Những Nguyên Khí Thiên Địa này không ngừng bổ sung cho số thể lực bị tiêu hao của Lâm Hi.
Ông!
Không khí như bị chấn thành những vòng tròn lan ra, Lâm Hi dọc theo
quan đạo nhanh chóng biến mất theo phương hướng Ngũ Lôi Phái.
. . .
Đèn đuốc rực rỡ mới thắp, thời gian Lâm Hi tới nếu so sánh với mong muốn thì phải nhanh hơn rất nhiều.
Từ rất xa, một quả núi đứng sừng sững trên mặt đất, có những ngọn đèn
đuốc đang thắp lên trên đỉnh núi. Không giống với dĩ vãng, số lượng đèn
đuốc trên núi gần như nhiều hơn gấp đôi, ánh lửa đèn đuốc tụ tập lại hóa thành vầng sáng chiếu lên tận trời cao, soi rọi rõ hình dáng một đại
điện đang chập chờn.
- Không tốt!
Lâm Hi giật mình trong lòng, mặc dù còn cách trên núi một khoảng khá xa, hắn lại nghe được rõ ràng tiếng người ồn ào.
Trên núi Ngũ Lôi bình thường vào lúc này đều sẽ rất im lặng, căn bản sẽ không có nhiều người như vậy.
- Đã xảy ra chuyện!
Trong lòng Lâm Hi trĩu nặng, hắn tăng tốc độ nhanh hơn, dùng tốc độ cao nhất phóng tới.
Dưới núi Ngũ Lôi.
- Đứng lại!
Một tiếng chợt quát, vài bóng người xếp thành hàng chữ nhất, ngăn cản
tại trước mặt Lâm Hi. Y phục trên người, dưới ánh lửa chói lọi là một
dấu hiệu Liệt Diễm trông thập phần bắt mắt.
Những người này là đệ tử Liệt Dương Tông.
- Muốn chết!
Lâm Hi hai tay vỗ một nhịp, khuấy động một luồng khí lưu cuồng bạo, đột nhiên đánh tới.
Ầm!
Một cỗ lực lượng dời núi lấp biển, chấn khí cuồn cuộn nổi lên không gì
sánh nổi nện về phía trước. Chỉ nghe "ầm" một tiếng, một loạt đệ tử Liệt Dương Tông kêu thảm thiết liên tục, lập tức bị xé xác chia năm xẻ bảy,
hài cốt toàn bộ không còn gì.
- Có người xông lên núi, mau ngăn cản hắn!
Trong bóng tối, có người cả kinh kêu lên.
- Ta là Thiếu chưởng môn Ngũ Lôi Phái, ai dám ngăn cản ta!
Lâm Hi tức giận bừng bừng, âm thanh giống như tiếng chuông lớn, vang vọng hư không.
- Cái gì! Là Thiếu chưởng môn!
Trong bóng tối, có người giật mình la lên, hiển nhiên cũng đã nhận ra thân phận của Lâm Hi.
- Hừ, cái gì mà Thiếu chưởng môn. Hiện tại đã không phải nữa. Chả mấy
chốc Nhị trưởng lão chính là chưởng môn. Ai là Thiếu chưởng môn thì sẽ
do ông ta chỉ định!
Có người lạnh lùng nói.
- Muốn chết!
Ánh mắt Lâm Hi phát lạnh, xoạt xoạt hai bước lập tức xuất hiện trong
bóng đêm đến trước người tên đệ tử vừa mở miệng nói kia. Bàn tay duỗi
ra, lập tức giống như chụp chú gà con, nhấc bổng một tên đệ tử theo hệ
Mạnh Quân lên.
- A! Buông mọi người lên, giết hắn!
Tên đệ tử cũng không ngờ tới, Lâm Hi nói lên liền lên, chụp một cái
liền bắt đúng hắn lôi ra. Tu vi Đệ Tứ Trọng Thiết Cốt Kỳ coi như là
không tầm thường, nhưng mà ở trước mặt Lâm Hi thì vẫn không có chỗ để
phản kháng.
- Môn quy của Ngũ Lôi Phái, nếu như phạm thượng, khi sư diệt tổ, tử!
Năm ngón tay Lâm Hi vừa xiết lại, răng rắc một tiếng, tựa như vặn cổ gà liền vặn chết tên đệ tử kia.
- Các đệ tử Ngũ Lôi Phái nghe lệnh, tất cả những ai hiện tại không dính dáng vào nữa thì sẽ không đáng truy cứu. Tất cả những ai tiếp tục công
kích, mưu mô tạo phản, hết thảy coi là mưu đồ làm loạn, khi sư diệt tổ,
chiếu theo môn quy xử tử!
Âm thanh của Lâm Hi, ù ù như sấm, vang vọng cả núi Ngũ Lôi.
Đối với Mạnh Quân, nếu muốn nắm giữ Ngũ Lôi Phái, giết chết Đại trưởng
lão thì không hề nghi ngờ, buổi tối là thời cơ tốt nhất. Hiện nay, đệ tử Liệt Dương Tông xuất hiện ở trên núi Ngũ Lôi, tính nghiêm trọng của
tình huống đã là không cần nói cũng biết.
Lâm Hi cũng không
phải là người ham giết chóc, lạm sát. Nhưng mà vào lúc này mà vẫn còn
nhân từ nương tay, chính là lòng dạ đàn bà.
- Hừ! Đừng nghe
hắn nói bậy. Mọi người cùng nhau xông lên, sau chuyện này Nhị trưởng lão tất nhiên sẽ có phần thưởng xứng đáng!
Bẩy, tám tên đệ tử
nhất loạt xông tới. Những đệ tử này có khi là môn hạ của Mạnh Quân, có
khi là môn hạ của Vi Bất Bình, hết thảy đều là cực kỳ trung thành. Trong mấy năm Lâm Hùng không hề hỏi han đến công việc bên trong môn phái, hết thảy bị Mạnh Quân thu nạp thành thế lực của mình.
Thay lời khác nói, bọn họ mặc dù mặc trang phục của Ngũ Lôi Phái, nhưng đã không phải là đệ tử Ngũ Lôi Phái.
- Nếu như muốn chết, ta thành toàn cho các ngươi!
Hai mắt Lâm Hi phát lạnh, toàn thân bộc phát ra một cỗ sát khí dày đặc. Hắn cước đạp liên hoàn búng thân bật lên, vài chưởng chụp xuống. Lập
tức giống như vỗ dưa hấu vậy, chụp đến nát bấy đỉnh đầu của mấy tên đệ
tử đến chết cũng không chịu hối cải.
Bang bang bang!
Lâm Hi phảng phất sát thần đến, một mạch xông lên đỉnh núi Ngũ Lôi.
Thần chắn sát thần, phật ngăn sát phật. Hiện tại Ngũ Lôi Phái đã không
phải là Ngũ Lôi Phái trước kia rồi.
Loạn thế thì không dùng được chuyện coi trọng lễ nghi nữa, hiện tại chỉ có lấy tàn sát để chấm dứt giết chóc.
Hiện tại Lâm Hi, trên danh nghĩa là tu vi Kim Cương Kỳ Đệ Bát Trọng.
Nhưng trên thực tế, hắn đã đạt tới lực lượng Long Lực Kỳ Đệ Cửu Trọng,
thể lực cực dai, cuồn cuộn không ngừng.
Một mạch xông về
hướng đạị điện trên núi Ngũ Lôi, nghiền nát vạn vật, thần chắn sát thần, phật ngăn sát phật, không người nào đấu lại được một hiệp. Đám môn nhân đệ tử thuộc hệ của Mạnh Quân nhìn thấy hắn dũng cảm như vậy, đã sớm
kinh hãi khiếp sợ.
- Người nào dám xông vào Ngũ Lôi Phái ta, cứ đánh cho ta!
Một tiếng quát động trời chợt vang lên, giống như tiếng sấm ầm ào vô
tận, chấn động tứ phương. Âm thanh chưa dứt, hai bóng dáng một trước một sau đi ra từ trong đại điện của chưởng môn, ngăn cản đường đi của Lâm
Hi.
Ầm!
Một bàn tay màu vàng nhanh chóng mở rộng ở trên không trung, cuối cùng phảng phất như tay thần phật, gây nên kình
khí ngập trời chụp vào Lâm Hi.
- Uhmmmm Uhmmm!
Cơ
hồ là đồng thời, một bóng hình khổng lồ cũng đánh về phía Lâm Hi, lợi
trảo đảo qua không trung khiến không khí đều sụp đổ, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Xoạt xoạt!
Lâm Hi chân đạp Thất Tinh, thân
thể lui về phía sau, nhanh như tia chớp tránh né qua công kích của một
người một súc vật này. Hắn dừng ở ngoài mấy trượng,nhìn lại thật kỹ. Chỉ thấy trước mặt có một người một hổ đang đứng, uy phong lẫm liệt. Đúng
là Tứ trưởng lão Đoạn Nhất Mi và thú cưng Hổ Hống của Mạnh Quân.
- Lâm Hi, là ngươi sao? !
Đoạn Nhất Mi là người mở miệng trước. Khi thấy Lâm Hi đứng trước mặt
thì lão có vẻ rất giật mình. Con Hổ Hống bên cạnh lão phát ra tiếng gầm
uy hiếp, coi như phụ họa. Âm thanh một trận đánh nhau truyền ra từ trong đại điện. Lâm Hi liếc mắt nhìn qua, lập tức thu trở về rồi nhìn chằm
chằm vào trên người Đoạn Nhất Mi:
- Đoạn Nhất Mi, ta nể ngươi là trưởng lão cho nên cũng cho ngươi một cơ hội. Hiện tại lập tức tách
ra từ chuyện này, phân rõ quan hệ với Mạnh Quân thì còn kịp. Nếu không
được như thế thì chớ có trách ta ra tay ác độc vô tình.
Ánh mắt Lâm Hi chuyển động, trên mặt lộ ra những đạo hàn khí bức người.
- Cái gì? Ngươi muốn ta tách ra, phân rõ quan hệ với Mạnh Quân?