Thần Tọa

Chương 413: Chương 413: Mật báo




Long Băng Nhan hơi ngửa đầu, cũng không trả lời ngay. Trên gương mặt bóng loáng hiện ra thần sắc suy tư.

Trong lúc nữ nhân này suy nghĩ thì tất cả mọi người cảm giác lực lượng lạnh thấu xương từ trên người của nàng tỏa ra, mọi người vô cùng kinh hãi.

Tất cả mọi người yên lặng và không ai đi quấy rầy nàng.

- Hắn vẫn còn trong Mục Mã Phong.

Đột nhiên Long Băng Nhan mở miệng nói, âm thanh nhàn nhạt, tự tin mà chắc chắc.

- Cái gì? Không có khả năng.

Nghe được Long Băng Nhan nói vậy thì cả đám đệ tử Đâu Suất Cung lộ ra thần sắc giật mình.

Tên thánh tử cầm đầu đệ tử Đâu Suất Cung tiến lên một bước, không tin tưởng, nói:

- Mục Mã Phong có người của chúng ta ngụy trang lẫn vào rồi. Không thể có chuyện hắn ở đó mà không ai nhận ra.

- Ta nói hắn ở đó thì chắc chắn là ở đó.

Long Băng Nhan đứng chắp tay, cười lạnh một tiếng nói:

- Nhưng mà hắn cũng không ở trong đám khách nhân của Băng Sương Cung đâu, các ngươi đương nhiên nhìn không thấy.

Mọi người vốn không chân chính thần phục Long Băng Nhan tựu, lúc này nghe được nàng nói như vậy thì một tên đệ tử Đâu Suất Cung lập tức nói:

- Long sư tỷ, thứ cho ta hỏi nhiều. Băng Sương Cung trừ tà đạo tán tu thì chính là yêu tộc ở địa vực khác tới. Yêu khí trên người không giấu diếm được. Hắn muốn giả dạng làm thủ vệ của Băng Sương Cung là không có khả năng.

Nhưng mà hắn còn không có nói toàn bộ. Long Băng Nhan chỉ tùy ý nhìn qua một cái và những lời định nói cũng nuốt trở về. Làm cho hắn đột nhiên cảm thấy mình quá ngu xuẩn.

- Giữa người và người là có cách biệt. Không nên xem tất cả mọi người giống như các ngươi.

Mái tóc Long Băng Nhan bay lên, nàng đưa tay sửa sang lại, nghiêng người đưa lưng về phía mọi người, đôi mắt lạnh lùng nhìn qua phương xa, giống như nhìn xuyên qua nơi sâu nhất thời không.

- Hắn hiện tại đang ở trong Băng sương chi tinh.

- Ah!

Lời ấy vừa ra giống như sét đánh giữa trời quang, tất cả mọi người cả kinh và lộ ra nét suy nghĩ.

- Không có khả năng!

- Băng Sương Cung có hai gã Hư Tiên, tám tên cao thủ cấp bậc Thánh tử, còn có rất nhiều cao thủ yêu tộc khác nữa, hắn làm sao có thể bỏ qua bọn họ mà tiến vào trong Băng sương chi tinh chứ?

- Lá gan của hắn quá lớn rồi.

- Cho dù gan lớn và điên cuồng đều khó có khả năng làm được!

...

Điều Long Băng Nhan nói ra quá kinh người. Ai nghe thấy cũng khó tin tưởng nổi.

- Chúng ta đã hỏi thăm người của Chấp Pháp các. Chấp Pháp trưởng lão cho hắn làm nhiệm vụ tìm một ngàn vạn cân Băng Sương Ma Thiết. Băng Sương Cung mấy tháng qua bán Băng Sương Ma Thiết cộng lại cũng không có nhiều như thế. Hơn nữa cũng không bán ra số lượng quá lớn. Hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ trưởng lão chỉ có một biện pháp chính là xâm nhập vào trong Mục Mã Phong, tiến vào Băng sương chi tinh tự mình thu thập Băng Sương Ma Thiết.

Long Băng Nhan thản nhiên nói.

Lúc nàng nói chuyện và ánh mắt sáng như tuyết, ánh mắt thâm thúy và trong lời không có cho người khác trái lời, giống như lời của nàng nói là chuyện chân thật vậy.

- Nhưng mà cũng quá điên cuồng rồi. Trong Băng sương chi tinh hàn khí quá mức mạnh mẽ. Dưới Thánh tử! Tiến vào trong giếng là hữu tử vô sinh. Hơn nữa chớ nói chi trong Băng sương chi tinh còn có một tên phó cung chủ Băng Sương Cung đang thu thập Băng sương thiết phấn. Ở trên thì có hai đại yêu Hư Tiên tọa trấn. Hắn trước nhiều ánh mắt như vậy lẻn vào trong Băng sương chi tinh là quá nguy hiểm, quá ngông cuồng.

Đâu Suất Cung thánh tử nói.

- Cho dù là kẻ điên cũng không dám làm như vậy.

Một tên đệ tử Đâu Suất Cung khác phụ họa thêm.

- Ta sẽ làm như vậy!

Long Băng Nhan thản nhiên nói, âm thanh chém đinh chặt sắt.

Tên thánh tử Đâu Suất Cung và tất cả mọi người đều trầm mặc.

- Không nên xem thường đối thủ của các ngươi, nếu như Đâu Suất Cung các ngươi còn muốn báo thù, rửa sạch sỉ nhục thì không nên khinh thường lời của ta, bằng không sẽ làm cho uy danh và danh khí của hắn càng lúc càng lớn. Tới một mức độ nào đó thì đuổi giết ngược lại trợ giúp hắn. Loại sai lầm này không nên tái phạm.

Long Băng Nhan trầm giọng nói.

- Long sư tỷ, làm sao bây giờ? Mục Mã Phong là phạm vi quản hạt của Yêu tộc, hơn nữa có hai đầu đại yêu Hư Tiên tọa trấn. Thế lực của chúng ta căn bản không thể xâm nhập vào đó.

Một tên đệ tử Đâu Suất Cung nói.

- Không cần phiền toái như vậy. Đưa giấy bút tới đây.

Long Băng Nhan duỗi một tay và nói.

Luyện Khí sĩ tiên đạo không phải phàm phu sĩ tử, trên người không có nhiều giấy bút cái gì, nhưng ngẫu nhiên có một hai tấm vẫn có. Rất nhanh giấy cùng bút đưa tới trước mặt Long Băng Nhan.

Long Băng Nhan cũng không nhiều lời, múa bút phố mực và nhanh chóng viết một phong thư nhét vào trong phong bì, đưa cho một đệ tử Đâu Suất Cung:

- Phong thư này dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới Mục Mã Phong đi. Giao cho Mục Mã Phong Phúc Thiên Hư Tiên cùng Trấn Địa Hư Tiên.

- Đương nhiên bọn họ không dễ dàng gặp ngươi. Nhưng mà ngươi mang thứ này đi theo thì bọn họ chắc chắn sẽ gặp ngươi.

Cổ tay Long Băng Nhan run lên, trong tay xuất hiện hai viên Thuần Dương Tiên Đan sáng như mặt trời.

- Bọn họ nhìn thấy phong thư này chắc chắn sẽ biết phải làm gì.

Long Băng Nhan thản nhiên nói, trên gương mặt lạnh như băng hiện ra thần sắc tàn nhẫn.

Nhìn thấy Long Băng Nhan nhấc tay là hai trăm vạn điểm công huân, dùng Thuần Dương Tiên Đan đưa thư thì đệ tử Đâu Suất Cung trong lòng chấn động.

Chỉ đưa một phong thư đã lãnh được hai viên Thuần Dương Tiên Đan, hơn nữa vẻ mặt điềm nhiên không có việc gì. Khí phách và tài lực như vậy người ở đây tự hỏi không làm được.

Long Băng Nhan thu toàn bộ thần sắc của mọi người vào trong mắt, trong nội tâm thỏa mãn gật gật đầu.

Nàng ra tay là hai viên Thuần Dương Tiên Đan, tuy cũng chỉ là kết giao với hai đầu đại yêu của Mục Mã Phong, làm cho thư tín đưa tới thật thuận lợi. Nhưng đồng thời cũng khuất phục đám đệ tử Đâu Suất Cung.

Trọng thưởng tất có dũng phu!

Ân uy thịnh thi mới có thể chính thức thu mua nhân tâm. Điểm này Long Băng Nhan đùa bỡn cực kỳ quen thuộc!

Quả nhiên không có người tỏ ra dị nghị, một tên đệ tử Đâu Suất Cung tiếp nhận thư bay đi.

...

Mấy ngày sau, Mục Mã Phong.

Trong một tòa núi băng lớn, nơi này hiểm trở và hùng vĩ lại có khí áp trầm trọng, trấn áp ra cánh đồng tuyết phủ đầy băng sương. Nhưng mà từ khi Phúc Thiên Hư Tiên cùng Trấn Địa Hư Tiên quay về Mục Mã Phong thì khí thế của sơn mạch này tăng thêm ba phần, ở xa nhìn qua ai cũng bị lực lượng này chấn nhiếp.

Trên Mục Mã Phong, chủ điện Băng Sương Cung có hai đầu đại yêu Hư Tiên sắc mặt trắng như ngọc, một trái một phải ngồi xếp bằng trên lầu các, vẫn không nhúc nhích.

- Thùng thùng!

Tiếng bước chân nhanh chóng đi vào nơi này. Đi lên là Thi yêu cấp thánh tử.

- Tham kiến hai vị cung chủ!

Thi yêu tiến vào lầu các sau đó lập tức quỳ xuống.

- Thi Vũ, xảy ra chuyện gì? Không phải đã nói với các ngươi rồi sao, trong lúc chúng ta bế quan các ngươi không được tự tiện đi vào?

Phúc Thiên Hư Tiên bỗng nhiên mở mắt ra, trong con mắt yêu dị có tinh quang bắn ra bốn phía. Chỉ nhìn qua thấy áp lực mạnh mẽ, áp chế toàn bộ thực lực của Thi yêu, thân thể Thi yêu trầm xuống giống như bị ngọn núi lớn đè lên người.

- Cung chủ, cũng không phải là thuộc hạ tự tiện xông vào. Mà là ở bên ngoài có người đưa phong thư tới nói là trình hai vị cung chủ xem qua.

Tên Thi yêu tên là Thi Vũ có tu vi Đạo Căn Kỳ không dám nói nhiều:

- Cung chủ, ngươi xem qua phong thư thì rõ.

Thi Vũ nói xong móc thư ra.

- Hư Tiên!

Thân hình Phúc Thiên Hư Tiên chấn động, ngay cả Trấn Địa Hư Tiên vẫn đang nhập định lúc móc phong thư ra cũng nhận ra được chấn động.

Ánh mắt hai người nhìn qua phong thư kia. Trong lòng bàn tay Thi yêu có một phong thư và tín châm màu tím. Trong tín châm tỏa ra kim sắc quang mang, một đạo sương mù màu vàng mang theo uy áp nhàn nhạt không ngừng tỏa ra ngoài.

Đối với khí tức trên tín châm thì hai người đều không xa lạ gì. Đó là khí tức của cường giả Hư Tiên mới có thể có. Không hề nghi ngờ đây là Hư Tiên khác đưa thư tới Hai đầu đại yêu Hư Tiên tự cho rằng mình rất cao, đối với những người khác không nhìn vào mắt. Nhưng cũng không có nghĩa bọn họ cũng không đặt Hư Tiên vào mắt.

- Đối phương đưa thư còn dâng lên hai viên Thuần Dương Tiên Đan.

Thi yêu nói xong cầm hai viên Thuần Dương Tiên Đan đưa tới trước.

Hai viên Thuần Dương Tiên Đan tương đương với bốn ngàn Tiên La Đan, có thể không đủ mua Băng Sương Ma Thiết. Nhưng mà hai viên Thuần Dương Tiên Đan chỉ là đưa một phong thư mà thôi.

- Đem thư tới đây.

Phúc Thiên Hư Tiên không nhìn qua hai viên Thuần Dương Tiên Đan, nhưng bàn tay nhiếp một cái hấp phong thư và tín châm tới.

Hai đầu đại yêu nhìn qua phong thư, Thi yêu phủ phục trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.

Nhưng mà lần đầu tiên hai đầu đại yêu Hư Tiên giống như bị người ta tát vào mặt, sắc mặt đồng loạt biến thành tái nhợt.

Đọc xong phong thư của Long Băng Nhan thì bất kể là Phúc Thiên Hư Tiên, còn Trấn Địa Hư Tiên thân hình tức giận run lên. Một loại cảm giác bị nhục nhã lập tức hiện ra trên mặt, giống như chân đập lên bãi phân nào đó.

Nếu là Long Băng Nhan Hư Tiên nói chuyện thì bọn họ không xem vào đâu, một người trà trộn vào trong Băng sương chi tinh vụng trộm thu thập Băng Sương Ma Thiết của bọn họ thì khác, đây là chuyện lớn.

Từ khi thành lập Băng Sương Cung đến nay, loại chuyện nhục nhã này chưa bao giờ có.

Phanh!

Sắc mặt Phúc Thiên Hư Tiên nhăn nhó, gương mặt vốn tuấn tú giờ phút này nhìn qua giống như yêu ma, vô cùng dữ tợn. Đột nhiên một chưởng duỗi ra đánh vào mặt đất.

Ầm ầm!

Chấn động mạnh mẽ và trên bầu trời có sét đánh xuống, quả thực muốn đánh sập cả tòa sơn mạch.

- Làm càn!

- Lẽ nào lại như vậy!

...

Trong âm thanh rung động là hai đạo yêu khí phóng lên trời, che khuất bầu trời, khí lay trời xanh.

...

- Xảy ra chuyện gì?

Dưới Băng sương chi tinh hai vạn trượng thiên hôn địa ám. Lâm Hi đang ngồi trên một khối Băng sương tinh thể to lớn, cũng thu nó vào trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại, bỗng nhiên cảm giác được khí tức chấn động này thì không nhịn được ngẩng đầu lên.

- Là hai đầu đại yêu kia, xảy ra chuyện gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.