Thần Tọa

Chương 761: Chương 761: Thái Bạch kiếm đạo.




Âu Dương Nạp Hải cùng với tên hoàng thất cung phụng kia đều có tu vi là Nhị quả thánh vương, một kích vừa rồi cũng là ngang sức ngang tại, không phân cao thấp.

Nhưng mà Lâm Hi lại cảm giác nhạy cảm được, trên người Âu Dương Nạp Hải xuất hiện một tia khí tức hỗn loạn.

Chính là bởi vì như vậy Lâm Hi mới muốn đi giúp hắn một tay đấy. Không ai so với hắn càng hiểu được sự lợi hại của người trong kiếm đạo, tuy hai người giao thủ còn chưa phân ra thắng bại, nhưng ở trong mắt Lâm Hi, Âu Dương Nạp Hải đã thất bại rồi.

- Đừng gấp, người của đối phương còn nhiều hơn so với chúng ta. Bọn hắn còn có một hoàng thất cung phụng chưa động thủ, hơn nữa Thập bát hoàng tử cũng vẫn chưa động thủ. Đối phương bất động, chúng ta tạm thời cũng bất động.

Khí Thánh Vương đứng chắp tay, thần sắc bình tĩnh, con mắt nhìn qua phía trước, một bộ thần tình trấn định tự nhiên. Chỉ là bờ môi có chút nhúc nhích kia mới hiển lộ ra hắn kỳ thật đang nói chuyện với người khác:

- Kiếm đạo của Thái Bạch hoàng triều nổi tiếng thiên hạ, nhưng mà những đệ tử hoàng thất cũng rất ít hiển lộ, cũng không có bao nhiêu người nhìn thấy bọn hắn thi triển tuyệt học kiếm đạo. Trước hết để cho Âu Dương sư đệ đi dò thám hư thật, tìm được ngọn nguồn của bọn hắn, như vậy chúng ta mới có thể phòng bị tốt. Ta nghĩ, Âu Dương Nạp Hải cũng là nghĩ như vậy.

Lâm Hi nhíu mày, nhìn thoáng qua hai người trong tràng, như có điều suy nghĩ.

Khí Thánh Vương đoán không sai, sở dĩ Âu Dương Nạp Hải chủ động rat ay chặn đường chính là muốn từ trên người tên hoàng thất cung phụng này tìm kiếm một chút ngọn nguồn của Thái Bạch kiếm đạo, lại để cho Lâm Hi cùng Khí Thánh Vương nắm chắc được trong lòng, tránh cho việc bắt đầu ứng đối thì tay chân luống cuống.

Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng chính là đạo lý này.

Mà một bên khác, Thập bát hoàng tử ngang nhiên mà đứng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hai người. Tuy hắn muốn giết chết đám người Lâm Hi, cướp đoạt Tứ Cực Đại Uyển, nhưng đồng thời cũng muốn thăm dò thân thủ của đối phương một thoáng, lại để cho hoàng thất cung phụng tâm phúc tìm ra một chút hư thật trước mắt.

- Nhìn rõ ràng rồi, trong chốc lát tìm được thời cơ, nhất kích tất sát!

Trên mặt Thập bát hoàng tử bất động thanh sắc nhưng lại âm thầm sử dụng công phu truyền âm nhập mật đối với một hoàng thất cung phụng đang đứng sừng sững như cọc gỗ ở sau lưng nói.

- Vâng, điện hạ.

Tên hoàng thất cung phụng thứ hai nói, trên mặt hắn biểu tình cứng đờ như khúc gỗ, nhưng mà lúc nhìn tới Âu Dương Nạp Hải, trong mắt lóe lên một đám quang mang lăng lệ.

Oanh!

Ngay tại lúc mấy người nói chuyện, Âu Dương Nạp Hải cùng với hoàng thất cung phụng của Thái Bạch hoàng triều đồng thời nhảy tung ra, mãnh liệt đụng vào nhau, kiếm khí vô tận cùng tiên khí bàng bạc bài sơn đảo hải, bao dung thiên địa mãnh liệt đụng vào nhau.

Hô!

Cuồng phong sạ khởi, vô số khí lưu hỗn loạn ẩn chứa kiếm khí hủy diệt cùng tiên khí ở trong hư không quét ngang ra.

Rầm rầm rầm!

Trong nháy mắt, hai người tựa như hai khỏa lưu tinh ở trong hư không mãnh liệt kịch chiến, từng đạo kiếm khí kinh thiên cùng tiên khí bàng bạc chiếm cứ khắp ngõ ngách trong hư không.

Tốc độ của hai người đều là nhanh vô cùng, chợt hợp chợt phân, mỗi một chiêu đều dốc hết toàn lực, hung hiểm vô cùng.

Giữa không trung, ánh mắt của hai nhóm đội ngũ toàn bộ đều tập trung trên thân hai người.

- Kiếm đạo của hắn cũng không thuần túy!

Lâm Hi nhìn qua tên hoàng thất cung phụng kia, trong mắt hiện lên một đạo ý niệm.

Trong cơ thể hắn có Kiếm chủng của Vạn Kiếm đại pháp, đối với các loại kiếm khí có cảm giác cực kỳ nhạy cảm. Kiếm khí của tên hoàng thất cung phụng này mặc dù coi như khí thế bàng bạc nhưng mà kiếm khí có chút pha tạp. Đây là nguyên nhân của kiếm đạo không thuần túy.

Không hề nghi ngờ, những hoàng thất cung phụng này tuy được truyền Thái Bạch kiếm đạo, nhưng cũng là không thuần túy.

Cung phụng chính là cung phụng, nô tài chính là nô tài. Không hề nghi ngờ, những truyền thừa của hoàng thất cung phụng này đều được giản hóa một ít, hoặc là lỗ hổng trong kiếm đạo.

Kiếm đạo như vậy là không có cách nào tang lên chứ đừng nói là thành tự Kiếm đạo cường giả rồi.

Bất quá coi như là như vậy cũng đã vô cùng lợi hại. Bằng không mà nói, lấy sự sắc bén của kiếm đạo nhất mạch, Âu Dương Nạp Hải căn bản không thể chống đỡ với một kiếm giả thuần túy có tu vi kiếm đạo đạt đến mức cực sâu. Ít nhất, nếu như đổi lại là Lâm Hi, Âu Dương Nạp Hải chỉ sợ sớm đã thất bại.

- Cũng may, tốc độ của Âu Dương Nạp Hải càng nhanh hơn một chút.

Lâm Hi nhìn qua không trung, bất giác nhẹ gật đầu.

Tốc độ của tên hoàng thất cung phụng kia cũng không chậm, nhưng mà so ra vẫn kém Tiểu na di pháp của Âu Dương Nạp Hải. Vào lúc này cũng có thể thấy được bất đồng xuất thân bối cảnh của song phương.

Thái Bạch hoàng triều tuy lợi hại nhưng so ra vẫn còn là kém Thần Tiêu tông.

Thái Bạch hoàng triều tính toán cho những cung phụng chó săn này không ít tuyệt học, nhưng so với khinh công tuyệt học đứng đầu như Tiểu na di pháp thì còn chênh lệch không ít.

Mà phải biết, đối với người trong kiếm đạo mà nói, tốc độ chính là sinh mạng. Tốc độ vượt qua người khác, kiếm khí lại sắc bén, chính là chim cũng bị nhổ sạch long, muốn bay cũng không bay lên được.

Oanh! Oanh!

Trên bầu trời, hai người chiến đấu đã tiến vào tình trạng gay cấn, đầy trời đều là tiếng ầm vang, trong lúc nhất thời chỉ thấy chân khí chứ không thấy người.

- Thái Bạch kiếm đạo!

Bỗng nhiên ngay lúc này, một tiếng hét to thanh lãng vang vọng thiên địa. Đột nhiên trong lúc đó, tên hoàng thất cung phụng kia đang giao thủ với Âu Dương Nạp Hải, trên người kiếm khí chói sáng bỗng nhiên tăng cường rất nhiều, lập tức liền lấn át Âu Dương Nạp Hải.

- Không tốt!

Khí Thánh Vương đã sớm nhìn chằm chằm vào không trung, lúc này thấy kiếm khí của đối phương đại trướng, lập tức biết không tốt. Thân hình nhảy lên, phịch một tiếng lập tức bắn nhanh ra như điện, vọt tới trong chiến trường.

- Ngay tại lúc này, giết hắn đi!

Sau lưng Thập bát hoàng tử, tên hoàng thất cung phụng thứ hai sắc mặt cứng ngắc, lúc này đôi mắt bỗng nhiên nhíu lại, trong đồng tử đen kịt phản chiếu thân ảnh của Âu Dương Nạp Hải, bắn ra một cỗ sát cơ mãnh liệt.

Vèo!

Một trận phong thanh truyền qua, tên hoàng thất cung phụng thứ hai lập tức hóa thành một đạo chớp giật hướng về chiến trường trên không trung đánh tới.

- Âu Dương sự đệ, coi chừng.

Khí Thánh Vương hét lớn.

Ầm!

Trên chiến trường, thay đổi trong chớp mắt. Phản ứng của Khí Thánh Vương cũng không chậm nhưng vẫn là đánh giá thấp sự lợi hại của Thái Bạch kiếm đạo. Chỉ nghe oanh một tiếng, một đạo kiếm khí tung hoành hư không, phác thiên cái địa, chỉ là một kiếm liền chém khai chân khí hộ thân của Âu Dương Nạp Hải.

- A!

Âu Dương Nạp Hải quát to một tiếng, trực tiếp như diều đứt dây từ trong chiến trường bay ra ngoài.

- Để mạng lại!

Một đạo thanh âm tràn ngập sát ý từ trên bầu trời truyền đến. Tên hoàng thất cung phụng của Thái Bạch hoàng triều kia, tóc dài bay lên, áo bào phần phật, oanh một kiếm từ trên cao nhìn xuống, điện xạ mà đến, muốn thừa thắng đuổi giết, đem Âu Dương Nạp Hải trảm dưới kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.