Thần Tọa

Chương 1254: Chương 1254: Thầy trò tụ hợp.




- Đồ nhi, ngươi tới đây một chút.

Cũng không biết qua bao lâu, một trận thanh âm quen thuộc mang theo khí tức chí dương chí cương như một mũi tên nhọn xuyên thủng cấm chế trên đỉnh Lôi thánh phong, vang lên ở bên tai Lâm Hi, thanh âm cứng cáp hữu lực.

- Sư phụ?

Lâm Hi vui mừng mở mắt ra.

Trong tu luyện không ngày tháng, Lâm Hi cũng không biết đã qua bao lâu, nhưng mà nghe được thanh âm của sư phụ Hình Tuấn Thần, Lâm Hi cũng biết chiến sự ở Địa ngục đại thế giới chỉ sợ đã kết thúc.

- Tạp Mễ Lạp, Ma Đồ, các ngươi trông coi Lôi thánh sơn, ta đi ra ngoài một chút.

Lâm Hi dặn dò hai đại ma sủng một câu, thân thể rung động, tách ra hư không, bay ra khỏi Lôi thánh phong, phá không mà đi.

... ... Trong Chấp pháp điện, đại môn mở rộng, Chấp Pháp trưởng lão Hình Tuấn Thần trên người mang theo một tia khí tức tiêu yên, ngồi đối diện ở cửa. Trước người hắn bày biện một cái bàn nhỏ bằng đồng xanh tinh xảo, trên đó có vài chén rượu nhỏ, nhẹ nhàng nhất một ngụm, lộ ra vẻ hào hứng rất cao.

- Sư phụ.

Lâm Hi xuất hiện ở cửa đại điện, thi lễ một cái, đi vào.

- Quả nhiên là đột phá Thuần Dương cảnh a!

Hình Tuấn Thần cẩn thận đánh giá Lâm Hi một cái, dương dương tự đắc, thật giống như là uống ba cân rượu, một bên gọi Lâm Hi lại:

- Đến đây, ngồi một chút đi!

Không có gì có thể so sánh với đệ tử mà mình coi trọng một bước lên trời, đạt tới Tiên Đạo cảnh, thành tựu Chân truyền đệ tử khiến cho người ta hưng phấn hơn. Hình Tuấn Thần biết Lâm Hi sớm muộn sẽ đạt tới Tiên Đạo cảnh, chẳng qua là không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Tin tức kia, đem đủ loại không vui khi hắn ở Thời không chủ thành cùng Địa Ngục đại thế giới, thoáng cái đều xông đến tan thành mây khói.

Lâm Hi cười cười, hắn dĩ nhiên cảm thấy loại vẻ mặt môn sinh đắc ý trong mắt Chấp Pháp trưởng lão. Hắn cũng không khách khí, phất áo bào, trực tiếp ngồi đối diện Hình Tuấn Thần.

- Chuyện xảy ra lúc nào?

Hình Tuấn Thần miệng cười toe toét, chén rượu nắm trong tay cũng hưng phấn đến run rẩy không ngừng.

- Ước chừng tầm ba tháng trước.

Lâm Hi cười cười, biết Chấp Pháp là hỏi hắn đột phá đến Tiên Đạo cảnh lúc nào.

- Ừ, ừ, không tệ, không tệ, không hổ là đồ đệ của Hình Tuấn Thần ta.

Hình Tuấn Thần vuốt râu mép, đầu gật không ngừng, sư phụ xem môn sinh, càng xem càng vui.

- Ta vốn dự tính ngươi ít nhất cần ba năm mới có thể đột phá đến Tiên Đạo cảnh. Không nghĩ tới tiến cảnh của ngươi vượt xa tưởng tượng của ta.

Hình Tuấn Thần vui vẻ không nén được xuống, ngừng một chút nói:

- Đúng rồi, ta từng thỉnh Phó chưởng môn vì ngươi thôi diễn, kết quả lại thôi diễn ra ngươi không có ở trong Tiên Đạo đại thế giới, ngay cả ta cũng bắt đầu tò mò rồi. Ngươi lần này rốt cuộc là đi nơi nào? Tế ngộ lần này của ngươi hẳn là có liên quan sao?

- Sư phụ anh minh.

Lâm Hi cũng không giấu diếm, ở trước mặt người khác hắn có lẽ còn có thể không muốn đàm luận chuyện này, nhưng mà ở trước mặt sư phụ của mình liền không còn cần thiết rồi.

- Đồ nhi, ngươi tới đây một chút.

Cũng không biết qua bao lâu, một trận thanh âm quen thuộc mang theo khí tức chí dương chí cương như một mũi tên nhọn xuyên thủng cấm chế trên đỉnh Lôi thánh phong, vang lên ở bên tai Lâm Hi, thanh âm cứng cáp hữu lực.

- Sư phụ?

Lâm Hi vui mừng mở mắt ra.

Trong tu luyện không ngày tháng, Lâm Hi cũng không biết đã qua bao lâu, nhưng mà nghe được thanh âm của sư phụ Hình Tuấn Thần, Lâm Hi cũng biết chiến sự ở Địa ngục đại thế giới chỉ sợ đã kết thúc.

- Tạp Mễ Lạp, Ma Đồ, các ngươi trông coi Lôi thánh sơn, ta đi ra ngoài một chút.

Lâm Hi dặn dò hai đại ma sủng một câu, thân thể rung động, tách ra hư không, bay ra khỏi Lôi thánh phong, phá không mà đi.

... ... Trong Chấp pháp điện, đại môn mở rộng, Chấp Pháp trưởng lão Hình Tuấn Thần trên người mang theo một tia khí tức tiêu yên, ngồi đối diện ở cửa. Trước người hắn bày biện một cái bàn nhỏ bằng đồng xanh tinh xảo, trên đó có vài chén rượu nhỏ, nhẹ nhàng nhất một ngụm, lộ ra vẻ hào hứng rất cao.

- Sư phụ.

Lâm Hi xuất hiện ở cửa đại điện, thi lễ một cái, đi vào.

- Quả nhiên là đột phá Thuần Dương cảnh a!

Hình Tuấn Thần cẩn thận đánh giá Lâm Hi một cái, dương dương tự đắc, thật giống như là uống ba cân rượu, một bên gọi Lâm Hi lại:

- Đến đây, ngồi một chút đi!

Không có gì có thể so sánh với đệ tử mà mình coi trọng một bước lên trời, đạt tới Tiên Đạo cảnh, thành tựu Chân truyền đệ tử khiến cho người ta hưng phấn hơn. Hình Tuấn Thần biết Lâm Hi sớm muộn sẽ đạt tới Tiên Đạo cảnh, chẳng qua là không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Tin tức kia, đem đủ loại không vui khi hắn ở Thời không chủ thành cùng Địa Ngục đại thế giới, thoáng cái đều xông đến tan thành mây khói.

Lâm Hi cười cười, hắn dĩ nhiên cảm thấy loại vẻ mặt môn sinh đắc ý trong mắt Chấp Pháp trưởng lão. Hắn cũng không khách khí, phất áo bào, trực tiếp ngồi đối diện Hình Tuấn Thần.

- Chuyện xảy ra lúc nào?

Hình Tuấn Thần miệng cười toe toét, chén rượu nắm trong tay cũng hưng phấn đến run rẩy không ngừng.

- Ước chừng tầm ba tháng trước.

Lâm Hi cười cười, biết Chấp Pháp là hỏi hắn đột phá đến Tiên Đạo cảnh lúc nào.

- Ừ, ừ, không tệ, không tệ, không hổ là đồ đệ của Hình Tuấn Thần ta.

Hình Tuấn Thần vuốt râu mép, đầu gật không ngừng, sư phụ xem môn sinh, càng xem càng vui.

- Ta vốn dự tính ngươi ít nhất cần ba năm mới có thể đột phá đến Tiên Đạo cảnh. Không nghĩ tới tiến cảnh của ngươi vượt xa tưởng tượng của ta.

Hình Tuấn Thần vui vẻ không nén được xuống, ngừng một chút nói:

- Đúng rồi, ta từng thỉnh Phó chưởng môn vì ngươi thôi diễn, kết quả lại thôi diễn ra ngươi không có ở trong Tiên Đạo đại thế giới, ngay cả ta cũng bắt đầu tò mò rồi. Ngươi lần này rốt cuộc là đi nơi nào? Tế ngộ lần này của ngươi hẳn là có liên quan sao?

- Sư phụ anh minh.

Lâm Hi cũng không giấu diếm, ở trước mặt người khác hắn có lẽ còn có thể không muốn đàm luận chuyện này, nhưng mà ở trước mặt sư phụ của mình liền không còn cần thiết rồi.

Lâm Hi đem tế ngộ của mình ở Vị Diện chinh chiến chi địa nói ra một lần, bao gồm chuyện tình Thần tử cùng Phong Bạo đại thế giới đều không giấu diếm.

Lúc đầu sắc mặt của Hình Tuấn Thần vẫn là vui mừng, nhưng mà càng nghe Lâm Hi tự thuật, dần dần sắc mặt trầm xuống.

- Chuyện về Thần tử ta cũng ước chừng biết một chút, nhưng cũng không được cặn kẽ như ngươi nói. Không nghĩ tới hắn lại nổi lên sát tâm lớn như vậy đối với ngươi, lại phái Chân truyền đệ tử đuổi theo giết ngươi.

Sắc mặt Hình Tuấn Thần âm trầm, hai đầu lông mày hiện lên một đoàn mây đen bao phủ tức giận.

- Ta lúc đó đang ở trong vũ trụ hư không, đối phó với Địa ngục yêu ma, không có cách nào trở lại, nếu không mà nói, tuyệt đối sẽ không để ngươi lưu lạc đến một cái thế giới khác...

Hình Tuấn Thần nói, lời còn chưa hết đã bị Lâm Hi cắt đứt.

- Nhưng mà nói như vậy, ta cũng không có biện pháp đạt đến Thuần Dương cảnh rồi.

Lâm Hi cười cười.

Hắn biết tâm tư của sư phụ, vậy là đủ rồi. Nhưng mà Thần tử thật không phải hắn bây giờ có thể trêu chọc, bất luận là hắn hay là Hình Tuấn Thần.

Hình Tuấn Thần ngây ngốc, nhìn Lâm Hi, rốt cuộc than một tiếng:

- Ai, đồ nhi, vi sư biết tâm tư của ngươi. Ta cũng không muốn nâng lên chí khí của người khác, diệt uy phong của mình. Thần tử là người đã nhanh chóng ngưng luyện Tiên Dương, coi như là ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Bất quá ta và ngươi trò chuyện một cuộc, hôm nay sư phụ đem lời đặt ở chỗ này. ---- Vi sư có lẽ không phải là đối thủ của Thần tử, nhưng mà nếu như hắn muốn đối phó ngươi, vi sư quyết không đáp ứng, cũng quyết sẽ không để cho hắn được như ý!

Hình Tuấn Thần nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, thần sắc nghiêm túc, vẻ mặt trịnh trọng, thanh âm như chém đinh chặt sắt.

Trong lòng Lâm Hi giật mình, Thần tử ở bên trong Thần Tiêu tông thế lực đào thiên, lực lượng lại càng kinh khủng vô cùng. Chấp Pháp trưởng lão có lẽ không phải là đối thủ của hắn, nhưng mà chỉ bằng cái tỏ thái độ này, lão đã đạt đến một cái cực hạn của sư phụ làm cho đệ tử rồi.

Phải biết Thần tử là Thần Tiêu Chưởng môn nhân được công nhận trong tương lai, là một tông phái trưởng lão, cùng Chưởng môn tương lai là địch, đây không hề chỉ là đơn giản cần dũng khí.

- Sư phụ, cám ơn.

Lâm Hi tự đáy lòng nói, cảm tạ nhiều hơn nữa cũng chỉ dung nhập vào trong một câu nói kia.

Ở trong Thần Tiêu sơn, Chấp Pháp trưởng lão không phải là cường đại nhất, cũng không phải là thành công nhất, nhưng là một người sư phụ, lão đã làm đến cực hạn. Chỉ sợ quan môn đệ tử Lý Lộc Quan mà lão từng thu đã phản bội lão, đầu nhập vào Hộ Pháp điện để đối phó lại với lão, Hình Tuấn Thần cũng chưa từng nghĩ qua muốn giết hắn, hoặc là đối phó.

Đối với người đệ tử kia, gã thương hại còn nhiều hơn là tức giận.

Chính mình là người đệ tử thứ ba do lão thu, lại chọc đến mối họa lớn như Thần tử, nhưng trưởng lão cũng không nói cái gì, ngược lại tỏ thái độ nhất định sẽ che chở cho hắn.

Lấy góc độ của một cái 'sư phụ', lão đã làm được cực hạn.

Trong lòng Lâm Hi cảm khái không dứt.

- Sư phụ, ngươi yên tâm đi, Thần tử mặc dù lợi hại nhưng mà còn chưa tới trình độ lấy thúng úp voi. Hơn nữa, chuyện tình Chưởng môn tương lai còn chưa biết được, ai cũng không dám nói hắn liền nhất định ngồi được trên đó. Chuyện này, ta sẽ châm chước xử trí.

Lâm Hi nói.

- Ừ. Chuyện này ta sẽ hướng Chưởng môn nói rõ. Sai sử Chân truyền đệ tử giết hại đồng môn sư huynh đệ, đây là tối kỵ của tông môn, tuyệt đối phải nghiêm trị.

Chấp Pháp trưởng lão nói.

Lâm Hi khẽ cúi đầu, trong mắt hiện lên một đạo quang mang, im lặng không nói. Kỳ thật thật muốn đàm luận, hắn đã giết ba người Phần Vũ, Điển Vi, Ác La, chỉ sợ tội càng nặng hơn. Dù sao, đám người Phần Vũ là có ý định nhưng chưa thành, mà hắn là không có ý định nhưng thành công.

Lâm Hi đem tế ngộ của mình ở Vị Diện chinh chiến chi địa nói ra một lần, bao gồm chuyện tình Thần tử cùng Phong Bạo đại thế giới đều không giấu diếm.

Lúc đầu sắc mặt của Hình Tuấn Thần vẫn là vui mừng, nhưng mà càng nghe Lâm Hi tự thuật, dần dần sắc mặt trầm xuống.

- Chuyện về Thần tử ta cũng ước chừng biết một chút, nhưng cũng không được cặn kẽ như ngươi nói. Không nghĩ tới hắn lại nổi lên sát tâm lớn như vậy đối với ngươi, lại phái Chân truyền đệ tử đuổi theo giết ngươi.

Sắc mặt Hình Tuấn Thần âm trầm, hai đầu lông mày hiện lên một đoàn mây đen bao phủ tức giận.

- Ta lúc đó đang ở trong vũ trụ hư không, đối phó với Địa ngục yêu ma, không có cách nào trở lại, nếu không mà nói, tuyệt đối sẽ không để ngươi lưu lạc đến một cái thế giới khác...

Hình Tuấn Thần nói, lời còn chưa hết đã bị Lâm Hi cắt đứt.

- Nhưng mà nói như vậy, ta cũng không có biện pháp đạt đến Thuần Dương cảnh rồi.

Lâm Hi cười cười.

Hắn biết tâm tư của sư phụ, vậy là đủ rồi. Nhưng mà Thần tử thật không phải hắn bây giờ có thể trêu chọc, bất luận là hắn hay là Hình Tuấn Thần.

Hình Tuấn Thần ngây ngốc, nhìn Lâm Hi, rốt cuộc than một tiếng:

- Ai, đồ nhi, vi sư biết tâm tư của ngươi. Ta cũng không muốn nâng lên chí khí của người khác, diệt uy phong của mình. Thần tử là người đã nhanh chóng ngưng luyện Tiên Dương, coi như là ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Bất quá ta và ngươi trò chuyện một cuộc, hôm nay sư phụ đem lời đặt ở chỗ này. ---- Vi sư có lẽ không phải là đối thủ của Thần tử, nhưng mà nếu như hắn muốn đối phó ngươi, vi sư quyết không đáp ứng, cũng quyết sẽ không để cho hắn được như ý!

Hình Tuấn Thần nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, thần sắc nghiêm túc, vẻ mặt trịnh trọng, thanh âm như chém đinh chặt sắt.

Trong lòng Lâm Hi giật mình, Thần tử ở bên trong Thần Tiêu tông thế lực đào thiên, lực lượng lại càng kinh khủng vô cùng. Chấp Pháp trưởng lão có lẽ không phải là đối thủ của hắn, nhưng mà chỉ bằng cái tỏ thái độ này, lão đã đạt đến một cái cực hạn của sư phụ làm cho đệ tử rồi.

Phải biết Thần tử là Thần Tiêu Chưởng môn nhân được công nhận trong tương lai, là một tông phái trưởng lão, cùng Chưởng môn tương lai là địch, đây không hề chỉ là đơn giản cần dũng khí.

- Sư phụ, cám ơn.

Lâm Hi tự đáy lòng nói, cảm tạ nhiều hơn nữa cũng chỉ dung nhập vào trong một câu nói kia.

Ở trong Thần Tiêu sơn, Chấp Pháp trưởng lão không phải là cường đại nhất, cũng không phải là thành công nhất, nhưng là một người sư phụ, lão đã làm đến cực hạn. Chỉ sợ quan môn đệ tử Lý Lộc Quan mà lão từng thu đã phản bội lão, đầu nhập vào Hộ Pháp điện để đối phó lại với lão, Hình Tuấn Thần cũng chưa từng nghĩ qua muốn giết hắn, hoặc là đối phó.

Đối với người đệ tử kia, gã thương hại còn nhiều hơn là tức giận.

Chính mình là người đệ tử thứ ba do lão thu, lại chọc đến mối họa lớn như Thần tử, nhưng trưởng lão cũng không nói cái gì, ngược lại tỏ thái độ nhất định sẽ che chở cho hắn.

Lấy góc độ của một cái 'sư phụ', lão đã làm được cực hạn.

Trong lòng Lâm Hi cảm khái không dứt.

- Sư phụ, ngươi yên tâm đi, Thần tử mặc dù lợi hại nhưng mà còn chưa tới trình độ lấy thúng úp voi. Hơn nữa, chuyện tình Chưởng môn tương lai còn chưa biết được, ai cũng không dám nói hắn liền nhất định ngồi được trên đó. Chuyện này, ta sẽ châm chước xử trí.

Lâm Hi nói.

- Ừ. Chuyện này ta sẽ hướng Chưởng môn nói rõ. Sai sử Chân truyền đệ tử giết hại đồng môn sư huynh đệ, đây là tối kỵ của tông môn, tuyệt đối phải nghiêm trị.

Chấp Pháp trưởng lão nói.

Lâm Hi khẽ cúi đầu, trong mắt hiện lên một đạo quang mang, im lặng không nói. Kỳ thật thật muốn đàm luận, hắn đã giết ba người Phần Vũ, Điển Vi, Ác La, chỉ sợ tội càng nặng hơn. Dù sao, đám người Phần Vũ là có ý định nhưng chưa thành, mà hắn là không có ý định nhưng thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.