Hình Tuấn Thần cất tiếng cười, nó lững lờ trong thiên địa, vẫn uể oải như lúc ban đầu.
Chỉ là có thêm một luồng sát khí. Đích xác, ai bị áp chế ngàn năm, buộc phải ở ẩn ngàn năm thì cũng sẽ giống như lão. Ở trong lòng có thêm một luồng sát khí, có thêm một sự ác độc.
Khí tức giết chóc ác độc này đã nghẹn ở trong lòng, không nói không được, dù cho thế nào cũng phải phát tiết ra một chuyến.
- Thật sự là thoải mái a!
Trong âm thanh sảng khoái, ở tít tận trên trời cao từ hướng Chấp Pháp Phong lại truyền đến một tràng tiếng nổ như sấm sét một lần nữa. Chỉ có điều là lần này đây, không có kiếm khí tung hoành ngàn dặm, mênh mông cuồn cuộn vô ngần nữa.
Trong cơ thể Lâm Hi, quả Kiếm chủng mới được đúc kia đang chuyển động quay tròn.
Nó phát ra một hồi tiếng kiếm ngân réo rắt, hòa vào trong không trung. Lâm Hi ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy một tia chớp loằng ngoằng kéo dài qua không trung mà bằng mắt thường khó có thể thấy dược. Nó đang mạnh mẽ truy theo về phương hướng Lý Trọng Đạo bay đi.
Trong nháy mắt này, bầu trời tối sầm lại, thật giống như bị một tảng đá lăn cực lớn đang nghiền nát vậy. Loại áp lực trầm trọng này làm cho người ta phải điên cuồng, người ta phải nghẹt thở.
Giờ khắc này, Lâm Hi đã thấy rất rõ ràng. Tia chớp loằng ngoằng kia không phải kiếm khí, mà là một người. Một người nhanh vô cùng, đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng, là tàn ảnh của một người.
- Sư phụ. Hay lắm!
Trong lòng Lâm Hi kìm mãi không được mà kêu một tiếng.
Thứ mà giờ khắc này Chấp Pháp trưởng lão đang thi triển, chính là môn phái Kiếm Đạo. Cái loại tốc độ đã tăng lên hàng vạn lần, không gì có thể so sánh nổi. So với kiếm pháp mà lúc nãy Lâm Hi dùng để ngược đãi Ngũ Thánh Hộ Pháp thì nó có hiệu quả như nhau. Nhưng so sánh với Lâm Hi thì cao siêu đâu chỉ ngàn lần vạn lần.
Đây là Kiếm Đạo thuần túy, Lấy ý Ngự Kiếm, lấy kiếm ngự thân để đạt tới loại tốc độ của thanh kiếm trong tay Chấp Pháp trưởng lão, mà không phải tốc độ của bản thân Chấp Pháp trưởng lão.
Tốc độ của Lâm Hi là đến từ chính Tiểu Na Di Pháp; còn tốc độ của Chấp Pháp trưởng lão là đến từ chính kiếm trong tay lão.
Điểm này, hai người có cách biệt một trời!
Chấp Pháp trưởng lão cũng vẫn chưa đạt tới cấp bậc Tông sư Kiếm Đạo, đạt tới tình trạng một kiếm giết chết tươi mười tên cường giả có trình độ xấp xỉ mình. Nhưng mà cũng đã mơ hồ đạt tới một điểm trên ranh giới.
Về điểm này, Lâm Hi là cảm giác được nhờ vào Vạn Kiếm Đại Pháp mà chính mình truyền thừa.
Chấp Pháp trưởng lão sử dụng loại Kiếm Đạo theo phép giết chóc, rõ ràng là sinh ra sát ý đối với Hộ Pháp trưởng lão Lý Trọng Đạo. Trong thiên hạ, không biết đã bao nhiêu cường giả Tiên Đạo đành phải chịu thân thể ngã xuống và bị thiêu cháy, chết bởi loại phép giết chóc đáng sợ của cường giả Kiếm Đạo.
- Hình trưởng lão, không thể!
- Hình trưởng lão, không thể!
- Hình trưởng lão, không thể !
...
Trong hư không vang lên tiếng kêu giật mình của các vị trưởng lão tông phái. Cũng không có ai ngờ rằng, Chấp Pháp trưởng lão Hình Tuấn Thần lại đột nhiên đột phá bình cảnh.
Giờ này khắc này, tốc độ của lão nhanh vô cùng. Thứ mà mọi người thấy, cũng chỉ là tàn ảnh. Là tàn ảnh khí lưu do kiếm khí gây ra.
Mọi người lúc trước đều là trưởng lão Thần Tiêu Tông, hơn kém nhau không nhiều.
Còn bây giờ Hình Tuấn Thần đã có được đột phá, lấy tốc độ của Kiếm Đạo để kiêu ngạo với khắp thiên hạ, căn bản không có mấy người cản được lão nữa.
- Dừng tay!
Thanh âm điếc tai nhức óc vang vọng khắp trong thiên địa. Chỉ trong chớp mắt, thiên địa chấn động, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì trong hư không, một vầng mặt trời chói mắt tỏa ra hào quang vạn trượng đột nhiên xuất hiện ra nằm vắt ngang trong hư không.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!
Dòng tiên khí như nước lũ vô biên đỏ tựa ngọn lửa phụt ra tứ phương. Chỉ nghe oanh một tiếng, ở ngay phía trước vầng mặt trời chỉ khoảng hơn mười trượng, không trung vặn vẹo một cái. Một bóng hình loạng choạng mấy bước rồi hiện thành hình.
- Phó chưởng môn!
Chân mày Lâm Hi giật giật một hồi, đạo khí tức quen thuộc này thì hắn đã sớm ra mắt, nên vừa nhìn liền nhận ra được ngay.
- Hai vị trưởng lão cùng trong tông phái, nay lại chém giết giữa mọi người thì còn ra thể thống gì!!
Âm thanh tức giận của Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông vang vọng tứ phương.
Vầng mặt trời đang bốc lửa dậy sóng kia xoắn một vòng giữa trời rồi lập tức tiêu tan biến mất đâu không thấy.
Cùng lúc đó, một bóng người mặc áo xanh xuất hiện vị trí vốn là vầng mặt trời. Vóc người cao lớn, ánh mắt uy nghiêm, đúng là Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông.
- Nếu như không phải ta ở trong Tiểu Thần Giới, chợt cảm giác được các ngươi chém giết. Thì hôm nay, các ngươi đường đường trưởng lão, chẳng lẽ không phải sẽ máu tươi ba bước sao?
Vẻ mặt Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông đầy tức giận, quả là cực kỳ khó coi.
- Tham kiến Phó chưởng môn!
Hình Tuấn Thần vào lúc này cũng không phân trần, chỉ là hơi khom người xuống mà hành lễ.
Lý Trọng Đạo, cái tên Vương Bát đản này thì vẫn còn phải đánh. Nhưng mà ở trước mặt Phó chưởng môn có lẽ không nên tranh luận gì cả vẫn là tốt hơn. Dù sao, trưởng lão tông phái chém giết giữa mọi người, thật đúng là một điều tối kỵ.
Nếu nói muốn cho đẹp mặt, thì thể diện cũng phải làm cho thật đẹp. Nhưng mà, ngấm ngầm vụng trộm nên làm như thế nào, thì cứ như thế mà làm. Về điểm này, trong lòng Hình Tuấn Thần đã sớm thành thục.
Bằng không, một ngàn năm trước, Chấp Pháp Điện lại làm như thế nào bị thua? Như thế nào mà lụn bại?
- Tham kiến Phó chưởng môn!!
Bị Chấp Pháp trưởng lão để lộ ra chân tướng, rất nhiều đệ tử Thần Tiêu Tông dẫu đã gặp mặt hay chưa từng ra mắt vội vàng dập đầu xuống mặt đất, khom mình hành lễ. Kể cả đám người Hải Thánh Vương, Không Thánh Vương cũng là như thế.
Ở trước mặt loại cường giả đứng đầu như Phó chưởng môn Thần Tiêu Tông, bất cứ ý đồ định làm chuyện mờ ám gì đều là ngây thơ và phí công. Loại cường giả cấp khủng bố, tâm sáng như gương, ngay cả những chuyện của hai vị Chấp Pháp trưởng lão, Hộ Pháp như vậy dẫu không thấy được, nhưng ông ta đều có thể nhận ra được. Chớ nói chi là mấy chuyện xảy ra ở ngay trước mắt.
Trong tích tắc, đệ tử hai Chấp Pháp Điện, Hộ Pháp cũng không tranh đấu nữa, đều cùng quỳ xuống hành lễ.
- Tâm huyết đành phải không thành sao?... Ai, thật sự là đáng tiếc. Nếu như là chậm đi một lát thì lão tặc Lý Trọng Đạo này hẳn đã phải chết.
Trong lòng Lâm Hi không phải không có tiếc hận mà tự nhủ.
Loại cường giả như Phó chưởng môn, có sở trường về Thiên Cơ số thuật, Thần Cơ bấm quẻ. Nếu muốn giấu diếm được cảm giác của lão thì quả thật là rất khó. Thân làm Phó chưởng môn thì phải xử lý sự việc một cách công bằng. Lý Trọng Đạo và Hình Tuấn Thần đều là trưởng lão tông phái, đối với tông phái mà nói là hết sức quan trọng, tuyệt đối không thể dễ dàng hy sinh, đặc biệt là trong đấu đá nội bộ!
Mặc dù trong lòng hy vọng Lý Trọng Đạo phải chết tươi, nhưng mà cũng chỉ có thể là suy nghĩ về điều đó.