùng nghi hoặc.
Mọi người chỉ thấy Lý Càn Thiên cao cao tại thượng, có lực lượng hoàn
toàn áp đảo phản kháng. Nhưng sau một khắc đột nhiên tức giận mà ra tay.
Dùng thực lực tuyệt đối của Lý Càn Thiên vượt xa mọi người ở đây, thật
sự không cần phải dưới tình huống khống chế tuyệt đối lại ra tay làm gì.
- Dùng thực lực của Lý Càn Thiên hoàn toàn có thể áp đảo toàn bộ đệ tử
Thần Tiêu Tông ở đây. Thực lực Lâm Hi tuy mạnh nhưng chênh lệch quá to
lớn. Cho dù nhìn thế nào cũng không phải là đối thủ của Lý Càn Thiên.
Ánh mắt Huyền Băng Thánh tử lập lòe, trong nội tâm như có điều suy
nghĩ. Trong mọi người cũng chỉ có mình hắn ẩn ẩn nhìn thấy chân tướng.
Giữa không trung trên vương tọa, năm đạo mây phù phụt lên cao, sinh
sinh diệt diệt, Lý Càn Thiên ngồi cao lên đó thần sắc âm tình bất định.
Huyền Băng Thánh tử đã đoán đúng, lúc giao thủ vừa rồi thì Lý Càn Thiên
nhìn qua cực kỳ cường thế, nhưng trên thực tế có hại chịu thiệt chính là cường giả Tam Đạo quả này.
Long uy Thái Cổ Chân Long cắn trả tuyệt đối không dễ thừa nhận như vậy!
- Đông Phương Nghi, Lưu Hân! Ta cho các ngươi một lựa chọn, giao tiểu
tử này ra và hai tên đệ tử ăn cắp bảo vật của Thái Nguyên Cung qua đây.
Ta có thể làm chủ tha cho các ngươi rời đi. Hơn nữa xem như chuyện ở
nơi này chưa từng xảy ra, nếu không...
Hàn quang trong mắt Lý Càn Thiên tỏa ra bốn phía:
- Tất cả các ngươi ở đây đều phải chết!
Ầm ầm!
Âm thanh vừa dứt thì như sấm sét nổ tung. Dùng Lý Càn Thiên làm trung
tâm, gió tuyết ngàn trượng chung quanh giống như dừng lại vậy.
Trong bóng tối im ắng, mỗi người ai cũng cảm giác được quyết tâm Lý Càn Thiên nói một không hai, hắn không phải nói suông mà thực sự sẽ làm như vậy.
- Ngươi nói bậy!
Hai tên đệ tử Thần Tiêu Tông rốt cục không nhịn được nữa, thần sắc tràn ngập phẫn uất cùng không cam lòng:
- Đồ vật trong Thất Lạc Chi Địa cũng không phải do chúng ta đánh cắp, là Thái Nguyên Cung các ngươi cướp đoạt...
- Ân!
Âm thanh im bặt, Lý Càn Thiên chỉ nhìn qua một cái và hai tên đệ tử
Thần Tiêu Tông này giống như bị sét đánh trúng, phanh, quỳ rạp xuống
đất, trong miệng vừa nói ra chữ đoạt thì không nói ra lời.
- Hừ!
Lâm Hi tức giận hừ một tiếng, thân hình quét ngang ngăn ở trước mặt hai người, ngăn cản ánh mắt của Lý Càn Thiên. Ánh mắt của Lý Càn Thiên hơi
nháy một cái, nhưng mà không dám dùng uy áp lần nữa.
- Lý Càn Thiên! Ngươi nghĩ rằng Thần Tiêu Tông dễ dọa vậy sao? Đường đường một
cường giả Đạo Quả không ngờ chẳng quan tâm mặt mũi ra tay cướp đoạt đồ
vật của hai tên đệ tử nội môn Thần Tiêu Tông chúng ta! Lý Càn Thiên, nếu ta là ngươi sẽ xấu hổ mà tự sát rồi, không còn dũng khí sống trên đời
như ngươi đâu.
Lâm Hi lạnh lùng nói:
- Sự thật tự
tại nhân tâm, ba phái các ngươi sở tác sở vi không đặt người trong thiên hạ vào mắt, không ngăn được tâm của người trong thiên hạ đâu. Hai tên
đệ tử nội môn bình thường có thể cướp đoạt đồ của các ngươi hay sao, đây quả thực là chuyện cười to lớn trong thiên hạ.
- Làm càn!
Một tiếng gầm lên như sấm sét giữa trời quang, âm thanh rung động thiên địa. Lý Càn Thiên nhíu mày lại, thần sắc lạnh lẽo, chậm rãi đứng lên
khỏi ghế. Một đạo khí tức kinh khủng từ trên người của hắn tỏa ra ngoài.
Hắn chậm rãi đứng lên, cả trời xanh đại địa giống như bị chấn động,
giống như không thể thừa nhận nổi áp lực trên người của hắn. Chung quanh hắn kim quang đại thịnh, cơ hồ tất cả Văn thần võ tướng toàn bộ hòa
tan, hóa thành tiên khí tinh thuần bao phủ thân thể của hắn.
Đỉnh đầu của Lý Càn Thiên thì ba đạo quả chói mắt, giống như ba cái mặt
trời lơ lửng trong hư không, hào quang vạn trượng chiếu rọi thiên địa.
Tiên khí vô cùng như dòng nước lũ vòng quanh Lý Càn Thiên, phát ra
tiếng gào thét kinh thiên động địa, âm thanh của phong bạo chi môn cũng
dừng lại. Ba đạo quả huy hoàng sáng ngời, toàn thân Lý Càn Thiên kim
quang rạng rỡ tỏa ra khí tức kinh thiên động địa, không gì cản nổi.
Cổ khí thế này bao trùm đại địa, bao quát trời xanh, cơ hồ tất cả Luyện Khí sĩ kể cả các Hư Tiên dưới hào quang của Lý Càn Thiên đều phải ảm
đạm thất sắc, giống như thần linh quan sát thiên địa!
- Ngươi thực cho rằng ta không dám giết sạch các ngươi hay sao?
Âm thanh của Lý Càn Thiên lạnh như băng vang vọng trong thiên địa, một
cổ đạo sát cơ bàng bạc không ngừng bao phủ nơi đây, bao quát cả đại địa, trong nháy mắt cả Phong bạo chi môn bị bao phủ vào trong.
Giờ khắc này tất cả mọi người câm như hến. Tuy không ngờ Lý Càn Thiên
cực kỳ cường thế như vậy, nhưng mà Lý Càn Thiên muốn lấy mạng toàn bộ đệ tử Thần Tiêu Tông, tất cả mọi người có cảm giác rung động thật lớn!
Chỉ cần là người bình thường là có thể cảm giác được Lý Càn Thiên nói không phải cảnh cáo, hắn thật sự làm thật.
- Điên! Lý Càn Thiên đúng là điên mà!
- Nếu hắn thực sự giết toàn bộ đệ tử Thần Tiêu Tông trước mắt của nhiều người như vậy, Thần Tiêu Tông không có khả năng cho rằng không xảy ra
chuyện gì cả.
- Hắn chính là muốn tông môn đại chiến đấy.
- Đây là đại sự kiện! Thái Nguyên, Thần Tiêu một khi khai chiến thì toàn bộ các tông môn bị cuốn vào trong đấy.
- Thái Nguyên Cung thật sự chuẩn bị diệt trừ Thần Tiêu Tông rồi!
...
Gương mặt mọi người vô cùng hoảng sợ, thần sắc sợ hãi không dám tham
gia vào phân tranh này, cũng không phải sợ hãi thực lực Lý Càn Thiên
đáng sợ. Mà là Lý Càn Thiên có thể trở tay đánh chết bọn họ tại đây.
Đây chính là chiến tranh và hỗn loạn a, không người nào có thể may mắn đào thoát được.
Lý Càn Thiên là cường giả Đạo Quả Kỳ, là thuộc về Luyện Khí Cảnh tiếp
xúc với hạch tâm của Thái Nguyên Cung. Ở mức độ nào đó hành động của hắn chính là thái độ của Thái Nguyên Cung!
Nếu như suy đoán này là thật thì đây chính là bom tấn của Tiên Đạo Đại Thế Giới!
Phải biết rằng trong chiến tranh của tông phái cũng không phải ngay từ
đầu toàn bộ là giết chóc đại quy mô, mà bắt đầu dẫn nổ từ những mâu
thuẫn thật nhỏ mà thành.
Không khí ngưng trệ quả thực khiến người ta điên cuồng lên.
Chiến đấu hết sức căng thẳng, không hề nghi ngờ Lý Càn Thiên chính là
chúa tể chiến trường, cường giả Tam Đạo quả có năng lực thực tế rất mạnh mẽ.
Trong tay Đông Phương Nghi cùng Lưu Hân đổ mồ hôi lạnh,
chuyện này liên quan tới vận mệnh của Thần Tiêu Tông và tất cả đệ tử
Thần Tiêu Tông ở đây, đây là chuyện vượt qua năng lực của bọn họ.
Sau đó hai người đều là kẻ tài cao gan lớn, nhưng mà còn chưa tới mức uy hiếp như thế.
Đối mặt Lý Càn Thiên cường thế áp bách thì hai người không có nhiều chủ ý.
Lúc này người có thể giữ vững bình tĩnh duy nhất chính là Lâm Hi.
- Lý Càn Thiên! Ngươi muốn chiến thì chiến đi!
Lâm Hi nói một câu rung trời lở đất rung động toàn trường. Dưới áp bách của Lý Càn Thiên thì Lâm Hi bạo phát khí thế mạnh mẽ, quả thực kinh
thiên động địa, ngay cả khí thế Lý Càn Thiên cũng chẳng làm gì hắn được.
- Các vị sư huynh đệ, chuyện hôm nay không thể dừng ở đây đâu! Thái
Nguyên Cung, Đâu Suất Cung, Thái A Tông ba phái liên thủ chèn ép Thần
Tiêu Tông, lòng muông dạ thú, người qua đường đều biết! Những vấn đề mà
Thần Tiêu Tông thỏa hiệp còn ít hay sao? Nếu như chuyện ngày hôm nay
thỏa hiệp thì ngày sau sẽ là nhượng bộ, về sau Thái Nguyên, Đâu Suất,
Thái A ba phái sẽ được một bước tiến một thước.
- Hôm nay nếu không phải bọn chúng chết thì chính là chúng ta chết. Đây cũng là
nguyên nhân Lân Hi ta đứng ra ngăn cản chuyện này. Người chỉ có một lần
chết, hoặc nhẹ tựa lông hồng, hoặc nặng như thái núi. Hôm nay là đồng
môn nguyện ý đứng cùng một chỗ với Lâm Hi ta, vì đồng môn, vì tông phái
mà chiến, thỉnh đứng ở sau lưng của ta. Hôm nay dù có phải chết thì Lâm
Hi ta cũng liều mạng tới cùng! Trên đường hoàng tuyền Lâm Hi ta cũng làm bạn với các vị!
Âm thanh chấn động, lời lẽ vô cùng khí phách vang vọng thiên địa. Mặc dù là trước uy hiếp tính mạng thì Lâm Hi cũng
không nhíu mày một cái. Hắn giống như ngọn núi lớn vắt ngang trước mặt
của mọi người, giống như phong bạo vậy.
- Sư huynh!
- Sư huynh...
- Sư huynh!
...
Từng tên đệ tử Thần Tiêu Tông ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy trong người
huyết dịch sôi trào, thiêu đốt. Trên người của Lâm Hi bọn họ cảm thấy
một cảm giác kích tình, cảm giác đáng tin.
Hai chữ Sư huynh này vô cùng đơn giản, cũng là từ được gọi nhiều nhất của Tiên Đạo Đại Thế Giới.
Nhưng mà thẳng tới ngày hôm nay mọi người mới cảm thấy phân lượng của từ này mới đích thực là hai chữ sư huynh.
- Sư huynh, chúng ta cùng tồn tại với ngươi!
- Sư huynh, chúng ta cùng tồn tại với ngươi!
- Sư huynh, chúng ta cùng tồn tại với ngươi!
...
Sau lưng Lâm Hi chính là một đám đệ tử Thần Tiêu Tông lệ nóng doanh tròng, rõ ràng không có người nào rời khỏi.
Một màn này đệ tử các môn phái khác cũng phải chấn động.
- Trên thế giới này luôn có một ít người như vậy, trên người có một
loại lực lượng không tưởng tượng nổi, làm cho người khác nguyện ý dùng
tánh mạng đồng sinh cộng tử với mình...
Trong đám người có một gã tu sĩ ma đạo nhìn qua bóng lưng của Lâm Hi, thở thật dài một tiếng:
- Thần Tiêu Lâm Hi này ta chính thức nể phục rồi!
Người trong ma đạo trời sinh kiệt ngao bất tuần, không phục các loại
quy tắc của chính đạo, chớ nói chi là đối đầu với người tiên đạo. Hắn cả đời cho dù duyệt người vô số, nhìn thấy đủ loại thiên tài, nhưng mà như Lâm Hi là kẻ có khí chất đứng đầu, không chiến phục người làm hắn
ngưỡng mộ trong lòng, vô cùng hiếm thấy!
- Loại nhân vật này nếu sinh ra trong ma đạo của chúng ta thì tốt biết bao!
Trong lòng tu sĩ ma đạo này không ngừng cảm khái.