Thần Tọa

Chương 1041: Chương 1041: Thiên sứ chi tâm. (1)




Quang Thánh Vương, Thần tử chính là trấn áp ở chỗ sâu thời không tiếp giáp giữa tiên đạo đại thế giới và Quang Minh đại thế giới.

Đệ tử của Thần Tiêu tông sau khi đạt đến Tiên Đạo cảnh, trơ thành chân truyền phải lựa chọn một trong ba cái thế giới là Địa ngục đại thế giới, Yêu tộc đại thế giới, Quang Minh đại thế giới để đi trấn áp.

Lâm Hi tương lai cũng có thể tiến vào trong bất kỳ một cái thế giới nào trong ba cái này, hiện tại có cơ hội hiểu rõ một chút, vì sau này làm chuẩn bị luôn là so sánh với hoảng hốt ứng đối thì tốt hơn chút ít.

Lúc này năng lực chủng tộc Ký ức độc thủ của Tạp Mễ Lạp đúng là so sánh với lực lượng của nàng thì tốt hơn nhiều.

- Vâng, chủ nhân.

Thanh âm của Tạp Mễ Lạp từ bên cạnh truyền đến, nhẹ nhàng nhảy lên liền vượt qua Lâm Hi, rơi xuống đáy hố. Ánh mắt quét qua vị chấp sự trẻ tuổi tuấn mỹ này, trong lòng Tạp Mễ Lạp cũng có chút kiêng kỵ.

Địa vị, thân phận, thực lực của chấp sự này so sánh với những người kia đều muốn cao hơn nhiều. Thực lực sánh ngang với Luyện Khí đệ cửu trong Ngũ quả chi cảnh, hơn nữa thánh quang lại khắc chế nàng, tính uy hiếp đối với nàng càng tăng lên, thậm chí có thể uy hiếp được tính mạng.

- … Hoàn hảo, bị chủ nhân trấn áp rồi.

Trong lòng Tạp Mễ Lạp thở phào một cái. Bất kể là chấp sự của Quang Minh đại thế giới này trước kia lợi hại như thế nào, chí ít hiện tại hắn đúng là hít vào nhiều, thở ra ít rồi.

- Xuy!

Tạp Mễ Lạp xuất ra thủ chỉ như bích thông đặt ở trên da của hắn nhẹ nhàng mà vẽ một cái, phá ra một cái lỗ máu, lấy một chút máu, sau đó vươn ra đầu lưỡi thật dài, tư thái kia cực kỳ mị hoặc. Bất quá có lẽ là huyết dịch không đủ, Tạp Mễ Lạp nhíu mày, ngồi xổm người xuống, lại lấy chút ít máu nữa, cho đến sau khi thu hoạch đầy đủ huyết dịch mới ngừng lại.

- Ừ.

Tạp Mễ Lạp nhắm mắt lại, lộ ra thần sắc trầm tư, chỉ chốc lát sau mới mở mắt ra.

- Hô!

Thân thể tung lên, Tạp Mễ Lạp ngay lập tức bay ra khỏi hố, dừng lại ở bên người Lâm Hi.

- Chủ nhân, ý nhiệm của gia hỏa này vô cùng cường đại, trí nhớ trọng yếu ta không cách nào hấp thu, chỉ lấy được một ít trí nhớ không liên quan đến trọng yếu.

Tạp Mễ Lạp trù trừ một chút, mở miệng nói.

Kinh lịch hấp huyết cũng không thoải mái, Hấp Huyết nhất tộc là lấy hấp huyết mà sống, nhưng mà hấp thu huyết dịch của người có thánh quang uẩn hàm trong đó, cái loại cảm giác này cũng không phải là rất khoái trá.

- Có bao nhiêu trí nhớ, nói cho ta biết.

Lâm Hi nói.

Đối với đáp án này hắn cũng không phải là ngoài ý muốn. Ký ức độc thủ của Tạp Mễ Lạp cũng không phải là vạn năng, mà là có hạn chế. Cái đó và thực lực của đối phương cùng với cường độ tinh thần có quan hệ.

Những người này đều là quang minh tín đồ thành kính, đạt được trí nhớ không hoàn chỉnh cũng là bình thường.

- Những người này là thông qua một cái quang môn truyền tống tới đây, bọn họ gọi là Vinh Diệu chi môn. Thế giới của bọn hắn cũng không cùng dạng như chúng ta, đều là từng cái tinh thể cự đại, tổng cộng là 24 tiểu tinh thể, cùng với một cái đại tinh thể. Tinh thể khổng lồ ở trung ương chính là nguyên địa của bọn họ, tên là 'Vườn địa đàng'.

Tạp Mễ Lạp nói, nàng cố gắng nhớ lại chút trí nhớ mơ hồ trong huyết dịch kia.

Ý niệm của tên chấp sự này vô cùng cường đại, muốn đọc được trí nhớ của hắn cũng không dễ dàng.

- Vườn địa đàng…

Lâm Hi cau mày, cái tên này để cho hắn mơ hồ nhớ ra cái gì đó.

- … Mặt khác, trong thế giới của bọn hắn không có tông phái, cũng không có chủng tộc khác, chỉ có một cái gọi là giáo hội. Đúng rồi, thứ mà bọn họ tín ngưỡng là một thứ đồ vật tên 'chủ'.

Tạp Mễ Lạp đứt quãng nói. Đối với Hấp Huyết nữ vương mà nói, trí nhớ mà nàng hấp thu đến hoàn toàn là một người xa lạ, là một thứ mà thế giới chẳng bao giờ tiếp xúc qua.

- Ti!

Tạp Mễ Lạp đột nhiên hít vào một hơi.

- Làm sao thế?

Lâm Hi nhíu nhíu mày, kinh ngạc nói.

- cái kia…, nhân loại trên cái Địa Đàng tinh cầu vô cùng nhiều, ở phía trên bọn họ còn có một loại… Sinh vật, một loại sinh vật toàn bộ là quang năng lượng tạo thành, rất nhiều, rất nhiều.

Tạp Mễ Lạp cả kinh nói, bởi vì nguyên nhân trí nhớ cộng hưởng, nàng có thể thấy được những thứ mà vị chấp sự trẻ tuổi này từng thấy qua.

- Quang minh thiên sứ?

Một đạo linh quang lướt qua, trong lòng Lâm Hi vừa động, bật thốt lên nói.

- Đúng, chính là thiên sứ. Rất nhiên quang thiên sứ!..., tất cả nhân loại của quang minh đại thế giới đều là vì thiên sứ phục vụ!

Tạp Mễ Lạp thật giống như bị điểm tỉnh, gật đầu nói. Thần sắc của nàng rung động, hiển nhiên là bị nhìn đến đồ vật khiến cho rung động.

Lâm Hi cúi đầu, im lặng không nói, lâm vào trầm tư.

Lời nói của Tạp Mễ Lạp gọi lên chỗ sâu trí nhớ của hắn, một chút đồ vật rất xưa cơ hồ đã bị hắn quên mất.

- Còn có cái gì?

Lâm Hi cũng không ngẩng đầu lên nói, thanh âm rất thấp.

Trên mặt Tạp Mễ Lạp lộ ra thần sắc đau khổ nhớ lại, hấp thu ký ức của nhân loại Quang Minh đại thế giới cũng không phải là dễ dàng:

- Đúng rồi, mười hai người kia đều là chiến sĩ của Quang Minh đại thế giới, cùng với cái chấp sự này giống nhau, cùng thuộc một cái giáo hội. Ở phía trên bọn hắn còn có một chấp sự trưởng, giáo chủ…, chấp sự trưởng tương đương với thập trọng Thánh Vương, giáo chủ tương đương với cường giả Tiên Đạo cảnh, thực lực của bọn họ vô cùng cường đại. Ta chỉ có thể nhìn đến như vậy thôi.

Tạp Mễ Lạp lắc đầu, vươn ra hai ngón tay xoa xoa huyệt thái dương ở hai bên, hiện ra thần sắc mỏi mệt.

Cái chấp sự này tương đương với cao thủ Luyện Khí đệ cửu trọng Ngũ quả chi cảnh, trên cảnh giới chẳng qua là so với nàng thấp một tầng mà thôi. Đọc đến trí nhớ của loại cường giả này vô cùng hao tâm tốn sức, hao tổn tinh lực.

- Về những quang inh thiên sứ kia, có trí nhớ gì không?

Lâm Hi hỏi.

- Không có, những thứ kia thuộc về trí nhớ trọng yếu, ra không cách nào đọc đến những trí nhớ này. Bất quá dựa theo trí nhớ của tên chấp sự này, quang minh thiên sứ cũng không nhất định liền mạnh hơn loài người, có ít nhân loại cường giả thậm chí có thể triệu hoán, sai khiến thiên sứ. Bất quá nói tóm lại, tất cả người của Quang Minh đại thế giới đều là thần phục quang minh thiên sứ nhất tộc, vì quang minh thiên sứ phục vụ.

Tạp Mễ Lạp nói, có thể thu hoạch được những trí nhớ này đã là cực hạn của nàng rồi, tiếp tục cũng không có tin tức hữu dụng nữa.

- … Biết rồi, vất vả cho ngươi, đem hắn đánh tỉnh lại đi.

Lâm Hi thản nhiên nói.

Ở trên đùi tên chấp sự trẻ tuổi này đâm vào một đao, rất nhanh liền tỉnh lại, khóe miệng chảy máu, khí tức yếu ớt, mắt thấy cách cái chết không xa, nhưng đôi mắt kia vẫn sáng ngời như lúc ban đầu.

- Các ngươi những dị giáo đồ này, dị loại dơ bẩn không sạch sẽ…, hỏa diễm thiên đường cuối cùng cũng có một ngày đem các ngươi đốt thành tro bụi.

Chấp sự trẻ tuổi tỉnh lại, hung ác nhìn hai người, tức giận mắng to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.