- Sao nào? Không phải ngươi muốn ta dập đầu quỳ xuống sao? Không phải muốn ta làm nô lệ sao? Không phải muốn giết ta sao? Tại sao không giết
đi? Khí phách của ngươi chạy đi đâu?
Lâm Hi đi ra phía trước, một cước đạp hắn ngã lăn trên mặt đất, rúc vào trong đám cành khô lá héo.
- Lâm Hi, ngươi không thể giết ta..., ngươi không thể giết ta a! Ngươi
phải có lý trí a! Ta chính là Tam Thái Tử của Liệt Dương Tông, giết ta
là ngươi sẽ vướng vào đại họa ngập trời, Ngũ Lôi Phái đều phải diệt
vong! Đúng vậy, Ngũ Lôi Phái đều sẽ bởi vì ngươi mà diệt vong!...
Hai tay Xích Viêm Cung ra sức ôm lấy mắt cá chân của Lâm Hi, hai con
mắt hắn trợn trừng, mặt mày hoảng sợ. Từ trên người Lâm Hi, hắn cảm giác được khí tức tử vong, trên trán mồ hôi lạnh nhỏ xuống tong tỏng.
- Hừ! Phải vậy sao? Ai có khả năng chứng minh, là ta giết ngươi?
Lâm Hi cúi người xuống, nhìn Xích Viêm Cung cười lạnh. Khi nhớ lại
chính là kẻ này làm hại mình mất sáu năm bị người xem thường, trong lòng Lâm Hi còn có một cỗ sát khí ngập trời.
- Có, có người...
Xích Viêm Cung miệng mấp máy, đột nhiên ngây dại. Trong mắt của hắn
lướt qua những thi thể ở chung quanh chi chít như sao trên trời, trong
lúc bừng tỉnh hắn đã hiểu cái gì nên hét lớn:
- Lâm Hi, ngươi không thể làm như vậy. Van cầu ngươi, van cầu ngươi, không nên...
- Đã muộn!
Vẻ mặt Lâm Hi lạnh lẽo, chân phải đột nhiên đạp xuống.
Mắt thấy Lâm Hi quyết tâm muốn giết mình, Xích Viêm Cung rốt cục sụp
đổ, hắn khàn giọng rít gào, điên cuồng mắng, trong mắt tràn ngập oán
độc:
- Lâm Hi, ngươi không chết tử tế được! Đồ điên nhà
ngươi! Giết ta, ngươi cũng không sống được. Thất sư huynh của ta sẽ
nhanh chóng chạy tới, hắn là cường giả Cự Linh Kỳ, hắn sẽ giết ngươi báo thù cho ta...
Ca!
Âm thanh quàng quạc chợt dừng, Lâm Hi một cước chặt đứt yết hầu hắn, đồng thời cũng làm vỡ nát trái tim hắn.
- Cường giả Cự Linh Kỳ...
Lâm Hi thu hồi đùi phải, trong mắt lộ ra vẻ nghĩ ngợi. Câu nói cuối
cùng kia của Xích Viêm Cung đã làm trong lòng hắn rùng mình. Nếu như
Xích Viêm Cung chỉ là đội tiên phong, phía sau còn có một tên cường giả
Cự Linh Kỳ gọi là "Thất sư huynh", thì chuyện này liền phiền toái.
Võ đạo càng đi về phía sau, lực lượng càng lớn, cũng càng khó tu luyện.
Cường giả Cự Linh Kỳ Đệ Thất Trọng, bất luận tốc độ, phản ứng, hay lực
lượng và sức bật, nếu đem so sánh với cường giả Thần Hành Kỳ thì đều
phải mạnh hơn vài lần. Lâm Hi mà gặp phải hắn lúc này thì tuyệt đối
không phải đối thủ, chỉ có một con đường chết.
- Cường giả Cự Linh Kỳ, là đối thủ tương đương với trình tự của Đại sư tỷ. Với thực
lực của ta bây giờ, căn bản không đối phó được. Hơn nữa, dựa vào tốc độ
chạy của ta, là tuyệt đối không chạy hơn được cường giả Cự Linh Kỳ...
Trong mắt Lâm Hi hiện lên muôn điều suy nghĩ, rồi lập tức đưa ra chủ ý.
Lâm Hi nhanh chóng dạo qua một vòng, tìm tòi một lần. Hắn lục soát từ
trên người tên cường giả Thần Hành Kỳ kia được một bình đan dược. Lại
lục soát từ trên người một đệ tử Liệt Dương Tông cấp Nhận Bì Kỳ một cái
túi da, bên trong có hơn mười Thú Đan. Cuối cùng lục soát trên người
Xích Viêm Cung một quyển sách và một tập ngân phiếu.
- Đáng tiếc cái ghế nằm hoàng kim, có thể trị giá không ít tiền.
Lâm Hi nhìn cái ghế nằm hoàng kim kia mà tiếc nuối thở dài một tiếng.
Vật này là dùng hoàng kim tinh khiết (vàng ròng) tạo ra, giá trị không
ít tiền. Đáng tiếc thời gian cấp bách, nên không mang đi được.
- Đi thôi.
Thân hình Lâm Hi tung lên, ngay cả chiến lợi phẩm trên người đều không
còn kịp nhìn kỹ nữa. Hắn liền vội vã rời khỏi đây. Ở một chỗ cách nơi
chiến đấu ước chừng hơn năm trăm trượng, Lâm Hi chìm cả người xuống,
chui vào trong nước bùn của một đầm lầy không lớn lắm. Trên người hắn
chụp lên cành khô lá héo, chỉ lưu đôi mắt ở hên ngoài, sau đó nằm im
không nhúc nhích.
Ước chừng thời gian sau nửa chén trà, một
tràng tiếng gẫy răng rắc từ phương xa truyền đến. Nó giống như cơn lốc
quét qua vậy, không biết bao nhiêu cây đại thụ bị bẻ gẫy.
Hô!
Một cơn cuồng phong quét qua. Ở chỗ Xích Viêm Cung ngã xuống, xuất hiện một bóng người cao lớn khỏe mạnh, lưng hùm vai gấu. Người này độ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, chòm râu khá dài. Hắn vừa mới xuất
hiện, Lâm Hi liền cảm giác được nhiệt độ chung quanh điên cuồng giảm
xuống. Từng đợt từng đợt sát khí cuồn cuộn như đại dương mênh mông đang
từ hư hóa thực.
Lâm Hi từ khoảng cách rất xa mà cũng cảm giác được áp lực cường đại, cực kỳ khó thở, lưng như đang bị kim châm. Hình
như trên đầu đang có ngàn vạn mũi châm đồng.
- Sát khí thật sự đáng sợ!
Trong lòng Lâm Hi rùng mình, người như thế là cao thủ chân chính. So
sánh với những kẻ bên cạnh Xích Viêm Cung, quả thực là không thể so sánh nổi.
Nhưng mà chỉ chốc lát như vậy, loại sát khí nồng đậm
này đột nhiên biến mất vô tồn. Nhưng là sau một khắc, đột nhiên lại liền mãnh liệt gấp trăm lần không thôi.
- A!
Một tiếng rống lên thê lương, xẹt qua hư không, vọng thẳng trên trời cao, làm
rung động cả vùng không gian mấy trăm dặm. Còn trong rừng cây, ngay lập
tức đất bằng nổ tung trong một cơn bão táp mãnh liệt, thổi quét khắp cả
khu vực mấy trăm trượng chung quanh. Nơi mà dòng khí điên cuồng lướt
qua, những cây đại thụ to như thùng nước đều bị bẻ gẫy toàn bộ, kêu răng rắc răng rắc không dứt bên tai.
- Ngươi không trốn thoát đâu! Cho dù ngươi là ai..., ta đều phải bầm thây ngươi làm vạn đoạn!
Âm thanh to lớn giống như sấm sét, chấn động tứ phương.
Ầm!
Sau một khắc, tên Thất sư huynh Liệt Dương Tông đột nhiên tung người
dựng lên. Hắn vừa nhảy, lập tức bắn lên cao gần trăm trượng. Trên không
trung nổi lên một luồng khí lưu mãnh liệt rồi xoạt một phen, ở trên bầu
trời xẹt qua một đường cong, cứ thế hắn biến mất tại một chỗ khác của
rừng cây.
- Vụt!
Trong lòng Lâm Hi co thắt mạnh
một cái. Mặc dù hắn biết Thất sư huynh này rất mạnh, nhưng thật không
ngờ là lại mạnh mẽ đến loại tình trạng này. Vẻn vẹn là khi phẫn nộ mà
phát ra tiếng gầm rống liền như trời long đất lở, cắt nát những cây đại
thụ trong vòng trăm trượng. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh trí, lúc
này nếu mà bị tên Thất sư huynh phát hiện, chỉ sợ sẽ là một con đường
chết!
- Ta đây, thật đúng là dẫn đến đại phiền toái!
Lâm Hi phục ở trong đám bùn, cũng không dám động cựa. Dựa theo biểu
hiện của "Thất sư huynh" kia, chỉ cần chính mình lộ ra một chút tung
tích là lập tức sẽ bị hắn đuổi theo, đến lúc đó chính là thân thể vỡ
vụn, chỉ có một con đường chết.
- Còn may là ta không dùng
chiêu thức của Ngũ Lôi Phái. Cho dù hắn có phẫn nộ thì cũng không tra
được đến trên người của ta. Chỉ cần sống qua được khoảng thời gian này,
đó chính là chết vô đối chứng!
Trong lòng Lâm Hi âm thầm tự nhủ.
Liệt Dương Tông đông người thế lớn. Tên Thất sư huynh này lợi hại như
thế, nếu là đến Ngũ Lôi Phái thì lập tức chính là cấp bậc Đại sư tỷ, Đại sư huynh. Nhưng tại Liệt Dương Tông hắn chỉ là đứng hàng thứ bẩy, bên
trên còn có sáu bậc lợi hại hơn.