- Ngươi trốn không thoát!
Âm thanh ù ù rung động, hai đầu
đại yêu Hư Tiên nhanh như tia chớp. Tuy Lâm Hi tốc độ cực nhanh, trong
thời gian ngắn ngủi đã kéo dài khoảng cách ngàn trượng.
Nhưng mà lúc này khoảng cách không ngừng rút ngắn lại. Chỉ cần khoảng cách
nhỏ tới phạm vi nhất định thì hai ngươi sẽ sử dụng Phong ấn của Yêu
Hoàng, đến lúc đó tu vi của Lâm Hi có cao hơn nữa cũng chỉ có con đường
chết, tiêu tán thành tro bụi.
Trên trời xanh cương phong mênh mông, liếc nhìn lại bên dưới chính là cánh đồng tuyết trắng bao la.
Lâm Hi căn bản không chạy ra khỏi cánh đồng tuyết đã bị hai người đuổi
kịp, từ trình độ nào đó Lâm Hi ở trong mắt hai đầu đại yêu này đã là
người chết rồi.
Khoảng cách không ngừng thu nhỏ lại...
- Đủ rồi!
Khoảng cách chưa đủ tám trăm trượng thì Trấn Địa Hư Tiên nhìn qua bóng
lưng của Lâm Hi, hàn quang trong mắt lóe lên, đột nhiên hắn nhìn qua
Phúc Thiên Hư Tiên bên cạnh và ra lệnh.
Ba!
Phúc Thiên Hư Tiên không chút do dự thò tay mở nắp Dương chi ngọc bình!
Một đạo yêu khí đen kịt từ trong Dương chi ngọc bình bắn thẳng ra bên ngoài.
Răng rắc!
Trên bầu trời xuất hiện sấm sét mạnh mẽ, sâu trong tầng mây xuất hiện
âm thanh sấm sét ù ù, ầm, không hề dấu hiệu, bầu trời trầm xuống, trăm
dặm chung quanh có hào quang lóe lên và hóa thành bóng tối đen kịt.
- Không tốt!
Lâm Hi chỉ cảm thấy trong nháy mắt trước mặt không còn chút hào quang nào cả, lâm vào trong hắc ám và chấn động mạnh mẽ.
Loại thủ đoạn này quá mức quỷ dị, đã vượt qua nhận thức của bọn họ.
- Ông!
Thời điểm thiên băng địa liệt thì một tầm phù lục màu đen từ trên cao rơi xuống.
Lúc tấm phù lục này xuất hiện chỉ to như lòng bàn tay, nhưng trong nháy mắt đã dài ra trăm trượng, lại qua nháy mắt đã biến thành ngàn trượng
giống như tấm lụa cực lớn, như chậm thực nhanh, hướng về Lâm Hi đỉnh đầu tráo rơi xuống.
Trong thế giới bóng tối này chỉ có Phúc
Thiên Hư Tiên cùng Trấn Địa Hư Tiên thấy rõ ràng, tấm phù lục màu đen
này trong đó chỉ viết hai chữ Sơn Hà:
- Phong ấn!
Đây là chữ của Yêu Hoàng lưu lại, bên trong còn có một đạo yêu lực của
hắn. Tu không phải là cường đại gì nhưng đối phó cường giả dưới Tiên Đạo Cảnh là dư xài.
Chỉ cần hơi bị dính vào thì sẽ bị xoắn chết, tới lúc đó dù mạnh thế nào cũng xong đời rồi.
- Hừ! Đây là kết cục động thủ trên đầu thái tuế.
Hai người đứng giữa không trung cũng không ra tay, đang chờ đợi Lâm Hi bị trấn áp chết.
Bốn phía là bóng tối đen kịch, tuy Lâm Hi không nhìn thấy tấm phù lục
màu đen này nhưng lại cảm giác được khí tức tử vong vô cùng khủng bố ập
tới. Đó là cảm giác cực độ nguy hiểm, cảm giác tử vong đang từ từ tới
gần mình.
Phong ấn của Yêu Hoàng cường đại vượt qua Lâm Hi tưởng tượng.
Đây cũng không phải là tranh đấu của Lâm Hi cùng hai đầu Hư Tiên. Bây
giờ đã biến thành Lâm Hi và tồn tại Yêu Hoàng thần bí đứng sau lưng hai
tên đại yêu Hư Tiên này. Không ai có thể ở Luyện Khí Cảnh đối kháng nổi
một đầu Yêu Hoàng khủng bố, cho dù đây chỉ là một đạo yêu lực mà hắn
phong ấn lại. Áp lực hư không chung quanh vô cùng khổng lồ, đừng nói là
Lâm Hi, cho dù là cường giả Luyện Khí thập trọng Đại viên mãn cũng chỉ
có con đường chết.
- Tạp Mễ Lạp!
Sống chết trước mắt, đột nhiên Lâm Hi rú lên kinh thiên động địa.
Ầm ầm!
Cơ hồ đồng thời nghe được âm thanh của Lâm Hi. Ở mặt đất một nơi gần đó có âm thanh nổ tung. Một đạo thân ảnh đột nhiên bay lên cao.
- Chủ nhân, ở đây!
Âm thanh của Hấp Huyết Nữ Vương Tạp Mễ Lạp tràn ngập lo lắng, đồng thời âm thanh này truyền qua khế ước của nàng vào đầu của Lâm Hi. Bên cạnh
nàng có một tầng năng lượng hình cầu vồng chấn động, tản mát ra nguyên
khí nồng đậm.
- Không tốt, cổng truyền tống!
Nhìn
thấy đạo ánh sáng cầu vồng này thì Phúc Thiên Hư Tiên cùng Trấn Địa Hư
Tiên cảm thấy đại cục đã định thì sắc mặt đại biến.
Cổng
truyền tống này vượt qua dự liệu của hai người. Hai người làm sao nghĩ
tới Lâm Hi trước đó đã an bài nhân thủ ở đây và bố trí cổng truyền tống
chứ?
- Ngăn hắn lại!
Hai người song song lao lên, đuổi theo Lâm Hi.
Nhưng mà hai người ra tay vẫn muộn.
Tuy Lâm Hi không nhìn thấy cổng truyền tống ở đâu, nhưng mà thông qua
sự liên hệ của kế ước cho nên cảm giác được vị trí của Hấp Huyết Nữ
Vương Tạp Mễ Lạp.
- Nhanh tiến vào cổng truyền tống rời khỏi nơi này.
Lâm Hi thông qua linh hồn khế ước nói vơi Tạp Mễ Lạp. Đồng thời dọc
theo linh hồn khế ước như thiểm điện lao thẳng về cổng truyền tống.
Khoảng cách mấy trăm dặm lập tức là tới ngay.
Một đạo thân ảnh xuất hiện trong cổng truyền tống, nhưng mà sau lưng nguy hiểm đang tới gần.
Lâm Hi không kịp nói chuyện, ôm lấy Hấp Huyết Nữ Vương đang đứng ở gần như thiểm điện phóng tới cổng truyền tống.
Tuy Lâm Hi tốc độ nhanh nhưng Phong ấn của Yêu Hoàng hạ xuống cũng
không chậm, lúc này đạo phù lục đen kịt đã hoàn toàn tập trung vào Lâm
Hi. Ngay tại Lâm Hi tiếp cận cổng truyền tống thì phù lục màu đen đã tới gần đỉnh đầu của Lâm Hi chưa tới hai trượng.
Rốt cuộc Lâm Hi nhìn thấy bộ dáng của Phong ấn của Yêu Hoàng. Đây là
một tấm phù lục ẩn ẩn có sấm sét màu đen hiện ra, đây là khí tức hủy
diệt.
- Đây là... Phong ấn của Yêu Hoàng!
Trong nội tâm Lâm Hi rung rung một cái.
Trên tấm phù lục màu đen này hắn cảm giác được một đạo khí tức thâm
thúy, đó là cảnh giới và lực lượng cấp độ khác, vượt qua cực hạn của hắn hiện giờ quá nhiều.
Loại lực lượng này không phải Lâm Hi bây giờ có thể đối kháng.
Lúc Lâm Hi cách cổng truyền tống càng gần mà phù lục màu đen cách đỉnh đầu của Lâm Hi càng gần.
Thời gian vào khắc này giống như kéo dài vô hạn.
Một thước, tám thốn, sáu thốn, bốn thốn... Khí tức tử vong đậm đặc làm
người ta hít thở không thông. Lâm Hi một chân đã bước vào Cổng truyền
tống, nhưng phong ấn của Yêu Hoàng cách Lâm Hi không đủ ba thốn.
- Chủ nhân...
Âm thanh Tạp Mễ Lạp run rẩy vang lên trong đầu Lâm Hi. Nàng nhìn qua sau lưng Lâm Hi và hai mắt hoảng sợ.
Ba thốn, hai thốn, một tấc... Ầm ầm!
Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tốc thì Lâm Hi rốt cục bước vào Cổng
truyền tống, chỉ nghe Ầm ầm, cổng truyền tống sáng lên rực rỡ và năng
lực truyền tống rốt cục phát động. Mà phong ấn Yêu Hoàng sau lưng Lâm Hi mang theo lực lượng hủy diệt chỉ còn cách gang tấc xẹt qua đầu của Lâm
Hi, vài sợi tóc bị quét trúng biến thành tro bụi.
Ầm ầm!
Phạm vi mặt đất mấy ngàn trượng có hố sâu mười trượng, những gì liên quan tới cổng truyền tống đã bị phá tan thành tro bụi.
- Đáng chết!
- Để cho hắn trốn thoát!
...
Phúc Thiên Hư Tiên cùng Trấn Địa Hư Tiên từ trên không hạ xuống, nhìn
qua vị trí Lâm Hi biến mất và thần sắc tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi.
Để người trốn không nói, hiện tại còn hủy một đạo Phong ấn của Yêu
Hoàng, đây chính là trọng tội, sau này trở về chỉ sợ sẽ bị trừng phạt
nặng.
...
- Ông!
Khoảng cách Mục Mã Phong hơn một ngàn dặm, Lâm Hi ôm Hấp Huyết Nữ Vương Tạp Mễ Lạp từ trong cổng truyền tống đi ra ngoài.
Hai người trở mình đi ra thì cổng truyền tống cũng biến mất.
- Khặc khặc, Tạp Mễ Lạp lại chiếm tiện nghi của chủ nhân!
Địa Ngục Ma Long cúi đầu, vẻ mặt đắc ý cười quái dị.
Ba!
Bất thình lình một bàn tay thon dài vỗ lên mặt của Ma Đồ, dùng hình thể của Địa Ngục Ma Long nhưng không chịu được một cái tát này, ôi một
tiếng, nó như diều đứt dây bay ra bên ngoài.
- Ngươi chính là tiện long, ngươi có biết vừa rồi nguy hiểm bao nhiêu không. Nếu như lưu lại là ngươi chỉ sợ bây giờ chủ nhân đã chết rồi.
Trên mặt Hấp Huyết Nữ Vương hiện ra thần sắc sợ hãi nhìn qua Địa Ngục Ma Long, âm thanh lạnh lùng nói.
- Ah! Nghiêm trọng như vậy sao?
Tròng mắt Địa Ngục Ma Long chuyển động, mắt to trừng đôi mắt nhỏ, vẻ mặt mờ mịt.
Ở trên Mục Mã Phong Hấp Huyết Nữ Vương lưu lại tọa độ, Địa Ngục Ma Long lặng lẽ lui qua bên cạnh, căn bản không biết xảy ra chuyện gì.
- Được rồi! Tạp Mễ Lạp, Ma Đồ cái gì cũng không biết. Ngươi cũng đừng trách nó.
Lâm Hi ngồi trên tuyết và nói.
Tình hình vừa rồi quá nguy hiểm, chỉ nhớ lại thôi Lâm Hi đã đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt còn sợ hãi.
Phúc Thiên Hư Tiên cùng Trấn Địa Hư Tiên không ngờ còn có một đạo phong ấn của Yêu Hoàng lưu lại, điều này đã vượt qua Lâm Hi đoán trước. Nếu
như biết rõ Mục Mã Phong có đồ vật này thì Lâm Hi nói không chừng đã sớm bán pháp khí đi rồi, hối đoái đầy đủ đan dược sau đó dùng đan dược đi
mua sắm Băng Sương Ma Thiết.
Một Yêu Hoàng thất trọng phong
ấn pháp lực chính là đồ vật hủy diệt đấy. Phải biết rằng có loại vật này Lâm Hi đánh chết cũng không lẻn vào Băng sương chi tinh thu thập Băng
Sương Ma Thiết.
Nguy hiểm đúng là quá lớn, thậm chí hoàn toàn không đáng đi làm như vậy!
- May mắn trước đó ta mua được mấy viên Truyền Tống Thạch, cho Ma Đồ
cùng Tạp Mễ Lạp lưu ở bên ngoài tiếp ứng. Nếu không ta lần này gặp nguy
hiểm rồi.
Nhớ tới tình hình khẩn cấp cuối cùng, Lâm Hi còn cảm giác trên đầu đổ mồ hôi lạnh.
Lâm Hi và Tiên La Tông Huyền Băng Thánh tử cùng đi vào Mục Mã Phong
trước đã mang ba viên Truyền Tống Thạch giao cho Tạp Mễ Lạp. Trong kế
hoạch của Lâm Hi thì chỉ cần thu thập đầy đủ Băng Sương Ma Thiết sau đó
lập tức rời khỏi Mục Mã Phong.
Mà Truyền Tống Thạch chính là đồ dự bị mà Lâm Hi chuẩn bị chạy thoát hai tên Hư Tiên.
Truyền Tống Thạch chỉ có thể sử dụng một lần, một khi sử dụng Cổng
truyền tống thì Lâm Hi phải làm chính là bảo đảm khi mình tiến vào Cổng
truyền tống thì Cổng truyền tống lập tức chấm dứt, như vậy hai đại yêu
Hư Tiên không có cách nào đi theo Cổng truyền tống đuổi giết tới.
Đây cũng là nguyên nhân Lâm Hi đặc biệt không cho Địa Ngục Ma Long cùng Hấp Huyết Nữ Vương đi theo mình tiến vào Mục Mã Phong.
Mặt
khác Truyền Tống Thạch cần năng lượng kích phát, một người quyết định
thời gian kích phát, mà Truyền Tống Thạch cuối cùng truyền tống tới vị
trí như ý muốn, Ma Đồ cùng Tạp Mễ Lạp hai người một phụ trách nấp dưới
đất chờ kích phát cổng truyền tống, một phụ trách địa điểm truyền tống,
vừa vặn phân công hợp tác.
Tất cả đều là kế hoạch của Lâm Hi trước khi tiến vào trong Mục Mã Phong. Nhưng mà không nghĩ tới sát cơ lần này quá nặng nề.
- May mắn ta trời sinh tính cẩn thận, bằng không chết trong tay hai con đại yêu Hư Tiên này rồi.
Trong nội tâm Lâm Hi vẫn âm thầm cảm thấy may mắn.
Trong Băng sương chi tinh thực lực của hắn tăng nhiều. Nhưng mà linh
tính trời sinh nên Lâm Hi đoán được mình không cách nào chiến thắng hai
đại yêu Hư Tiên, lập tức bứt ra rời đi ngay, không có giống những người
khác loạn chiến. Nếu không chỉ sợ dù có Truyền Tống Thạch cũng không
dùng tới!
Phong ấn của Yêu Hoàng tuyệt đối không phải đẳng cấp Luyện Khí sĩ có thể đối kháng được.
Nhưng mà bất kể như thế nào lần này hữu kinh vô hiểm, cuối cùng vẫn vơ vét đủ một ngàn cân Băng Sương Ma Thiết đến tay!