Thần Tọa

Chương 886: Chương 886: Tin tức. (1)




Vương Lạc Anh cũng là vẻ mặt kinh sợ. So sánh với mọi người, nàng đối với nơi này có lý giải tương đối sâu.

- Ta không rõ ràng lắm. Đây là thời điểm ta đi qua bái phỏng trưởng lão, vừa lúc đụng tới trưởng lão than phiền mới biết được. Đệ tử phía dưới còn không biết, nghe trưởng lão nói, thật giống như Đế Cực cung chúng ta trấn áp một phiến này có áp lực lớn nhất. Những tông phái khác ngược lại thì tốt hơn nhiều.

Trương Minh Hoàng nói.

- Chuyện này ta cũng không biết nhiều, bất quá cũng nghe được chút phong thanh. Theo ta được biết, đoạn chấn động này cũng đã nhấc lên được hơn một năm. Hơn nữa cũng không có quan hệ gì đến Quang Minh Đại Thế Giới, Yêu Tộc Đại Thế Giới cả, thuần túy là do Địa Ngục Yêu Ma nhất tộc làm lên. Nghe nói, những sinh vật Địa Ngục kia gần đây dường như đã nhận được vật gì đó, xuyên việt thời không rất thường xuyên!

Một bên, Triệu Khai Nhất nói.

Tất cả mọi người đều là đệ tử trọng yếu của tông phái, cấp độ rất cao, đương nhiên biết được nhiều tin tức hơn một chút

Người nói vô tình, người nghe có ý, nghe được lời Triệu Khai Nhất nói, trong nội tâm Lâm Hi lập tức lộp bộp một chút, trong đầu điện quang lóe lên, đột nhiên nhớ tới kiện pháp khí chịu tải huyết nhục "Địa Ngục Cửu Đầu Xà" gặp được lúc giết Dung Nham Tiểu Ma Quân.

Về sau Thần Tiêu Tông Đại trưởng lão lấy đi "Cửu Đầu Xà Hạch", Lâm Hi mới biết được đây là một loại pháp khí như "Thời không chi môn", lợi dụng lực lượng của "Địa Ngục Cửu Đầu Xà", có thể xuyên thẳng qua lại vô số vị diện không gian.

Lâm Hi vốn cho rằng đây chỉ là ngẫu nhiên, bị mình phá hư. Nhưng về sau trải qua lần ở Đao Sơn Tiểu Địa Ngục, gặp được giao dịch giữa gia hỏa "Vạn Ma Lĩnh" và Địa Ngục Yêu Ma Lâm Hi mới biết được "Thỏ khôn có ba hang", kế hoạch của Địa Ngục Yêu Ma cũng không chỉ có hai cái như mình biết, mà đồng thời tiến hành rất nhiều kế hoạch.

- Chẳng lẽ có quan hệ đến kế hoạch của Địa Ngục Đại Thế Giới sao?

Trong đầu Lâm Hi hiện lên một ý niệm.

Địa Ngục Yêu Ma thu thập đại lượng máu huyết nhân loại, lợi dụng huyết nhục Địa Ngục Cửu Đầu Xà kiến tạo ra "Thời không chi môn" có thể giấu diếm được cảm giác của cường giả Tiên Đạo cường giả, hoặc có thể nói kế hoạch "Địa ngục chi môn" vốn chính là dùng để xâm lược.

Những kế hoạch này tuy rằng bị phá hư không ít, nhưng trong mười cái, luôn luôn sẽ có một hai cái thành công, như vậy cũng đủ rồi.

- Hi vọng đó chỉ là phỏng đoán của ta!

Lâm Hi trong nội tâm nói thầm, nhưng chung quy vẫn có chút bất an.

Trực giác của hắn vẫn luôn rất tốt, lời Trương Minh Hoàng, Vương Lạc Anh, Triệu Khai Nhất nói luôn khiến hắn cảm giác có chút bất an, tựa hồ như sắp có chuyện gì đó xảy ra vậy.

- Cấp độ của ta vẫn quá thấp, đi về hỏi sư phụ sẽ biết.

Trong nội tâm Lâm Hi hiện lên một đạo ý niệm, rất nhanh liền đè những ý nghĩ này xuống.

Mọi người cũng chỉ tùy tiện nói chuyện, tâm sự với nhau thôi, kể cả Lâm Hi trong đó, không ai để chuyện này vào lòng cả. Mấy tên nội môn đệ tử mà thôi, có thể quản được gì chứ. Trời sập xuống cũng có tông phái trưởng lão, chân truyền đệ tử ở phía trên gánh vác... Mấy người cười cười nói nói, dần dần đều buông lỏng bản thân, vui vẻ hòa thuận.

- Sư tỷ, chén trà của ngươi đã không còn gì rồi, thêm chút trà a?

Trương Minh Hoàng ngồi ở bên cạnh Lâm Hi, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy chén trà trước người Vương Lạc Anh đã trống không rồi, liền tranh thủ đưa ấm trà tới.

- Lâm huynh, ngươi ngồi ở cạnh sư tỷ, hãy châm giúp sư tỷ chén trà đi.

Trương Minh Hoàng nhìn qua Lâm Hi, cười nói, thần sắc ẩn ẩn có thâm ý.

Mọi người cũng mỉm cười, Lâm Hi chính là "Tiên lữ" tương lai của sư tỷ, châm trà cũng là chuyện nên làm, ở đây ngoại trừ hắn ra, cũng không có ai phù hợp hơn nữa. Lâm Hi cảm giác được "Ý tứ" trong lòng mọi người, chỉ là trong nội tâm lắc đầu không nói. "Tiên lữ" chẳng qua chỉ là thương nghị bề ngoài vậy thôi, hắn căn bản không để ở trong lòng. Mọi người náo thì cứ náo thôi, dù sao trong lòng của hắn cũng không chút gợn sóng.

- Sư tỷ, để ta giúp.

Lâm Hi cũng không để ý, tiếp nhận lấy ấm trà sứ men màu trắng, tay trái liền duỗi về hướng chén trà của Vương Lạc Anh.

- Sư đệ, không cần phải khách khí, cứ để tự ta làm đi.

Lâm Hi chịu được ánh mắt của mọi người, nhưng Vương Lạc Anh không chịu được, bàn tay băng cơ ngọc cốt duỗi ra, muốn cầm qua tự mình rót.

Vốn dùng thân phận địa vị của nàng, mọi người nào dám vui đùa như vậy với nàng chứ. Nhưng hết lần này tới lần khá lại có chuyện "Tiên lữ" trên đấu trường ở vài ngày trước, trong lòng mọi người đã xem Lâm Hi và Vương Lạc Anh như một đôi, cũng không có gì đáng trách. Hơn nữa, Vương Lạc Anh vừa mới tấn chức "Chân truyền đệ tử" không lâu, tâm lý vẫn còn dừng ở giai đoạn nội môn đệ tử.

Lâm Hi cũng không ngờ rằng, Vương Lạc Anh phản ứng lớn như vậy, ngón tay duỗi ra, không kịp thu hồi. Ngón tay duỗi ra cùng lúc cơ hồ đụng vào nhau. Một loại cảm giác trơn mềm, mềm mại, đầy tính co dãn từ đầu ngón tay truyền đến, nội tâm Lâm Hi lập tức rung động.

- Cảm giác thật mềm mại...

Trong đầu Lâm Hi hiện lên một đạo điện quang, hắn vốn cũng không quá để ý đến Vương Lạc Anh, nhưng giờ khắc này, trong nội tâm đột nhiên nhấc lên một tia rung động.

Cơ hồ đồng thời, bên cạnh Lâm Hi, thân thể Vương Lạc Anh cũng cứng đờ. Một màn này nàng hoàn toàn không ngờ đến, nàng tuy rằng cười cười nói nói với Lâm Hi, nhưng tiếp xúc thân thể lại hoàn toàn không có.

Ngón tay Lâm Hi kiên cường mà hữu lực, mang theo một cổ khí tức nam tính mãnh liệt, hoàn toàn không giống với nữ tử. Trong tích tắc này, trong nội tâm Vương Lạc Anh đột nhiên rối loạn.

Nàng vốn cũng vì chuyện "Tiên lữ" mà có hảo cảm hơn đối với Lâm Hi, hôm nay "Tứ chi" chạm nhau, đột nhiên lại có một loại cảm giác nói không nên lời.

Thời gian tiếp xúc rất ngắn, hai người đều theo bản năng rút tay về sau, phảng phất như bị điện giật vậy. Đợi đến lúc hai người đồng loạt buông lỏng tay ra thì ngược lại Lâm Hi kịp phản ứng trước, xoay chuyển ánh mắt, lập tức nở nụ cười:

- Sư tỷ không cần phải khách khí, khó được một lần đến Tiên La Phái, châm trà một lần thì đã sao?

Lâm Hi nói xong đan điền hơi chấn, một cổ chân khí có chút nâng chén trà lên, cách mặt bàn ba thốn, cùng một thời gian, một cổ nước trà chừng đầu ngón tay bay ra, rơi vào trong chén, chỉ một chút liền đầy, không có chút nào vẫy ra ngoài cả.

- Minh Hoàng huynh, ấm trà vẫn là cho ngươi thôi.

Lâm Hi cười, để ấm trà xuống.

Mọi người chỉ hơi hơi cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục ăn bánh ngọt, nói chuyện phiếm. Từ đó về sau, Lâm Hi và Vương Lạc Anh đều không tiếp xúc, hai người đều tận lực né tránh ánh mắt đối phương, thoáng tiếp xúc vừa rồi chỉ có trong lòng hai người là hiểu rõ.

Ba canh giờ sau, thời gian cũng dần muộn, mọi người nhao nhao đứng dậy.

- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi. -- Lạc Anh sư tỷ, đã quấy rầy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.