Thần Tọa

Chương 99: Chương 99: Giận dữ xông quan. (2)




- Dừng tay!

Xích Luyện Tông rốt cục biến sắc, chiến pháp của Lâm Hi xác thực đánh trúng uy hiếp trong lòng hắn.

Sách lược của Lâm Hi không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất đối phó với chiến thuật hèn hạ này của Xích Luyện Tông.

Xích Luyện Tông có thể liên hợp môn nhân vây công Lâm Hi, thì Lâm Hi cũng có thể bỏ qua Xích Luyện Tông, trắng trợn giết hại môn nhân đệ tử của hắn. Đến cuối cùng, dù là Lâm Hi có chết đi, Liệt Dương Tông sợ rằng cũng phải trả giá một cái giá lớn đến khó có thể tưởng tượng.

Trên thực tế, lúc Lâm Hi rút ra pháp kiếm, tình huống cũng đã không kiểm soát được nữa.

- Dừng tay, Lâm Hi, ngươi còn muốn mạng của cô cô hay không!

Ngay tại lúc Lâm Hi đại khai sát giới, đỉnh Liệt Dương sơn, một thanh âm lạnh như băng truyền tới.

Trong nội tâm Lâm Hi cả kinh, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đỉnh Liệt Dương sơn, bên ngoài chưởng giáo đại điện, một gã thanh niên mang phục sức Liệt Dương Tông, trên tay cầm lấy một người đang xa xa nhìn vào hắn.

- Thiếu chưởng môn!

Một gã đệ tử của Liệt Dương thấp giọng hô.

Tên thanh niên này không phải ai khác đúng là Xích Vô Song, con trai trưởng của Xích Luyện Tông. Bổn ý của Xích Vô Song là muốn mượn cao thủ môn phái vây công Lâm Hi, tiêu hao lực lượng của hắn, vì phụ thân Xích Luyện Tông mà kiếm được cơ hội thắng lợi.

Nhưng mà Lâm Hi bỏ qua Xích Luyện Tông, lợi dụng pháp kiếm trắng trợn giết hại đệ tử Liệt Dương Tông, lập tức làm rối loạn nước cờ của hắn. Mệnh lệnh này là hắn phát ra, bởi vì mệnh lệnh của hắn mà Lâm Hi mới bỏ qua Xích Luyện Tông, đuổi theo giết đệ tử Liệt Dương Tông.

Sau này nếu truy cứu đến, hắn tuyệt đối không thoát được quan hệ.

Nhìn thấy tình huống rát nhanh đã không khống chế được, Xích Vô Song không hề do dự nắm lấy tam trưởng lão Ngũ Lôi phái Lâm Như Vân, liền nhảy ra ngoài điện.

- Lâm Hi, nếu như còn muốn mạng của cô cô ngươi, vậy thì nhanh thúc thủ chịu trói, bằng không mà nói, cũng đừng trách ta ra tay ác độc vô tình.

Thanh âm của Xích Vô Song vang dội, lãnh khốc đến cực điểm.

- Cô cô!

Lâm Hi hô nhỏ một tiếng, ánh mắt hoảng hốt một cái.

Oanh!

Ngay trong nháy mắt Lâm Hi phân thần, thủ chưởng của Xích Luyện Tông như một ngọn núi nặng nề hung hăng ấn vào hậu tâm của hắn. Lâm Hi oa một tiếng, thổ ra một ngụm máu tươi, cả người mãnh liệt bay ra ngoài.

Bất quá, ngay trong nháy mắt hắn sắp rơi xuống đất, trong mắt hắn đột nhiên lộ ra một đám hàn quang, tay phải khẽ chống, liền mượn dư kình một chưởng này của Xích Luyện Tông chợt bắn lên, như điện chớp phóng tới Xích Vô Song ở đỉnh núi.

Thực lực hiện nay của Lâm Hi là cường đại cỡ nào. Từ chân núi đến đỉnh núi căn bản không cần vài giây.

Xích Vô Song mới vừa vặn dẫn theo Lâm Như Vân đi ra, chân cũng còn đứng không vững, lại đột nhiên phát hiện ra Lâm Hi từ trên trời giáng xuống, hướng về chính mình rơi xuống.

- Lâm Hi, ngươi dám! Ngươi không cần mạng của cô cô ngươi!

Xích Vô Song chấn động, kêu to một tiếng, chợt đem Lâm Như Vân nắm tới trước người, kéo tới trước người làm khiên đỡ.

Lâm Hi cũng không nói chuyện, trong mắt hàn quang lóe lên, liền xuất thủ. Tay phải của hắn giơ lên, pháp kiếm ba thước trong tay lúc ở cách xa nhau ba mươi trượng đột nhiên rời khỏi tay, hóa thành một đạo lưu quang nhanh như điện chớp hướng về Xích Vô Song bắn tới.

Xích Vô Song nằm mơ cũng không nghĩ tới Lâm Hi sẽ phản ứng nhanh như vậy, hơn nữa ra tay lại quyết tuyệt như vậy.

Khi một người dùng cự lực mười lăm vạn cân ném một thanh kiếm, tốc độ của thanh kiếm này sẽ nhanh như thế nào?

Trước khi Xích Vô Song chết đã biết được đáp án này. Trong đầu hắn vừa chuyển qua một cái ý nghĩ, còn chưa kịp hành động, ra tay đối với Lâm Như Vân. Chỉ thấy lam quang lóe lên, một thanh thanh hồng nhanh chóng ở trong mắt phóng to ra, sau đó xuyên đầu mà qua.

- Quá là nhanh …

Bờ môi của Xích Vô Song nhúc nhích hai cái, con mắt trợn trừng lên, giống như một cọc gỗ hướng về phía sau ngã xuống.

- Cô cô!

Lâm Hi từ trên không trung rơi xuống, ôm cổ của tam trưởng lão Ngũ Lôi phái Lâm Như Vân đang ngã xuống. Ngay tại trong nháy mắt ôm lấy cô cô Lâm Như Vân, trong lòng Lâm Hi chợt trầm xuống.

Sắc mặt Lâm Như Vân tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, không nhúc nhích chút nào, giống như là đã chết. Ở chỗ cổ tay của nàng càng là có thể nhìn thấy rất nhiều vết thương, hiển nhiên trước đó đã bị cực hình.

Thần sắc Lâm Hi khẩn trương, ngón tay duỗi ra, nhẹ nhàng đưa đến mũi của Lâm Như Vân.

Oanh!

Ngũ lôi oanh đỉnh!

Lâm Hi như gặp phải trọng kích, trong đầu toàn bộ trống rỗng, toàn bộ thế giới tựa hồ đều răng rắc một tiếng mà sụp đổ.

Lâm Như Vân lạnh như băng, hô hấp đều không có, hiển nhiên đã sớm chết rồi!

Tay chân Lâm Hi hoàn toàn lạnh lẽo, hắn tân tân khổ khổ từ hung thú sơn mạch chạy đến, một đường vất vả, luân phiên chém giết, nhưng khi tới lại nhận được tin này.

Đây quả thực là sấm sét giữa trời quang!

- Tại sao lại là như vậy?

Lâm Hi hoàn toàn ngây dại.

Lâm Như Vân là thân nhân duy nhất của hắn trên thế giới này. Là người thứ nhất xem hắn như con mình, không có bất luận tâm cơ gì, là người quan tâm hắn từ trong nội tâm.

Mẫu thân Lâm Hi biến mất, phụ thân đã chết, chỉ còn lại cô cô duy nhất này sống nương tựa lẫn nhau.

Mà bây giờ, một thân nhân trân quý nhất trên thế giới này lại cứ như vậy mà mất đi!

Hắn cảm thấy ở sâu trong nội tâm, ở một chỗ nào đó phịch một tiếng bể nát. Sau đó cảm thấy thống khổ vô biên.

Đó là trong linh hồn hắn, một bộ phận thuộc về thế giới này, cảm giác được cô cô mất đi, cảm nhận được thống khổ sâu đậm. Ở trong đầu của hắn có vô số hình ảnh lướt qua.

Đó là lúc còn nhỏ được cô cô che chở, cùng nhau nghịch nước, chơi đùa, dạy hắn học tập, viết chữ, luyện công…

Sau khi mẫu thân Lâm Hi một đi không trở lại, cô cô liền đảm đương vai trò là một nửa mẫu thân của hắn.

Những bức họa này một bộ lại một bộ không ngừng lướt qua trong đầu. Đó là ký ức thuộc về chỗ sâu trong linh hồn, thuộc về ký ức vốn tưởng rằng đã quên đi của Lâm Hi.

Giờ khắc này, hai cái linh hồn đều có cảm giác thống khổ.

- A!

Hai mắt Lâm Hi đỏ thẫm, chợt ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài thê lương.

Oanh!

Một cỗ lửa giận ngập trời trực tiếp nhập vào trong đầu, oanh một tiếng, kim quang thoáng hiện. Trong chỗ u minh, Vạn Hoàng đồ bị lửa giận trùng thiên cùng vô tận bi ai trong nội tâm Lâm Hi chạm đến, chậm rãi hiển hiện, một cỗ năng lượng bàng bạc từ trong Vạn Hoàng đồ quán nhập, đánh vào thân thể Lâm Hi.

Nhưng mà lúc này Lâm Hi căn bản không chú ý tới, trong đầu của hắn chỉ có một ý niệm:

- Sát! Sát! Sát!

Đối với những người mưu hại cô cô mình, chỉ có một chữ sát!

Sa sa!

Một loạt tiếng bước chân từ phía sau truyền đến. Trên Liệt Dương sơn, biển người như tuôn trào đến.

Xích Luyện Tông dẫn theo đệ tử Liệt Dương Tông còn dư lại từ bốn phương tám hướng xông tới.

- Lâm Hi, ngươi trốn không thoát rồi. Hôm nay, nơi này chính là nơi chôn thây của ngươi.

Xích Luyện Tông hung hăng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.