- Tạp Mễ Lạp tỷ tỷ, ta bội phục nhất ngươi đấy. Trung thành, cương liệt, có khí phách hơn đệ tử tiên đạo chúng ta nhiều lắm.
Một nữ đệ tử tiên đạo vẻ mặt ngưỡng mộ, kính nể nhìn Hấp Huyết Nữ Vương, một câu nói toạc ra mấu chốt.
Trên Tài Quyết Phong, Tạp Mễ Lạp thà chết chứ không chịu khuất phục,
tính tình cương liệt, cự tuyệt không nhận sự kết án của Hộ Pháp trưởng
lão, đây mới là nguyên nhân thực sự khiến nàng dành được sự tôn kính của những nữ đệ tử Tiên La Phái này.
Tuy rằng là dị loại, cũng không phải Nhân tộc. Nhưng hành động của Tạp Mễ Lạp đủ khiến bất cứ kẻ nào kính nể.
- Vậy sao? Ta cảm thấy muội muội ngươi cũng không tệ ah...
Tạp Mễ Lạp vui vẻ ra mặt, cánh tay duỗi ra, nắm lấy nữ đệ tử kia.
Bên kia, Địa Ngục Ma Long bị đệ tử Tiên La Phái vây quanh, lòng hư vinh được thỏa mãn cực lớn.
- Không thể tưởng được, Ma Long đại gia ta cũng có nhiều người ngưỡng mộ như vậy. Thật sự quá soái a!
Địa Ngục Ma Long nửa híp mắt, có chút ít thích ý nghĩ đến, tùy ý để
những đệ tử Tiên La Phái kia vuốt thân thể cứng rắn của nó.
- Đầu Địa Ngục Ma Long này thật tốt a, nếu ta cũng có được một tọa kỵ như vậy thì tốt rồi!...
Một gã đệ tử Tiên La Phái tuổi trẻ vuốt lân giáp cứng rắn của Ma Đồ, nửa hâm mộ nửa cảm khái nói.
- ...
Nghe được câu này, Ma Đồ thiếu chút nữa từ không trung té xuống. Thì ra bọn hắn vây quanh mình là vì nguyên nhân này.
Cùng lúc đó, một nữ đệ tử Tiên La Phái đường cong lả lướt, khuôn mặt
xinh đẹp, làn da trắng nõn, có vài phần khí chất cũng chen đến trước mặt Lâm Hi. Cúi người xuống thi lễ một cái:
- Lâm sư huynh, cám ơn ngươi vừa rồi xuất thủ tương trợ.
Người này chính là nữ tử Lâm Hi xuất thủ cứu trước kia, cũng chính là Tiểu Kiều trong miệng Tiết Liệt.
- Tiện tay thôi, không cần phải khách khí.
Lâm Hi khoát tay áo, lơ đễnh nói.
- Đúng rồi, Lâm sư huynh. Ngươi đến Bắc Bộ Băng Nguyên làm gì thế? Cũng giống như chúng ta? Phải đi Băng Nguyên Tam đại Thượng Cổ di tích mạo
hiểm sao?
Tiểu Kiều ngẩng đầu lên hỏi.
- Thượng Cổ di tích?
Câu nói sau cùng của nàng kia đã hấp dẫn lực chú ý của Lâm Hi.
Cái gọi là Thượng Cổ di tích chính là thứ lưu lại từ thời đại Thượng
Cổ. Bên trong có khả năng cất giấu một ít công pháp, có khả năng là
pháp khí, có khả năng cất giấu rất nhiều hung hiểm, cũng có khả năng đã bị người khác nhanh chân đến trước.
Dù sao, ở Tiên Đạo
Đại Thế Giới chỉ cần nghe được Thượng Cổ di tích cũng có nghĩa là kỳ
ngộ, cường đại. Về phần phong hiểm, nào có người để ý nhiều như vậy chứ.
- Di tích gì?
Lâm Hi hỏi một câu.
Tiết Liệt thần sắc có chút là lạ, miệng hắn ngập ngừng, vốn muốn
ngăn cản Tiểu Kiều, bất quá ngẫm lại vẫn thôi, không mở miệng.
Ở tiên đạo thế giới, bất luận kẻ nào tìm được một chỗ Thượng Cổ di tích thì đều che dấu còn không kịp. Nào nói cho người khác biết chứ. Bất
quá, Bắc Bộ Băng Nguyên Tam đại di tích có chút đặc thù, xem như là bí
mật công khai, nói hay không cũng không có gì khác nhau cả.
Càng quan trọng hơn là Lâm Hi vừa mới cứu bọn hắn, như vậy quá mức không phóng khoáng rồi.
- Cái gọi là Tam đại Thượng Cổ di tích, chính là chỉ ba khu di tích của Bắc Bộ Băng Nguyên. Đó là, Thất Lạc Chi Địa, và Phong Bạo Chi Môn
Tiết Liệt tiếp lời nói:
- Địa Hạ Băng Cung ở dưới Băng Nguyên, ẩn chứa quy tắc chi địa, vị trí
một mực phiêu hốt bất định. Ít nhất đã từng có tám nhóm người đi vào Địa Hạ Băng Cung, vị trí tiến vào đều không giống nhau. Nhưng có thể xác
định, đều là cùng một Băng cung cả. Trong đó rất quỷ dị, một khi có được bảo bối sẽ bị chấn ra khỏi Băng cung. Xúc động cơ quan, cũng sẽ bị chấn ra khỏi Băng cung. Mặt khác bên trong vô cùng lạnh lẽo, cường giả dưới
Khí Tiên đều bị đông cứng đến chết. Cho nên cũng rất nguy hiểm. Có đồn
đãi nói, Địa Hạ Băng Cung có ba đường rẽ, điểm cuối từng đường rẽ đều
phong ấn một cường giả tuyệt thế thời Thượng Cổ. Đã từng có người từng
gặp được một gã trong đó, về sau liền bị chấn ra. Việc này lan truyền
xôn xao, cho nên rất nổi danh. Lâm huynh, chỉ cần đến Băng Nguyên mạo
hiểm, cơ hồ đều biết những chuyện này. Mọi người cơ hồ đều hướng về phía Tam đại di tích mà đến cả. Chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Các đệ tử Tiên La Phái khác cũng có chút tò mò nhìn Lâm Hi.
Nếu đổi thành người khác, đoán chừng da mặt sớm đã đỏ lên. Bất quá Lâm
Hi lại một có chút ý tứ nào cả. Hắn thật không biết. Dù sao đây cũng
không phải là lần đầu tiên, không có gì phải mất mặt cả.
- Không biết.
Lâm Hi lắc đầu:
- Thời gian ta bước vào tiên đạo thế giới kỳ thật không lâu lắm. Tiết huynh, còn hai Thượng Cổ di tích khác thì sao?
- Thất Lạc Chi Địa rất đặc thù. Ở vào Băng Sương Tuyết Nguyên. Có trùng trùng điệp điệp phong ấn, hắc vụ bao phủ, có quy tắc cấm chế đặc thù.
Người bình thường căn bản không thể vào. Tu vi cấp Thánh tử chỉ có thể đảo quanh ở tầng ngoài. Hư Tiên cũng khó có lực bảo vệ. Nghe nói chỗ đó hung hiểm trùng trùng điệp điệp, là một sát huyệt. Người đi vào, hơn
phân nửa đều không ra được, trực tiếp chết trong đó. Đến giờ, người chết đã không ít, là một hung địa. Về phần Phong Bạo Chi Môn, là nơi mà đệ
tử tiên đạo đi nhiều nhất. Nói là Thượng Cổ di tích, kỳ thật chính là
một cánh cửa không gian. Bất quá, chỉ tương liên với Bắc Bộ Băng Nguyên. Không gian chi môn của tông phái không cách nào tiến vào đó được.
Tiết Liệt nói:
- Chỗ đặc biệt nhất của Phong Bạo Chi Môn ở chỗ phía sau kết nối rất
nhiều thứ nguyên và vị diện, mỗi một lần đi vào đều tiến vào không gian
đẳng cấp bất đồng. Bất quá, nghe những người ở trên nói, tất cả không
gian kỳ thật đều tương thông với nhau cả. Phong Bạo Chi Môn là nơi mà đệ tử tiên đạo đến Bắc Bộ Băng Nguyên đi nhiều nhất. Cũng có hơn phân nửa
mọi người đều hướng đến chỗ đó.
- Mỗi lần đi vào, đều nhấc
lên một hồi không gian phong bạo, sau đó đưa đến các nơi bất đồng. Đây
cũng là lý do vì sao nó có cái tên Phong Bạo Chi Môn. Không gian trôi
qua trong Phong Bạo Chi Môn nhanh hơn bên ngoài một ít. Cho nên rất
nhiều đệ tử mặc dù không có chỗ tốt, cũng sẽ tiến vào trong đó, dùng nó
để gia tốc tu luyện công pháp. Bất quá, chỗ đó cũng gặp phải nguy hiểm
trùng trùng, phải coi chừng một ít Phong Bạo màu đen. Những cái này,
tương lai ngươi tiến vào sẽ biết.
Tiết Liệt giải thích nói.
Phương diện tu vi có lẽ hắn không bằng, nhưng phương diện lịch lãm rèn
luyện lại vượt xa Lâm Hi. Ít nhất, thời gian hắn gia nhập Tiên La Phái
cũng hơn xa Lâm Hi. Thuộc về đệ tử cấp thâm niên!
- Đa tạ Tiết huynh chỉ điểm. Nếu không phải Tiết huynh nói ra, ta chỉ sợ còn không biết.
Lâm Hi từ đáy lòng nói.
- Lâm sư huynh, ngươi không cùng chúng ta đi Phong Bạo Chi Môn. Vậy ngươi muốn đi đâu thế.
Một gã đệ tử Tiên La Phái hiếu kỳ nói.
Tiết Liệt cũng lộ ra thần sắc chú ý. Đến Bắc Bộ Băng Nguyên, đại bộ
phận đều hướng về các di tích kia. Loại người như Lâm Hi rất ít.
- A, thực không dám dấu diếm, ta tiếp một nhiệm vụ trưởng lão, phải đi
một chuyến đến Mục Mã Phong, đổi lấy một ít Băng Sương Ma Thiết!
Lâm Hi nói.
- Băng Sương Ma Thiết?
Đám Tiểu Kiều hai mặt nhìn nhau.
- Lâm sư huynh, ngươi biết đường đi Mục Mã Phong không? Nếu như ngươi
cần Băng Sương Ma Thiết, nói không chừng chúng ta có thể giúp được một
chút.
Tiểu Kiều hỏi.
- Ân. Tiên La Phái chúng ta
có mấy vị sư huynh, muốn tế luyện một kiện pháp khí Băng Hệ. Cũng thiếu
thiếu một ít Băng Sương Ma Thiết, ngươi nếu như cần lời..., ta có thể
cho ngươi một tấm pháp phù. Như vậy ngươi có thể bớt được đường vòng.
Mặt khác, đến lúc đó cũng có thể cùng các sư huynh của ta tiến vào Băng
Sương Cung ở Mục Mã Phong. Băng Sương Cung đối với người lần đầu tiến
vào, đều thẩm tra rất nghiêm. Đi cùng với các sư huynh cũng có thể giảm
bớt không ít phiền toái.
Tiết Liệt nói.
Lâm Hi đại hỷ:
- Vậy xin cảm ơn rồi!
- Lâm huynh quá khách khí, chỉ là dẫn đường thôi, không có gì lớn.
Ngược lại Lâm huynh, nếu như không có ngươi, không chừng chúng ta đã
chết trong tay đám Yêu tộc kia rồi.
Tiết Liệt nói xong, từ trong lòng móc ra một kiện pháp phù hào quang xích hồng sắc giao cho Lâm Hi:
- Thông qua kiện pháp phù này, ngươi có thể cảm ứng được vị trí các sư
huynh của ta. Đến lúc đó, ngươi giao pháp phù cho bọn họ là được. Bọn
hắn tự nhiên sẽ mang ngươi cùng tiến vào Băng Sương Cung.
- Đa tạ.
Lâm Hi mỉm cười nói.
- Lâm huynh, đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Phong Bạo Chi Môn
còn có vài sư huynh Tiên La Phái chúng ta đang chờ, chúng ta phải đi
trước đây Lâm huynh về sau có rảnh, nhất định phải đến Tiên La Phái
chúng ta. Ta nhất định sẽ tận tình địa chủ, hảo hảo chiêu đãi.
Tiết Liệt chắp tay nói.
- Đúng vậy, đúng vậy! Nhất định phải đến Tiên La Phái chúng ta đấy!
Các đệ tử Tiên La Phái khác cũng tung tăng như chim sẻ phụ họa.
- Tốt, tốt. Nếu có dịp sẽ đến.
Lâm Hi cũng nhẹ gật đầu.
Tiết Liệt móc ra một quả pháp phù cho Lâm Hi, song phương sau khi ước
định phương thức liên lạc, Tiết Liệt liền liên tục nói xin lỗi, sau đó
mang theo một đám đệ tử rời đi.
Nơi này, thật sự không phải
là nơi đãi khách tốt. Hơn nữa, đệ tử tiên đạo mạo hiểm bên ngoài, phần
lớn đều có như nhau, cũng không như người thế tục, cứ liên tục cảm tạ.
Chỉ biết ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ hồi báo
- Đi thôi.
Lâm Hi ngẩng đầu lên. Thời gian trì hoãn trên đường cộng lại cũng có mấy tháng rồi. Cũng nên tiến đến Băng Sương Cung rồi.
Hô!
Một hồi cuồng phong thổi qua. Lâm Hi men theo pháp phù mà Tiết Liệt lưu lại, hướng về phía bắc mà đi.
Răng rắc!
Đợi đến lúc bọn người Lâm Hi, dưới mặt tuyết, một thi thể đã Tử vong liền lật người, ngồi dậy.
- Chết tiệt. Nếu không phải ta có hai trái tim, một kích này thật sự đã chết rồi.
Thi thể này lật người qua, nhìn qua ngực bị thủng, vẻ mặt sợ hãi nói.
Bên ngực trái nó, một cái tim đã sớm không cánh mà bay. Một cái động
lớn, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ sớm đã chết rồi. Bất quá, nó vẫn
chưa chết. Ngay bên phái chủ tâm tạng, một trái tim khác đang nhúc
nhích, bắt đầu rất yếu ớt, nhưng lại càng ngày càng mãnh liệt.
Thi thể này chính là một gã Yêu tộc rơi xuống trước kia. Hắn có một
khuôn mặt nửa thằn lằn nửa nhân loại, thoạt nhìn thập phần đáng sợ.
Bản thể tên Yêu tộc này Cực Địa Tích Dịch cực hiếm thấy ở Băng Nguyên.
Tích Dịch vốn không thích hợp sống ở đây, có thể còn sống sót đã có thể thấy được bản sự của nó.
Trong Cực Địa Tích Dịch, mỗi một vạn đầu ước chừng một đầu dị biến, có thể sinh ra hai trái tim. Một cái chủ tâm tạng, một cái phụ tâm tạng
Phụ tâm tạng bình thường sẽ không đập, chỉ khi nào chủ tâm tạng bị
nghiền nát thì nó mới đập. Chính giữa sẽ có một thời gian giảm xóc tương đối dài.
Nhưng chính nhờ dựa vào thời gian giảm xóc này nên tên Yêu tộc này mới đã tránh được cảm giác của Lâm Hi và Tiết Liệt.
- Băng Sương Cung... Băng Sương Ma Thiết.... Hừ, đắc tội Cực Địa Yêu tộc chúng ta, còn muốn Băng Sương Ma Thiết?
Trên mặt Tích dịch Yêu tộc lộ ra thần sắc hung ác, mãnh liệt bò người lên, chạy trốn đi.
Rất xa, trong gió truyền đến một hồi tiếng chửi rủa:
- Chờ xem. Sẽ đến lúc các ngươi phải trả giá thật nhiều. Đáng hận ah, ít nhất năm năm nữa mới có thể dưỡng tốt thương thế!