Nhưng giờ khắc này, còn có ai dám nói Thần Tiêu Tông không đủ coi trọng mình, phái ra ba tên "đệ tử rác rưởi" tới nữa.
Ti!
Trong đám người trên khán đài, vài tên Thánh vương Tiên La Phái hít ngược một hơi khí lạnh:
- Không thể tưởng được, hắn rõ ràng có thực lực như vậy. Khó trách Thần Tiêu Tông chỉ phái ba người bọn hắn tới, có thực lực như vậy, cũng không cần thiết phải phái những người khác tới nữa.
Lâm Hi xung đột với bọn Trịnh Luân, những người này cũng biết được. Vốn nếu như "Lý Kiến Điền" không hạ tràng, bọn hắn muốn xuống giáo huấn Lâm Hi.
Đây là tâm lý bình thường của con người, ngươi xem thường ta, ta sẽ phải giáo huấn ngươi.
Bất quá, giờ khắc này, nào còn ai bất mãn Lâm Hi nữa.
Lâm Hi dùng hành động của mình, phô bày ra thực lực cường đại của mình. Hắn có lẽ chỉ có tu vi Phù Lục Kỳ, nhưng thực lực của hắn, lại vượt xa người cùng lứa.
Không hề nghi ngờ, Thần Tiêu Tông đã phái ra người xuất sắc nhất trong đồng lứa.
Đúng lúc này, nào còn ai dám nói Thần Tiêu Tông không tôn trọng Tiên La Phái nữa.
Tiên Đạo Đại Thế Giới, "Nhược nhục cường giả" là pháp tắc không thay đổi. Hiểu lầm ban đầu đã bất mất, hận ý mà Tiên La Phái thành lập từ Lâm Hi cũng không còn sót lại chút nào.
Lâm Hi dùng thực lực của mình, thắng được sự tôn trọng của các đệ tử Tiên La Phái.
Đây là sự thật của Tiên Đạo Đại Thế Giới, mọi người tôn trọng đối với cường giả, chẳng thèm ngó đến kẻ yếu.
Bất quá, tôn trọng thì tôn trọng, yêu thích thì yêu thích. Tiên La Phái quả thật không thể để Lâm Hi giết Lục Thanh Thiên trong đấu trường được.
- Lâm Hi, dừng tay. Lục Thanh Thiên đã thua, buông tha hắn đi!
Tiên Mộng trưởng lão xa xa kêu lên.
Thanh âm chưa dứt, sợ Lâm Hi còn không bỏ qua, một đạo ý thức khác cũng lặng lẽ chui vào trong đầu Lâm Hi:
- Tiểu gia hỏa, ngừng lại đi. Ta biết rõ trên người của ngươi có đồ vật của trưởng bối sư môn. Xem trên mặt mũi Tiên La Phái chúng ta, đừng để cho chúng ta khó xử.
Trong thanh âm mang theo ý tứ thỉnh cầu, căn bản không giống như nhất phái trưởng lão.
Ấn tượng mà Lâm Hi lưu lại cho Tiên Mộng trưởng lão quá sâu, đệ tử như vậy, tương lai tất nhiên tiền đồ vô lượng. Có vết xe của "Thần Tử" ở đó, Tiên Mộng trưởng lão cũng không dám đắc tội với Lâm Hi khi hắn còn thấp kém như giờ.
"Ba mươi năm Hà Đông, bốn mươi năm Hà Tây", thành tựu của tên đệ tử trẻ tuổi này, tương lai ai nói chuẩn xác được. Có cơ hội này, sao không kết duyên phận chứ.
Lâm Hi nghe được lời trong sáng lẫn ngoài tối của Tiên Mộng trưởng lão, trong mắt lưu chuyển. Hắn cũng không biết Tiên Mộng trưởng lão, trong lúc vô hình, đã nâng hắn lên đến một độ cao ngang với "Thần Tử".
"Thần Tử" là Thần Tiêu Tông chưởng môn tương lai, dù là Tiên Mộng trưởng lão cũng không dám đắc tội. Đối với Lâm Hi cũng giống như vậy.
- Tiên La Tông rõ ràng biết rõ ta có đồ muốn giao cho bọn họ, quả thật lợi hại. Nếu hắn đã nói rõ, ta cũng không thể không cho Tiên La Phái mặt mũi. Lục Thanh Thiên tạm thời không thể giết được, bất quá, cũng không thể tha cho hắn dễ dàng thế được.
Trong đầu Lâm Hi chuyển qua rất nhiều ý niệm.
Đợi khi trận đấu "Tấn chức đại điển" này chấm dứt, Lâm Hi còn cần hướng Tiên La Phái biểu đạt ý tứ liên minh với Thần Tiêu Tông. Mặt mũi của Tiên Mộng trưởng lão không thể không cho. Bất quá, cho thế nào lại là chuyện khác.
Hô!
Lâm Hi nhấc chân lên, sau đó rơi xuống, hung hăng dẫm nát mặt Lục Thanh Thiên, dùng sức giẫm đạp, vặn vẹo. Nếu như tòa đấu trường này là bùn đất, vậy thì giờ khắc này, đầu của Lục Thanh Thiên đã bị lún sâu vào trong rồi
- Lục Thanh Thiên, vĩnh viễn nhớ kỹ ngày hôm nay. Ở trước mặt ta, ngươi không có vốn liếng để cuồng ngạo. Ngươi cái gì cũng không phải. Nhớ kỹ hương vị một cước này, bởi vì ngươi sẽ vĩnh viễn sống trong bóng mờ của ta, vĩnh viễn đều sẽ là đá đặt chân của ta thôi!
Lâm Hi quan sát dưới thân, lạnh lùng nói.
Lục Thanh Thiên lúc này đã đánh mất tất cả năng lực hành động. Nhưng thần trí hắn lại cực kỳ thanh tỉnh. Động tác của Lâm Hi rất chậm, chậm đến đủ khiến giờ khắc nhục nhã nền trở nên dài dằng dặc vô hạn, khắc thật sâu vào trí nhớ của Lục Thanh Thiên.
Trước mắt bao người, nhục nhã như thế. Lục Thanh Thiên vừa sợ vừa giận, rốt cục nhịn không được oa phun ra một ngụm máu tươi, triệt để hôn mê.
- Hừ! Thiên tài giấy!
Lâm Hi hừ lạnh một tiếng, xoay người lại, không để ý tới Lục Thanh Thiên đã hôn mê, quay người đi đến đình đài của Thần Tiêu Tông. Trước khi rời đi, Lâm Hi thuận thế một cước đá vào đan điền Lục Thanh Thiên.
Từ nay về sau, Lục Thanh Thiên sẽ là một phế nhân. Lâm Hi muốn cho hắn vĩnh viễn sống trong sỉ nhục này, đây chính là kết cục hắn dám cuồng vọng ở trước mặt mình.
Toàn bộ khán đài lặng ngắt như tờ, hoàn toàn yên tĩnh. Lục Thanh Thiên hoàn toàn xứng đáng là thiên tài của Đâu Suất Cung, khi hắn tế lên "Thập Ma Chuyển Luân đại pháp", tất cả mọi người cho hắn nhất định thắng rồi. Nhưng kết quả lại hí kịch như thế.
Không chỉ người của Đâu Suất Cung bị tát một bạt tai, những người cho rằng Lâm Hi phải thua không thể nghi ngờ cũng bị hung hăng tát cho một bạt tai.
- Sư huynh!
- Hắn đã giết Lục sư huynh!
- Lâm Hi, Đâu Suất Cung chúng ta cùng ngươi thế bất lưỡng lập.
... ...
Lúc Lâm Hi quay về đình đài, hướng đình đài Đâu Suất Cung rốt cục bộc phát một hồi gào thét kinh thiên. Vài tên đệ tử Đâu Suất Cung cấp thiết nhảy vào trong đấu trường.
Xa xa, Tiên Mộng trưởng lão lại thở ra một hơi. Lục Thanh Thiên tuy rằng thoạt nhìn thê thảm, giống như chết vậy. Nhưng hắn vẫn cảm giác được rõ ràng nhịp tim đập của Lục Thanh Thiên.
Bất kể như thế nào, chỉ cần vẫn chưa chết là được.
"Tấn chức đại điển" là Tiên La Phái cử hành, trận đấu này cũng là Tiên La Phái bày mưu đặt kế. Nếu như Lục Thanh Thiên chết ở trên Tiên La Sơn. Đâu Suất Cung thế tất sẽ không thôi, Tiên La Phái cũng không thoát khỏi quan hệ, rất khó giao phó.
- Cũng may tiểu tử này cho vài phần mặt mũi, bằng không thì, sợ rằng hắn đã giết Lục Thanh Thiên đi rồi!
Tiên Mộng trưởng lão thầm nghĩ. Dùng biểu hiện trước kia của Lâm Hi, hắn quả thật có thể sẽ làm vậy!
Lâm Hi cuối cùng bỏ qua Lục Thanh Thiên, thật đúng là khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
"Lục Thanh Thiên" rất nhanh đã được đưa lên khán đài, Thanh Thần trưởng lão lại cho dùng đan dược, sau đó độ khí, toàn bộ quá trình một mực mặt âm trầm. Thẳng đến khi khí tức Lục Thanh Thiên ổn định lại mới thở phào một cái.
Lục Thanh Thiên bị trọng thương, khí tức hỗn loạn, trong lòng vội vàng, Thanh Thần trưởng lão rõ ràng còn không phát hiện ra đan điền của Lục Thanh Thiên đã bị phá.
- Tiểu tử, làm không tệ. Trừ tầng quan hệ với sư phụ ngươi ra, hiện giờ, ta ngược lại cảm thấy ngươi rất hợp khẩu vị ta đấy!
Lâm Hi vừa quay lại đình đài đã nghe được thanh âm tán thưởng của "Ma Kiếm trưởng lão".
"Ma kiếm" là sát lục chi kiếm, là âm u chi kiếm.
Hành vi của Lâm Hi ở trong mắt "Ma Kiếm trưởng lão" chẳng những không trách hắn hắn quá mức tàn nhẫn, ngược lại còn cảm thấy hắn sát phạt quả quyết, vô cùng quyết đoán.