"Tứ đại đế tử" thân phận phi phàm, đều được trưởng lão và chưởng môn xem trọng."Lý Kiền Thiên" thân phận tuy hiển hách nhưng cho dù trưởng lão sau lưng có tức giận cũng không thể trách tội lên người của bọn họ.
- Không phải.
Lý Hồng Hoang lắc đầu:
- Lúc chúng ta phát hiện thì cũng cho rằng hắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà không ngờ rằng tâm mạch của hắn vẫn còn đập yếu ớt. Nếu như không chú ý sẽ không phát hiện ra được. Ta cùng huyền Hoàng sư huynh đặc biệt bảo vệ tâm mạch của hắn, nghĩ tới bảo trụ hắn một hơi cũng xem như tận nhân sự, xem có thể cứu hắn được hay không.
- Ah?
Trong lòng Trường Sinh đế tử hơi động, sau đó dường như cũng phát hiện vấn đề, kinh dị nói:
- Quả là thế.
Đát!
Kim quang khởi động, trường sinh tiên khí mênh mông cuồn cuộn giống như biển bay ra bên ngoài. Bước chân Trường Sinh đế tử di động đi tới chỗ của "Lý Kiền Thiên".
Phanh!
Lúc đi qua Dương Huyền Hoàng cùng Lý Hồng Hoang thì thân hình Trường Sinh đế tử hơi dồn, đột nhiên bước chân giẫm mạnh, sông núi chấn động, hai người lập tức một luồn chân khí cường đại cổ xưa đánh vào trong cơ thể, trong nháy mắt chân khí kịch độc làm khó hai người cũng được giải trừ, đồng thời tiên khí mênh mông cuồn cuộn trực tiếp quét qua đạo quả.
Oanh!
Độc khí "Tương Liễu" dâng lên, một đạo nước biển chảy ra ngoài. Từng tia tiên khí xâm nhập vào đạo quả đại viên mãn, nó lập tức , trong ngoài vầng sáng, khôi phục đổi mới hoàn toàn.
- Đa tạ sư huynh!
Tinh thần Dương Huyền Hoàng, Lý Hồng Hoang chấn động, cười gập cả lưng sau đó rất vui lòng phục tùng.
Kịch độc "Thượng cổ Tương Liễu" dung hợp yêu khí cực kỳ khó chơi. Hai người cố gắng hồi lâu nhưng cũng chỉ trì hoãn lại chứ không phải trấn áp..
Bọn họ chiến đấu với "Phổ Lạc Tư" hóa thân "Thượng cổ Tương Liễu ", kịch chiến lâu nhất và cũng bị trúng độc nặng nhất.
Hai người dùng rất nhiều phương pháp nhưng chẳng làm gì được, "Trường Sinh đế tử" vừa tới chỉ cần phất tay một cái là xua tan kịch độc "Tương Liễu" thành vô hình, thậm chí công lực của hai người khôi phục viên mãn.
Tuyệt học của "Tứ đại đế tử" hiển thị rõ ràng không thể nghi ngờ!
Trường Sinh đế tử không có nhiều lời, chỉ gật đầu mà thôi, đi vào cung điện đứng gần "Lý Kiền Thiên".
Ông!
Một đạo tiên khí tiến sâu vào trong người Lý Kiền Thiên.
- Ồ?
"Trường Sinh đế tử" hơi ồ một tiếng, kinh ngạc nhìn qua Lý Kiền Thiên, trong mắt hiện kỳ quang.
- Có ý tứ... , chuôi pháp kiếm trong mắt của hắn là ai làm?
Trong lòng hai người trầm xuống, Trường Sinh đế tử nói câu này kỳ thật là hỏi ai đã giết Lý Kiền Thiên.
Lý Hồng Hoang trầm mặc không nói, lúc kịch chiến hắn đặt tâm ý lên "Phổ Lạc Tư" và chín đại "Yêu tộc lãnh chúa", căn bản không có chú ý tới Lý Kiền Thiên trúng kiếm như thế nào.
Pháp kiếm là pháp bảo sử dụng rộng rãi nhất trong giới tiên đạo, Tiên Đạo Đại Thế Giới có ngàn vạn thanh pháp kiếm, muốn bằng vào một thanh "Pháp kiếm " tập trung thân phận hung thủ là không thể nào.
- Chúng ta đều không có nhìn thấy. Nhưng ta có một loại cảm giác, nếu như ta đoán không sai thì chuôi kiếm nầy vô cùng có khả năng chính là của tên đệ tử Thần Tiêu Tông mà chúng ta đuổi bắt.
Bên cạnh Dương Huyền Hoàng trầm mặc một lát, mở miệng nói.
- Ah? Các ngươi nói chính là Thần Tiêu Tông Lâm Hi, hắn cấu kết với yêu tộc trong phong bạo chi môn đối phó Lý Kiền Thiên?
Ánh mắt Trường Sinh đế tử lóe lên, trong khoảng thời gian ngắn đã hiểu rõ những suy nghĩ trong lời nói của Dương Huyền Hoàng.
- Vâng!
Dương Huyền Hoàng gật gật đầu.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng là Yêu tộc không có khả năng biết rõ mưu kế "Giương đông kích tây ", "Điệu hổ ly sơn", cũng không có khả năng ám toán "Lý Kiền Thiên" có tu vi cao hơn chúng một bậc.
- A! Có ý tứ, một thanh pháp kiếm có thể ám toán cường giả ‘ ba quả chi cảnh ’... , nếu ta nhớ không lầm Lâm Hi kia còn chưa có tu vi thánh tử nha?
Trường Sinh đế tử cười nói.
- Vâng.
Dương Huyền Hoàng cảm giác trên mặt như bị cái tát.
- A, có thể bằng vào một thanh pháp kiếm chém giết Kiền Thiên Sư đệ, cả Tiên Đạo Đại Thế Giới trong hàng ngũ Pháp Lực Kỳ chỉ sợ cũng chỉ có hắn là làm được, có trí tuệ và thủ đoạn này trách không được hắn nhiều lần phá vỡ kế hoạch của các ngươi, còn chạy trốn trong mắt các ngươi.
Trường Sinh đế tử thản nhiên nói.
- Sư huynh, ý của ngươi là...
Lý Hồng Hoang nghe vậy lập tức cảm thấy nội tâm trầm xuống, cảm giác hy vọng xa vời. So với việc của Lâm Hi thì hắn càng quân tâm sinh tử của Lý Kiền Thiên.
- Yên tâm đi, ... Hắn còn chưa có chết!
Trường Sinh đế tử gạt bỏ suy đoán của Lý Hồng Hoang, gương mặt của hắn có mây mù tiên khí che phủ cho nên không thấy rõ ràng:
- A, cũng không biết do hắn mạng lớn hay khả năng vận dụn pháp kiếm của Lâm Hi rất cao. Trong đầu người có vài khe hở phi thường ẩn mật, cho dù dùng tiên khí dò xét cũng không rõ ràng.
- Một kiếm của tên đệ tủ Thần Tiêu Tông xuyên thủng qua con mắt của Lý Kiền Thiên, xuyên thủng qua khe hở và đâm thẳng vào trong não. Nhưng mà mạng của Kiền Thiên sư đệ không mất chính là do lúc trúng kiếm trong lòng có oán khí nên bảo hộ được một tia tâm mạch cuối cùng. Hai cái phối hợp khiến hắn sống tới bây giờ.
"Trường Sinh đế tử" nói xong tay phải duỗi ra điểm lên trán của Lý Kiền Thiên một cái.
Phanh!
Một đạo tiên khí mãnh liệt tiến vào trong óc của Lý Kiền Thiên. Thân hình "Lý Kiền Thiên" chấn động, bờ môi nhếch lên và gương mặt hơi hồng lại.
- Sư đệ!
Dương Huyền Hoàng, Lý Hồng Hoang vui mừng quá đỗi..
Trong "Tứ đại đế tử" thì "Trường Sinh đế tử" là người thiện trị liệu nhất. Đây cũng là nguyên nhân hai người mời "Trường Sinh đế tử" tới đây. Hôm nay quả nhiên hữu hiệu.
- Tốt rồi! Ta đã bảo vệ đại não của hắn rồi. Hắn hiện tại cho dù muốn chết cũng không chế được. Nhưng mà mầm tai vạ thì khó tránh khỏi. Không tu dưỡng mấy tháng là không khỏi được, Kiền Thiên giao cho ta. Chuyện tại đây do các ngươi quyết định lưu hay ở.
Âm thanh của Trường Sinh đế tử vang vọng hư không.
Oanh!
Thiên địa chấn động, một đạo kim quang từ trong mặt đất bắn thẳng ra ngoài, trong một chớp mắt chui vào hư không, biến mất khỏi Vương Quan đại vị diện.
- Ông!
Một "Pháp phù" từ trong "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" bay ra ngoài. Pháp phù chiều dài một thước, trên đó tử khí bốc lên cao ẩn ẩn chỉ về hướng bắc.
- Chủ nhân, đây là cái gì?
Âm thanh của Địa Ngục Ma Long bên cạnh truyền tới, trừng mắt nhìn qua pháp phù màu tím trên cao..
- Pháp phù.
Lâm Hi cũng không quay đầu lại trả lời.
"..."
Địa Ngục Ma Long vẻ mặt tối tăm phiền muộn.
Đương nhiên ta biết rõ là pháp phù, ta không hỏi chuyện này.
- Lão đại, pháp phù này ba ngày trước đã xuất hiện rồi. Hơn nữa dường như nó chỉ thông đạo hướng bắc đấy.
Ma Đồ cảm giác mình cần phải ám chỉ chủ nhân một chút, thường thức của "Pháp phù" này nó biết rõ ràng.
- Đúng!
Lâm Hi nhìn qua pháp phù màu tím bay lên bên cạnh mình, mỉm cười:
- Điều này nói rõ chúng ta có bằng hữu cũ, ba ngày trước đã xuất hiện rồi, hơn nữa còn ở ngay hướng bắc cách chúng ta không xa.