Thần Tọa

Chương 662: Chương 662: Huyết thống cộng minh. (2)




- A Tu La...

Lâm Hi có A Tu La huyết thống, trải qua "Phong Ấn Đại Pháp" phong ấn dấu được người khác. Nhưng mà không dấu diếm được "Nhiệm Vụ trưởng lão". Nhưng mà Nhiệm Vụ trưởng lão biểu lộ cũng không phải tức giận, cũng không phải kinh hãi mà là cảm giác phức tạp.

Trong sát na này hắn lại quay lại một vòng.

- Vì cái gì... Lại là A Tu La. Tất cả đã xảy ra chuyện gì? Số mệnh sao? Hay là một loại chuyển hướng?

Nhiệm Vụ trưởng lão nói mớ những lời khó hiểu, ánh mắt hắn nhìn qua Lâm Hi ẩn ẩn có một tia lo lắng, nhưng mà nhiều hơn chính là hoang mang, nhưng thoạt nhìn cũng không phải là A Tu La ma huyết trên người Lâm Hi, mà là một thứ càng phức tạp hơn.

- Ai...

Thở dài thật sâu, Nhiệm Vụ trưởng lão nhắm mắt lại.

- Đây là...

Giữa không trung, đột nhiên Lâm Hi dừng lại. Vào lúc này trong người của hắn có cảm giác kỳ dị. A Tu La ma huyết trong cơ thể giống như gặp được đồng bọn và cộng minh.

Nhưng mà cảm giác này trôi qua rất nhanh, giống như thiểm điện lóe lên rồi biến mất.

- Loại cảm giác này? Chẳng lẽ trong Thần Tiêu Tông còn có Địa Ngục A Tu La nhất tộc? Hoặc là có người giống như ta đạt được A Tu La huyết thống?

Trong đầu Lâm Hi hiện ra ý niệm vớ vẩn này, nhưng mà trong lúc này Lâm Hi bắt đầu thu liễm thần thái trên mặt.

Chăm chú mà nói đây là suy đoán. Dù sao trong Thần Tiêu Sơn cường giả như mây, ngọa hổ tàng long, có đủ loại người cũng là chuyện bình thường.

- A, cho dù có thì quan hệ gì tới ta. Ta phí tâm tư làm gì? Nhanh chóng đi giao nhiệm vụ, hối đoái Tiểu Na Di Pháp rồi nói sau.

Lâm Hi lắc đầu bật cười, thân hình nhoáng một cái bay lên không trung, lập tức tiến vào "Nhiệm Vụ Phong".

Quá trình giao nhiệm vụ quen việc dễ làm. Rất nhanh, Lâm Hi đã lấy núi thi thể ác ma trong "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" chồng chất ra ngoài.

Những thi thể này là cao đẳng ác ma, có chút ác ma đối với đệ tử nội môn lại cực kỳ nguy hiểm. Kể cả rất nhiều ác ma đại lãnh chúa làm cho đệ tử nội môn nhìn thấy phải kinh hãi không thôi.

Nhưng mà Lâm Hi đã sớm ngờ tới nên đi vào trong một cái mật thất và đóng cửa lại.

Kết quả nhanh chóng rõ ràng.

- Hai ngàn tám trăm bốn mươi lăm vạn công huân, không tệ, đủ cho ta mua hai quyển Tiểu Na Di Pháp.

Lâm Hi nhìn qua số liệu trên màn hình và mỉm cười.

Hai ngàn tám trăm bốn mươi lăm vạn công huân cũng không tính là nhiều, ít nhất đối với Lâm Hi trong tay có vài ức cũng không tính nhiều. Nhưng mà đủ cho Lâm Hi mua sắm Tiểu Na Di Pháp!

Rất nhanh Lâm Hi nhận lấy công huân, sau đó lại đi tới Phúc Đức đại điện hối đoái Tiểu Na Di Pháp mà mình cần, Lâm Hi đoán chừng đệ tử Ngũ Lôi phái cũng sắp tới rồi, lại hối đoái một ít đan dược cho bọn họ tu luyện là được.

Bá!

Ngọn núi cao ngất, ngọn núi mà Lâm Hi ở lại vĩnh viễn là cao nhất trong nội môn.

Vừa mới xuyên qua "Quần Sa Kiếm Trận", Lâm Hi nghe được tiếng cười to vui vẻ truyền tới.

- Là Dao Tuyết.

Lâm Hi nghe được tiếng cười này đã đoán ra là ai, chính là Thượng Quan Dao Tuyết.

Lúc Lâm Hi rời khỏi cũng nói cách ra vào Quần Sa Kiếm Trận cho Thượng Quan Dao Tuyết nghe, cho nên nàng cũng tiến vào nơi này.

- Dao Tuyết, các ngươi đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy!

Lâm Hi mỉm cười, vừa nói đã đi vào trong.

- Ha ha, Lâm Hi, ngươi trở về!

Bọn người Thượng Quan Dao Tuyết cũng phát hiện Lâm Hi, xoay người lại, nàng nhảy hai ba cái tới trước, ánh mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, nói:

- Lâm Hi, ngươi thấy ai sau lưng ta này?

Nói xong, thân hình né qua cho một đạo nhân ảnh đi tới.

- Đại trưởng lão?

Lâm Hi nheo mắt, ăn cả kinh. Lúc trước hắn cảm giác được trong đại điện có mấy người, nhưng chỉ cho rằng là Thượng Quan Dao Tuyết mang mấy bằng hữu theo nên không quan tâm.

Lúc này phát hiện Thượng Quan Dao Tuyết mang theo là đại trưởng lão cũng ăn cả kinh.

- Ha ha, Lâm Hi, ngươi trở về. Nha đầu Dao Tuyết này sợ ta tịch mịch. Mấy ngày nay tới đây thăm ta đấy.

Đại trưởng lão cười lên.

Tóc của hắn đen nhánh, tuổi vẫn bảo trì bộ dáng trung niên bốn mươi, ổn trọng thành thục.

- Tới đây bái kiến chưởng môn đi!

Đại trưởng lão vẫy tay, vài tên đệ tử Ngũ Lôi phái lập tức đi tới.

- Bái kiến chưởng môn.

Vài tên đệ tử Ngũ Lôi phái đi tới, thân thể đứng nghiêm, cung kính.

Mấy người này lạ mặt, Lâm Hi trước kia chưa từng gặp qua. Nhưng mà tu vi sâu, đã đạt tới cửu trọng Long Lực Kỳ. Trọng yếu nhất là rất trẻ tuổi.

Hơn nữa Lâm Hi cũng nhìn ra được thiên phú cũng không tệ.

- Ân. Không cần đa lễ.

Lâm Hi khoát khoát tay nhìn qua Đại trưởng lão:

- Đại trưởng lão, các ngươi tới sớm như vậy? Còn nữa, đệ tử khác đâu?

Thần Tiêu Tông đến Ngũ Lôi Sơn đường xá xa xôi, cần mấy tháng mới tới được. Lâm Hi vốn đoán trước cũng phải thật lâu mới tới đây.

- Hì hì, chuyện này phải quay công cho ta. Ta gọi Ma Đồ và các sư huynh khác đi hỗ trợ.

Thượng Quan Dao Tuyết nói, giả bộ đáng yêu.

- Là ta, nhưng thật ra là ta...

Địa Ngục Ma Long cúi đầu xuống, ở trong góc duỗi móng vuốt ra chứng tỏ mình có tồn tại.

Rõ ràng là nó làm công, hết lần này tới lần khác lại bị tiểu nha đầu chiếm hết, thật sự là không công bằng nha!

- Ngươi kéo Đại trưởng lão qua, những người khác đâu.

Lâm Hi nhìn qua Thượng Quan Dao Tuyết, lắc đầu bật cười.

Ngũ Lôi phái có hơn vạn đệ tử, không có Đại trưởng lão chủ trì sẽ rất phiền toái.

- Không có vấn đề gì. Có Hàn trưởng lão chủ trì ở đó rồi. Những người này bọn họ an bài tốt cả. Ta mang theo bọn họ tới đây trước làm quen tình huống.

Đại trưởng lão nói, bộ dáng đang thanh minh cho Thượng Quan Dao Tuyết.

- Hàn trưởng lão...

Trong đầu Lâm Hi nhớ lại mấy trưởng lão của Ngũ Lôi phái, nhớ tới gương mặt của Hàn Thế Trung. Lúc trước Ngũ Lôi phái phát sinh nội loạn, Hàn Thế Trung và Mạnh Quân thông đồng với nhau, về sau thấy tình thế không đúng lại dựa vào mình, là kẻ hai mặt điển hình.

Nhưng mà thằng này chỉ cần có lợi, hiểu đại thế, hắn dù chết cũng ra sức mà làm.

Lâm Hi ban đầu còn không tín nhiệm hắn, nhưng mà Ngũ Lôi phái được hắn thông trị thì càng ngày càng hưng thịnh. Điểm này ngay cả Đại trưởng lão cũng còn kém hắn, không cách nào xóa bỏ công tích của hắn được.

Lần này di chuyển hơn vạn người cũng là hắn chủ trì nên mới gọn gàng linh hoạt.

Người này nếu dùng tốt đúng là nhân tài hiếm có.

- Ân, mấy người các ngươi về sau ở lại chỗ này, đi theo ta đi. Ta sẽ chỉ đạo các ngươi.

Lâm Hi nói.

- Tạ chưởng môn.

Năm tên người trẻ tuổi cung kính nói ra.

Lâm Hi quét mắt nhìn qua năm người trẻ tuổi này, trong mắt vẫn còn có chút khiếp sợ. Cảnh giác đánh giá bốn phía. Dù sao là đây là lần đầu tiên tiến vào đại phái tiên đạo, làm võ giả thế tục thế nào cũng không thích ứng được.

Đặc biệt là những ngọn núi lơ lửng kia cũng vượt qua nhận thức của thế tục.

Lâm Hi vừa mới tới đây cũng như vậy cho nên không có kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.