- Phanh!
Một hòn đá to bằng nắm tay bay tới, nện vào trên
người con báo Lục Trảo Cự Linh này. Chỉ nghe phịch một tiếng nổ, mãnh
thú Cự Linh Kỳ Đệ Thất Trọng như thể bị một quả núi nện trúng, trực tiếp nổ tung ra. Thân hình chia năm xẻ bảy, rải rác trong vùng hơn mười
trượng.
- Thì ra là con mãnh thú.
Mọi người Ngũ
Lôi Phái thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà nhìn về phía ánh mắt của vị trưởng
lão Liệt Dương Tông, cũng là tràn ngập kính sợ.
Có thể sử
dụng thủ đoạn phát kình, chỉ dựa vào một hòn đá, là có thể giết chết một con mãnh thú cảnh giới Cự Linh Đệ Thất Trọng. Cường giả Long Lực Kỳ,
thực lực quả thực sâu không lường được.
"Thật không hổ là được xưng có thể vật lộn đọ sức cùng Cự Long."
Trong lòng mọi người đều xẹt qua đồng dạng ý nghĩ.
- Đi thôi.
Lý trưởng lão của Liệt Dương Tông phất phất tay. Mặc dù như thế không
đúng môn qui, nhưng mà không ai dám khinh thường lão. Ngược lại là trong lúc không để ý lão đã xuất ra chiêu này, khiến cho mọi người có ấn
tượng khắc sâu.
Sàn sạt!
Trong nháy mắt, đoàn người biến mất vô tung.
Lại sau một lúc lâu, Lâm Hi xác định bọn họ đã rời hẳn đi thì mới đi ra từ phía sau thân cây.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Hi mới cảm giác sau lưng mồ hôi ướt đẫm đang bốc hơi.
Khoảnh khắc vừa mới rồi, thật sự là quá nguy hiểm. Lâm Hi thiếu chút nữa là không tránh khỏi một kiếp này.
- Không nghĩ tới, lại được một con mãnh thú cứu.
Lâm Hi đi tới, đến chỗ con Lục Trảo Cự Linh Báo bị giết chết. Cường giả Long Lực Kỳ quá mức đáng sợ. Một kích kia không chỉ đánh nát thân thể
nó, ngay cả Thú Đan trong cơ thể đều bị nổ nát, mất toi một viên Thú Đan Đệ Thất Trọng trân quý.
Con mãnh thú Cự Linh Kỳ này cũng khá mạnh mẽ. Mục tiêu vừa rồi của nó, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn
thì hẳn là Lâm Hi núp ở phía sau cây đại thụ. Vào lúc đó, toàn bộ tâm
thần của Lâm Hi đều dồn vào toán người Vi Bất Bình, căn bản không hề chú ý tới động tĩnh phía sau.
Chỉ có điều là, vị trưởng lão Long Lực Kỳ Liệt Dương Tông dừng bước mà quát, trong lúc vô tình đã khiến
con mãnh thú này thay thế Lâm Hi chịu tội.
- May mắn, may mắn a...
Trong lòng Lâm Hi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trưởng lão Long Lực Kỳ được xưng là có thể giao đấu cùng Cự Long, nhưng dù sao vẫn là người không phải thần. Lỗ tai có thể nghe được âm thanh
rất nhỏ lại cũng không thể phân rõ rốt cuộc là vật gì phát ra âm thanh.
Lâm Hi có tấm gương lần này, càng thêm cẩn thận dãn xa cự ly, không dám bám theo gần quá. Một mạch đi theo đám người Vi Bất Bình, chạy nhanh về hướng chỗ Thiên Địa Dị Quả sinh trưởng.
Có một vị trưởng lão Long Lực Kỳ mở đường, nên lúc Lâm Hi đi qua thì cơ hồ không có đụng tới mãnh thú còn sống.
Đoàn người vòng tới vòng lui trong dãy núi, ước chừng sau nửa canh giờ rốt cục đã ngừng lại.
- Đến nơi rồi!
Lâm Hi thấy trưởng lão Long Lực Kỳ của Liệt Dương Tông và Vi Bất Bình ngừng lại trước một chỗ vách núi.
Trên đỉnh núi cây cối dây leo xanh um rậm rạp, nhưng rủ xuống hơn năm
trăm trượng lập tức héo rũ. Phía dưới là sương mù tràn ngập. Màn sương
mù này đượm màu xanh biếc, có kịch độc.
- Gốc Thiên Địa Dị Quả kia ở bên trong đó!
Trong óc Lâm Hi hiện lên một suy nghĩ. Quả nhiên, Trưởng lão Long Lực
của Liệt Dương Tông và Vi Bất Bình ngừng lại ở bên ngoài đám chướng khí, rõ ràng cau mày. Hơi độc là vấn đề phiền toái nhất đối với Võ Giả, hơi
độc của mãnh thú đặc biệt cấp cao thì đến Võ Giả cấp cao nhất cũng không chịu được.
Vào lúc này, Hùng Hoàng đã không cần dùng tới nữa. Cần phải có thứ gì đó để khử độc.
- Bọn người kia phải đau đầu.
Lâm Hi rất hiểu, đan dược khử độc vô cùng ít, hơn nữa đều có thời gian
hạn chế. Cho dù là Liệt Dương Tông, những vật như vậy cũng sẽ không có
nhiều.
Quả nhiên, sau một lát, trưởng lão Long Lực Kỳ của
Liệt Dương Tông và Vi Bất Bình tựa hồ bàn bạc xong. Cả hai đều tự nuốt
một viên đan dược khử độc rồi dẫn đầu tiến vào khu vực khí độc, lưu lại
đệ tử khác chờ đợi ở bên ngoài.
Lâm Hi ở một chỗ cách rất xa. Khi nhìn thấy Vi Bất Bình và Lý trưởng lão tiến vào khu vực chướng khí
thì ánh mắt của hắn híp lại, trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ.
- Hơi độc a!. .., nói không chừng, ta còn có thể giúp bọn hắn một chuyến đây.
Lâm Hi thì thào tự nhủ, trong mắt bắn ra ánh sáng làm trống ngực người khác đập thình thịch.
Chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, Lâm Hi nhanh chóng thay một bộ
trang phục tiêu chuẩn của đệ tử Ngũ Lôi Phái. Sau đó lặng lẽ thay đổi
phương hướng, lặng lẽ tiến vào vùng có khí độc theo một hướng khác.
- Tê!
Đến khi Lâm Hi còn cách có mấy trăm trượng, trong tai đột nhiên nghe
được một trận âm thanh cực kỳ quái dị, như muốn làm thủng màng nhĩ. Âm
thanh này giống như rắn mà không phải rắn, giống như rồng mà không phải
rồng. Tất cả những người nghe được, cơ hồ là trong thời gian ngắn đều
sinh ra một loại ác cảm, vô cùng không thoải mái.
- Mọi người cẩn thận, mãnh thú đến!
Tiếng kêu sợ hãi của Vi Bất Bình vọng ra từ trong màn chướng khí. Màn
sương mù xanh dày đặc dưới vách núi sôi sùng sục, trong thời gian ngắn
đậm đặc hơn mấy lần.
Tiếng kêu sợ hãi của Lý trưởng lão và Vi Bất Bình đồng thời truyền ra. Cả hai song song nhanh chóng từ trong màn chướng khí bay ra.
- Ta ngăn chặn ở phía trước, mọi người công kích ở phía sau. Không thể để cho nó trở về!
Lý trưởng lão kêu to, tiếng vang dội đi khắp các vách núi, cực kỳ khẩn cấp.
Ầm ầm ầm!
Đất rung núi chuyển, cả vách núi đều rung động, vô số đá vụn lăn xuống
rào rào. Như thể bên dưới vách núi có một con mãnh thú tuyệt thế muốn
chui ra.
- Tê!
Cái loại âm thanh khàn khàn khó
nghe này lại vang lên lần nữa, sương mù sôi sùng sục. Con thú bảo vệ gốc Thiên Địa Dị Quả kia rốt cục xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Ti!
Mặc dù là chuyện không liên quan đến chính mình, Lâm Hi đang treo mình
trên cao, hắn nhìn thấy trong màn sương xanh nhô ra cái đầu to lớn kia
thì cũng không khỏi lạnh toát sống lưng. Chỉ thấy một đầu rắn cực lớn
đang ngẩng cao đứng thẳng trên không trung, cái đầu to lớn của nó trông
như đỉnh một quả núi nhỏ. Chính giữa đỉnh đầu, một cái sừng màu vàng
trông cực kỳ bắt mắt.
- Đây là một con rắn, Giác Mãng sừng dài!
Lâm Hi hít vào một hơi, để có thể trở thành loại sừng dài thì không thể dùng xà, mãng tầm thường linh tinh các loại để hình dung nó. Con Giác
Mãng này vừa tà ác, lại khủng bố, lại cường đại, ít nhất cũng là mãnh
thú Long Lực Kỳ Đệ Cửu Trọng.
Cơ hồ là đồng thời, Vi Bất Bình thấy chính mình trêu chọc vào con vật hung dữ này thì cũng phải hít một hơi. Loại quái vật này, nếu như không phải lão gọi đến trưởng lão Long
Lực Kỳ của Liệt Dương Tông, một mình đến đây mạo hiểm thì quả thực chỉ
có một con đường chết.
- Mọi người chuẩn bị công kích, chủ yếu công kích vào bụng nó!
Lý trưởng lão của Liệt Dương Tông gọi lớn. Vào lúc này, cũng chỉ có lão vẫn còn có năng lực đối kháng với con mãnh thú này.