Thần Tọa

Chương 271: Chương 271: Tuyển nhận thân tín




Dùng xong mười viên Tiên La đan, bộ dạng Đại trưởng lão đã từ hơn 70 tuổi biến thành hơn năm mươi tuổi. Tóc trên đầu đen nhánh bóng loáng. Thoạt nhìn, tựa như một lão tiên sinh đức cao vọng trọng vậy.

- Ngâm!

Bỗng nhiên ngay lúc đó, Đại trưởng lão ngửa đầu phát ra một tiếng thét dài. Một luồng sóng chân khí từ trong cơ thể hắn bắn ra, quay cuồng phảng phất như sóng lớn, cả tòa đại điện đều bị chấn động.

- Đã bao nhiêu năm... Không thể tưởng được, Triệu Hùng ta cuối cùng cũng đạt đến cảnh giới mà sư phụ dù mơ cũng nghĩ đến!

Đại trưởng lão phát ra một tiếng vui vẻ, trong mắt của hắn, ẩn ẩn ngấn lệ, đó là nước mắt vì kích động và vui sướng ngưng tụ thành.

Đại trưởng lão sống chín mươi sáu năm, dựa theo tiêu chuẩn thế tục thì đã một nửa người tiến vào quan tài rồi. Hắn vốn đã cho rằng mình hẳn phải chết, thật không ngờ, trong vài năm cuối cùng còn có thể nhìn thấy hi vọng. Phá vỡ cảnh giới võ đạo thập trọng, tiến vào cảnh giới mà dù mơ cũng nghĩ đến.

Trong hơn mười năm ở Ngũ Lôi Phái, sinh hoạt của Đại trưởng lão hoàn toàn đều lấy Ngũ Lôi Phái làm trọng tâm. Ý niệm duy nhất của hắn chính là bước vào cảnh giới Luyện Khí. Mà bây giờ, nguyện vọng này dưới sự trợ giúp của Lâm Hi đã đạt thành.

Lâm Hi đứng ở một bên, cũng đầy xúc động. Đại trưởng lão là lão nhân của Ngũ Lôi Phái, là người đã nhìn hắn lớn lên. Thấy hắn cao hứng như thế, Lâm Hi cũng không khỏi âm thầm cao hứng thay hắn.

- Đại trưởng lão, ngươi vừa vừa bước vào Luyện Khí Cảnh, tu vi còn chưa vững chắc. Thời gian kế tiếp cần rèn luyện nhiều hơn nữa mới có thể vững chắc.

Lâm Hi mỉm cười, nói xong đưa tới một quyển sách:

- Đây là Đại thế giới Tiên đạo bản đầy đủ, lúc ngươi tĩnh tu thì có thể xem một chút.

Một bản Đại thế giới Tiên đạo chỉ cần 10 điểm giá trị công huân, đương nhiên không lọt vào mắt Lâm Hi. Lúc đến đây hắn đã mang theo một bản đưa cho Đại trưởng lão.

- Ân. Hi nhi, cám ơn ngươi.

Đại trưởng lão kích động nói.

- Đều là người một nhà, cũng đừng nói lời khách khí như vậy nữa.

Lâm Hi dừng một chút, nói tiếp:

- Mặt khác, ta muốn gặp cô cô một chút... nàng vẫn còn ở nơi trước kia chứ hả?

Trong đại điện lập tức an tĩnh lại. Đại trưởng lão nhìn Lâm Hi một cái, trong mắt hiện lên một tia thần sắc ảm đạm. Sau đó nhẹ gật đầu:

- Đúng vậy, vẫn còn.

- Trưởng lão, ngươi mang Dao Tuyết đi dạo một vòng đi. Ta đi gặp cô cô đã.

Lâm Hi nói xong trực tiếp đi ra ngoài.

- Aizz, chờ một chút, Lâm Hi, ngươi đi gặp cô cô, sao lại không mang ta theo chứ!

Thượng Quan Dao Tuyết hét lớn, muốn đi theo cùng. Bất quá, lại bị Đại trưởng lão kéo lại.

- Tiểu cô nương, ngươi để hắn đi một mình đi. Nếu như ngươi không ngại thì lão đầu tử muốn nói với ngươi ít lời.

Đại trưởng lão nói.

Thượng Quan Dao Tuyết mắt nhìn ra ngoài, thấy Lâm Hi có chút sa sút, lại nhìn Đại trưởng lão, như có điều suy nghĩ, cuối cùng cũng không kiên trì nữa, ngồi xuống trong đại điện... Trong lòng núi, hàn khí cuồn cuộn, Tam trưởng lão của Ngũ Lôi Phái mắt nhắm chặt, mũi không thở, nằm im lặng trong một quan tài bằng băng vẫn không nhúc nhích.

Huyết mạch chí thân duy nhất của Lâm Hi ở kiếp này đang nằm im lặng ở đó, không một tiếng động.

- Cô cô...

Lâm Hi thì thào kêu một tiếng, bước chân vào thạch thất trong lòng núi... Lâm Hi ở trong thạch thất, ở cùng với cô cô cho đến chạng vạng tối mới rời đi. Lúc đi ra, không biết có phải ảo giác hay không những có vài tên đệ tử cảm giác trong hốc mắt Lâm Hi có chút ướt át, nhưng chỉ một sát na, Lâm Hi lại tinh thần tỏa sáng, ý chí cứng rắn như sắt thép.

Ở trên người hắn, thời khắc kiên nghị chung quy vẫn vượt xa thời khắc mềm mại!

... ...

Đèn rực rỡ mới lên, Đại trưởng lão ngồi dưới đèn, đọc quyển Đại thế giới Tiên đạo nguyên vẹn mà Lâm Hi đưa cho hắn.

- Đại trưởng lão.

Cửa phòng đẩy ra, Lâm Hi đi đến.

- Lâm Hi.

Đại trưởng lão trong nội tâm khẽ động, buông sách ra:

- Nào, ngồi đi.

Lâm Hi nhẹ gật đầu, ngồi xuống bên người Đại trưởng lão, do dự một chút, Lâm Hi mở miệng nói:

- Đại trưởng lão, lần này tới là có chuyện muốn nói với ngươi.

Đại trưởng lão như có điều suy nghĩ, lập tức nói:

- Là chuyện phải đi sao?

Lâm Hi liền giật mình:

- Ngươi biết rồi sao?

- Tiểu cô nương đã nói với ta rồi. Các ngươi rất nhanh phải tham dự tranh đoạt bảng đấu gì đó.

Đại trưởng lão vẻ mặt vui mừng, khóe miệng lại cười nói:

- Đi thôi. Cá đã đến Giang Hà thì không còn muốn trở lại trong ao, Long vào biển, cũng không còn quyến luyến nước cạn nữa. Thế giới thế tục đối với ngươi vẫn quá nhỏ. Chỉ là một loại trói buộc. Ngươi đã là đệ tử tiên đạo, tiên phàm lưỡng biệt, nhất định phải quay về.

Đại trưởng lão ánh mắt cơ trí, đối với loại vấn đề này, hắn hiểu rõ ràng hơn Lâm Hi nghĩ nhiều.

- Đại trưởng lão, ngươi sai rồi. Ngũ Lôi Phái là nơi ta sinh ra, có thân nhân của ta, nó đối với ta cũng không phải là một cái "ao", càng không phải là lồng giam trói buộc, ta lần này trở về, chính là có một chuyện muốn thương lượng với ngươi.

Lâm Hi nghiêm mặt nói.

- Ngươi có phần này tâm tư này cũng đủ rồi.

Đại trưởng lão an lòng, thở dài một tiếng, nói:

- Ngươi có chuyện gì cứ nói đi. Ngươi là chưởng môn Ngũ Lôi Phái, có quyền quyết định hướng đi của tông phái. Vô luận yêu cầu gì, ta đều toàn lực phụ tá ngươi.

Lâm Hi gật gật đầu:

- Đại trưởng lão, cám ơn ngươi.

Lâm Hi sửa sang lại mạch suy nghĩ, mở miệng nói:

- Long Băng Nhan ở trong Thần Tiêu Tông có địa vị cao thượng, thế lực khổng lồ. Ta một người ở trong tông, thế đơn lực quả. Khó có thể đối kháng với nàng. Nhưng những người khác, ta lại khó mà tin được. Cho nên, ta muốn trưởng lão thay ta lựa chọn một ít đệ tử tinh nhuệ trong môn, về sau đưa đến trong Thần Tiêu Tông. Những đệ tử này tư chất có thể hơi kém một chút, nhưng độ trung thành nhất định phải không có vấn đề, thà thiếu chứ không thèm đồ bỏ đi. Tương lai ta hi vọng, Ngũ Lôi Phái chúng ta có thể mọc rễ trong Thần Tiêu Tông, đối kháng với Long thế gia. Mà không phải chỉ giới hạn ở một tông phái nho nhỏ trong thế tục.

Cái gọi là "Một cây chẳng chống vững nhà", Lâm Hi một người dù có năng lực hơn nữa, cũng khó có thể đối kháng Long Băng Nhan cùng với Thần Tử sau lưng nàng.

Long Băng Nhan thậm chí không cần tự mình động thủ, chỉ dựa vào mấy người bên người là đã có thể đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay, khiến hắn ứng phó mệt mỏi rồi.

Lâm Hi muốn đối kháng với Long Băng Nhan, muốn tạo ra một thế lực của mình trong Thần Tiêu Tông, không thể nghi ngờ, đệ tử Ngũ Lôi Phái đối với Lâm Hi chính là lựa chọn được ưu tiên nhất.

- Ngươi muốn đưa đệ tử bổn môn vào Thần Tiêu Tông?

Đại trưởng lão trong mắt hiện lên một vòng hào quang sáng như tuyết, tràn đầy chờ mong nhìn Lâm Hi.

Ngũ Lôi Phái cường đại trở lại, cũng chỉ là một tông phái trong thế tục, cường đại cũng có hạn. Nhưng nếu như có liên hệ với Thần Tiêu Tông, vậy thì không giống thế nữa. Không hề nghi ngờ, sự cường đại của Ngũ Lôi Phái quả thực ở ngay trong tầm tay.

- Tiên đạo môn phái, một khi trở thành nội môn đệ tử, có thể đạt được một mặt lệnh bài tiên đạo. Mặt lệnh bài tiên đạo này có thể phát cho người mình thân tín. Một khi thông qua được tiên đạo thí luyện, có thể chính thức gia nhập Thần Tiêu Tông. Ta hi vọng trưởng lão ngươi trước tiên thay ta xem xét một chút. Chờ ta đạt đến Luyện Khí tầng thứ bảy, trở thành Thánh tử môn phái là có thể thu nạp đại lượng đệ tử trong môn tiến vào Thần Tiêu Tông rồi. Đến lúc đó, kế hoạch có thể chính thức thi triển. Bất quá, trước đó, ta hi vọng trưởng lão ngươi phải xem xét tốt hộ ta.

Vẻ mặt Lâm Hi trịnh trọng, nói xong, từ trong ngực móc ra hai bình đan dược:

- Đây là Ích Khí Đan và Bổ Khí Đan. Đều là đan dược mà đệ tử tiên đạo dùng. Ta trước đưa cho ngươi. Ngươi một khi thấy đệ tử có thiên phú hơn người thì có thể đại lực bồi dưỡng. Nếu như độ trung thành không có vấn đề thì ban cho bọn hắn loại đan dược này. Nó có thể sâu sắc tăng lên tốc độ tu luyện của bọn hắn.

- Ta hiểu được. Những chuyện này, ngươi yên tâm đi.

Đại trưởng lão gật gật đầu.

Hắn đương nhiên minh bạch đạo lý ân uy cùng thi. Hai bình đan dược này của Lâm Hi chính là đồ vật tốt nhất để tăng lên độ trung thành của đệ tử môn phái. Mặt khác, cũng có thể đề cao cảm giác nhận đồng với môn phái và độ chăm chỉ khi tu luyện.

- Chuyện khác, ta cũng không giúp được gì. Nhưng phương diện này, hoàn toàn không có vấn đề. Chỉ cần có đan dược sung túc. Chúng ta có thể thu nạp được đại lượng đệ tử thiên tài.

Đại trưởng lão nói.

Tiên đạo đan dược chính là ưu thế lớn nhất của Ngũ Lôi Phái so với các tông phái khác. Chỉ cần tin tức này được truyền đi, võ giả thiên tài khắp nơi đương nhiên sẽ biết rõ nên gia nhập môn phái nào.

- Chuyện đan dược không cần lo lắng. Loại tiên đạo đan dược bình thường này ta có thể đổi được đại lượng. Qua một thời gian ngắn, ngươi hãy phái người đi đến Thành Thang Cốc bên ngoài Thần Tiêu Sơn. Thường cách một đoạn thời gian, ta đều hối đoái một ít tiên đạo đan dược, đưa đến Ngũ Lôi Sơn.

Lâm Hi nói.

Hắn bây giờ là đệ tử chính thức của Thần Tiêu Tông, năng lực kiếm giá trị công huân còn lợi hại hơn cả nội môn đệ tử bình thường. Những tiên đạo đan dược bình thường này, hắn có thể dễ dàng đổi được mấy vạn hạt.

Mấy vạn hạt "Ích Khí Đan", "Bổ Khí Đan", cũng đủ để Ngũ Lôi Phái dùng rất lâu rồi!

Đây là sự khác biệt giữa tông phái tiên đạo và tông phái thế tục.

Tông phái tiên đạo chỉ cần thông qua một góc lợi ích nho nhỏ đã đủ để khiến tông phái Võ Đạo phải điên cuồng rồi. Vài năm, thậm chí vài chục năm cũng không tiêu hóa hết.

- Nếu có đại lượng đan dược, ta liền lòng tin sẽ liên tục đưa đến các đệ tử thiên tài vào Thần Tiêu Tông.

Đại trưởng lão hai mắt tỏa ánh sáng, tràn đầy tự tin.

- Việc này không phải chuyện đùa, chúng ta vẫn nên cẩn thận thương lượng một chút.

... Kế tiếp, suốt cả đêm, Lâm Hi và Đại trưởng lão Triệu Hùng, đều ở trong phòng, cầm đuốc soi dạ đàm, trao đổi rất nhiều kế hoạch. Mãi cho đến lúc hừng đông, hai người mới trao đổi xong, đã có kế hoạch nguyên vẹn.

Lâm Hi và Thượng Quan Dao Tuyết một mực ở trên Ngũ Lôi Sơn chờ đợi ba ngày. Trong ba ngày qua, Lâm Hi đã cẩn thận quan sát một lần.

Các loại phương pháp rèn luyện gân, cốt, màng da mà năm đó hắn lưu lại đã khiến toàn bộ Ngũ Lôi Phái bày ra một cổ sinh cơ bừng bừng. So sánh với các tông phái Võ Đạo khác thì phương pháp rèn luyện của Ngũ Lôi Phái còn lợi hại hơn nhiều, tiến độ tu luyện cũng nhanh hơn nhiều lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.