- Các sư huynh đệ Thần Tiêu Tông chúng ta ở đâu? Ta nói là những người không có tiến vào phong bạo chi môn.
Lâm Hi hỏi.
- Ở đó.
Tôn Kiệt chỉ phương hướng.
Lâm Hi liếc mắt nhìn, từ trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại tiện tay cầm một đạo bào Thần Tiêu Tông mặc lên người.
- Đi theo ta!
Lâm Hi nói xong cũng không quay đầu lại, đi nhanh về phía trước.
Tôn Kiệt kinh ngạc.
Cùng là đệ tử nội môn cho nên không ai có tư cách ra lệnh cho ai. Nhưng
mà không biết vì cái gì nghe được lệnh của Lâm Hi thì trong lòng hắn lại nghe theo và cùng Lâm Hi đi qua.
Do dự một chút Tôn Kiệt đi theo sau lưng Lâm Hi.
Khoảng cách Phong bạo chi môn mấy ngàn trượng có một ngọn đồi tuyết, một tên đệ tử Thần Tiêu Tông mặc đạo bào đứng ở đó. Trươc Phong bạo chi
môn náo nhiệt nhưng ở đây yên tĩnh hơn nhiều.
Hơn ba mươi đều là đệ tử Thần Tiêu Tông, nhưng mà đứng trong gió tuyết
không ai nhúc nhích, vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt. Giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
- Ba Thánh tử, bảy Phù Lục Kỳ, chín Pháp Lực Kỳ, còn lại đều là Khí Tiên Kỳ...
Lâm Hi nhanh chóng kết luận.
Nơi này là điểm tụ tập của Thần Tiêu Tông, ba tên Thánh tử xem như không tệ. Nhưng mà so sánh với Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A thì thua chị kém em.
Đệ tử Thần Tiêu Tông chia ra rất tán, đây chỉ là một trong những điểm tụ tập ở đây. Đương nhiên cũng có không ít người ở trong phong bạo chi
môn.
- Chủ nhân, hai người kia hình như không có ở đây nha?
Địa Ngục Ma Long ngẩng đầu lên nói.
- Có hay không không quan trọng, chỉ cần bọn họ thời cơ chín muồi đi ra
là được rồi. Mặt khác chúng ta không phải không gặp bọn họ sao, chỉ cần
đám người Thái Nguyên Cung không tìm thấy là được rồi.
Lâm Hi thản nhiên nói.
Ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua, cơ hồ xác định hai người kia không có ở đây.
Một người mặt ngoài trấn định nhưng nội tâm hoảng sợ, nhưng mà chỉ một điểm rất nhỏ này Lâm Hi rất dễ dàng tựu phân biệt rõ.
- Bọn họ khẳng định đã tới nơi đây rồi, nhưng mà chúng ta tạm thời không thấy họ. Đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ. Ta đoán chừng bọn họ không mặc đạo bào Thần Tiêu Tông.
Lâm Hi nói.
Đệ tử Thần Tiêu Tông bây giờ là đối tượng bị kiểm tra, ba phái kiểm tra
mạnh yếu thế nào thì khả năng sống sót của bọn họ cao hay thấp, cho nên
cải trang là chắc chắn.
Lâm Hi quét một vòng khoanh chân ngồi xuống.
- Trước nghỉ ngơi một chút. Ma Đồ, Tạp Mễ Lạp các ngươi nên điều chỉnh
trạng thái tinh thần đi, ta đoán chừng trong khoảng thời gian nhất định
sẽ có phong ba không nhỏ. Đến lúc đó nói không chừng còn phải nhờ lực
lượng của các ngươi đấy.
Lâm Hi nói.
Địa Ngục Ma Long cùng Hấp Huyết Nữ Vương đều có tu vi luyện khí ngũ
trọng, một thân ma khí, yêu khí ngưng tụ như nước, hóa thành pháp lực,
hơn nữa thân thể cường hãn có thể so sánh với đệ lục trọng Phù Lục Kỳ,
đây là trợ lực không nhỏ.
- Ân.
- Vâng, lão đại.
Hai người gật gật đầu, một đường bôn ba hai người cũng có chút mệt mỏi.
Lâm Hi từ trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại lấy ra chút ít lương khô ba người ăn, sau đó cũng bắt đầu điều tức.
Thời gian chậm rãi đi qua, sắc trời dần tối, rất nhanh bầu trời tối đen lại.
Trước phong bạo chi môn người tụ tập tam giáo cửu lưu ngày càng nhiều.
Có người đang đốt lửa, tiếng người huyên náo, nghị luận và cười to nghe
được rõ ràng.
Lâm Hi trầm mặc trong tu luyện, vẫn không nhúc nhích.
Rất nhanh giờ tý đi qua. Liếc nhìn qua bốn phía tối đen..
Luyện Khí sĩ tinh lực tràn đầy, ít nghỉ ngơi.
- Rống!
Đột nhiên lúc này tiếng rống vang lên, Lâm Hi từ trong nhập định tỉnh táo lại.
Hống!
Gần phong bạo chi môn hỗn loạn, từng đợt quát mắng, tiếng gọi ầm ĩ vang lên trong đêm, không ngừng rối loạn.
- Nhanh! Bọn họ bắt được hai tên đệ tử Thần Tiêu Tông rồi!
Trong bóng tối không biết là âm thanh của ai đặc biệt rõ ràng, vang dội, áp qua tiếng ồn ào, vang vọng gần phong bạo chi môn.
Oanh!
Đám người thoáng cái sôi trào, từng đám Luyện Khí sĩ phía đột ngột từ mặt đất đi lên, bắn về một hướng..
Trên đồi tuyết nghe trận thế thì hơn ba mươi tên đệ tử Thần Tiêu Tông thân hình chấn động, nhao nhao mở mắt ra.
- Đi mau!
Lâm Hi cũng không quan tâm bọn họ, trong hai mắt đột nhiên có lệ quang
hiện ra, ngay cả bóng tối cũng không che lắp được. Thân hình nhoáng một
cái Lâm Hi mang theo Địa Ngục Ma Long cùng Hấp Huyết Nữ Vương biến mất
trong bóng tối.
- Đi mau!
Cơ hồ cùng lúc này đệ tử Thần Tiêu Tông cũng nhao nhao khởi hành, lập tức bay về hướng tiếng người huyên náo nhất.
Lúc này tu vi cao thâp hiện ra.
Trong đám người vài tên Thánh tử lúc bắt đầu còn không quan tâm Lâm Hi.
Thẳng đến khi Lâm Hi phá không đi ra thì bọn họ đã ở lại phía sau, lúc
này mới nhao nhao giật mình. Biết rõ tu vi của Lâm Hi thậm chí mạnh hơn
bọn họ.
...
Khoảng cách Phong bạo chi môn mấy trăm trượng có một đám người đang vòng quanh.
Bầu trời, mặt đất khắp nơi đều là bóng người.
Tiên La Phái, Đế Cực Phái, Tử Vi Tông, Bắc Đẩu Tông, Vạn Ma Lĩnh, tán
tu, thậm chí hải ngoại thập phái đều xuất hiện ở chỗ này, ngăn ở trước
cửa ra vào Phong bạo chi môn.
Muôn hình muôn vẻ, đạo bào tông phái năm màu bảy sắc cơ hồ hoa mắt người.
Ở trung ương đám người có hai phe phân biệt thành hai phe. Một phương là đệ tử Đâu Suất, Thái A hai tông, xen lẫn rải rác vài tên đệ tử Thái
Nguyên Cung; còn bên kia đều là đệ tử Thần Tiêu Tông.
Ở trung ương hai phe là hai tên đệ tử đầu tóc rối bù quỳ rạp trên đất.
Bộ dáng của bọn họ vô cùng chật vật, thần sắc vừa sợ lại lo, nếu như
không phải trên người tỏa ra nguyên khí không nhỏ, thậm chí sẽ có người
nghĩ lầm bọn họ là kẻ lang thang.
Đệ tử tiên đạo đều siêu phàm thoát tục, có rất ít người có bộ dáng như
vậy. Trong đám Luyện Khí sĩ hai tên đệ tử tướng mạo như ăn mày này hoàn
toàn không hợp nhau.
Phong bạo bao phủ bắc nguyên này dường như lấy hai người làm trung tâm
vậy. Trong lúc nhất thời trên trời dưới đất các tông phái đưa mắt nhìn
qua nơi đây.
Chung quanh đây đống lửa lập loè, ánh lửa hừng hực chiếu rọi hai người này.
- Hai người bọn họ thoạt nhìn ăn không ít khổ.
Giữa không trung một gã tán tu nói.
- Đổi là ai cũng như vậy thôi. Ba phái liên hợp lùng bắt bọn họ. Có thể còn sống sót đi tới nơi này đã là kỳ tích!
Bên cạnh có một gã hai mươi mấy tuổi nói.
- Mười mấy ngày nay đã vây bắt hai tên đệ tử Thần Tiêu Tông nhấc lên
phong ba không nhỏ. Hiện tại cả Bắc Băng Nguyên còn không mấy người
không biết họ.Thất Lạc Chi Địa chính là bảo tàng của mỗi người, nhưng mà trước kia chưa ai đạt được gì cả. Xem hai người bọn họ tu vị cũng không quá xuất sắc. Ngay cả Thánh tử cũng chẳng phải, cũng không biết bọn họ
làm sao đạt được bảo tàng?
Một tên thanh niên thâm trầm lơ lửng tại trong hư không nói.
- Hừ, còn phải nói gì nữa sao? Thái Nguyên Cung không phải cũng đã nói
là bọn họ đoạt sao? Nhất định là lúc người Thái Nguyên Cung đi ra bị hai người bọn họ mai phục, xem đúng thời cơ đoạt đi.Ngay cả Thái Nguyên
Cung cũng dám đoạt đúng là lá gan không nhỏ.
Một đại hán ma đạo hai tay săn chắc nhìn phía dưới, bộ dáng như đúng rồi.
- Hừ! Loại chuyện lấy cớ này ngươi cũng tin? Cũng chỉ có người chỉ quen
đánh cướp như ngươi mới xem chuyện giết người cướp của là chuyện bình
thường, chỉ có ma đạo mới tin cái cớ này.
Bên cạnh một gã đệ tử tiên đạo lập tức trả lời mỉa mai.
- Chân tướng là thế nào đã không trọng yếu. Ta hiện tại quan tâm là
người của Thần Tiêu Tông giải quyết chuyện này thế nào đấy? Lấy một địch ba, đồng thời khiêu khích đối kháng Thái Nguyên Cung, Đâu Suất Cung,
Thái A Tông hay là thỏa hiệp, chủ động giao người ra? Hắc, bất kể như
thế nào chuyện này đáng giá xem lắm đấy.
Một gã tán tu hải ngoại nói ra tiếng lòng của mọi người.
Mà những Luyện Khí sĩ chung quanh đa phần nghĩ như vậy, nhưng mà không khí nơi này trở nên ngưng trọng bế tắc.
- Sư huynh, van cầu ngươi, van cầu các ngươi... Xem tình đồng môn cứu chúng ta đi.
- Hiện tại chỉ có các ngươi mới có thể cứu chúng ta..., van cầu các ngươi!
Hai gã đệ tử Thần Tiêu Tông dập đầu như băm tỏi, âm thanh buồn bã cơ hồ chảy nước mắt.
Hơn mười ngày qua hai người lo lắng hãi hùng, mấy lần chạy trốn chịu
đựng những chuyện chưa từng tưởng tượng nổi. Thái Nguyên Cung đuổi giết, ba phái kiểm tra vây bắt làm tâm thần của bọn họ tuyệt vọng.
Nhưng mà hai người vẫn ôm hi vọng cuối, di chuyển ngàn dặm đi vào Phong
bạo chi môn, chính là hi vọng các sư huynh đệ cứu giúp. Hai người đều
hiểu hai người trước mặt là hi vọng cuối cùng của mình.
Sau lưng hai người này chính là Phong bạo chi môn, tiên khí mênh mông cuồn cuộn, chính là hai tên Hư Tiên.
Hai tên Hư Tiên của Thần Tiêu Tông!
Đây là hy vọng cuối cùng của hai tên đệ tử Thần Tiêu Tông.
Nhưng mà hai gã Hư Tiên của Thần Tiêu Tông theo đạo lý phải cứu giúp mới đúng, bây giờ cả hai vẻ mặt khó xử.
- Hai sư đệ, không phải chúng ta không cứu ngươi. Thật sự là chúng ta
cũng lực bất tòng tâm. Hai người các ngươi gây đại họa thật sự là quá
lớn. Các ngươi đoạt đồ của người khác còn bỏ đi, hết lần này tới lần
khác đoạt đồ của Thái Nguyên Cung. Đây là chuyện chúng ta không chọc
nổi!
Một tên Hư Tiên nói.
- Sư huynh, chúng ta không có đoạt. Thực sự, ngươi phải tin tưởng chúng ta. Đây đều là Thái Nguyên Cung vu hãm chúng ta...
Hai người quỳ rạp trên đất, âm thanh khấp huyết, nước mắt đều chảy ra.
- Ai, cho dù chúng ta tin tưởng thì có thể làm gì? Thái Nguyên Cung, Đâu Suất Cung, Thái A Tông ba phái đều không phải Thần Tiêu Tông trêu chọc
được. Sư đệ, các ngươi gây đại họa rồi.
Một tên Hư Tiên cao ráo thở dài nói:
- Hiện tại chúng ta cứu các ngươi cũng vô dụng, chính mình xông tai họa thì tự giải quyết đi.
- Sư huynh!
Hai tên đệ tử Thần Tiêu Tông chấn động, ngẩng đầu lên, thần sắc thê lương, trong con mắt tràn đầy tuyệt vọng.