Đối với đệ tử tông phái mà nói, nơi chủ yếu đi có lẽ những nơi ven bờ vùng núi mãnh thú, đó là rất nhiều mạch núi nhỏ kéo dài. Mãnh thú ở đó
so ra mà nói thì thực lực yếu hơn rất nhiều, hơn nữa các loại dược thảo
cũng rất nhiều. Đồng thời, mãnh thú trong đó sau khi giết được còn có
thể mang đi bán lấy tiền hay đổi bạc.
Sau tám ngày trời, cuối cùng xe ngựa của Lâm Hi và Tô Tử Huyên rốt cục chạy tới vùng núi mãnh thú.
Hí hí hí!
Chỉ cách vùng núi mãnh thú còn có một đoạn, bốn con tuấn mã kéo xe lập
tức đứng dựng lên, hoảng sợ hí dài, thúc thế nào cũng không chịu đi tới .
- Xuống xe đi. Ngựa rất mẫn cảm đối với hơi thở của mãnh thú. Căn bản không dám tới gần.
Tô Tử Huyên quăng ra chút bạc cho phu xe, lập tức nhảy xuống từ trên xe ngựa. Nàng đã đến vùng núi mãnh thú rất nhiều lần, đối với phương diện
này rất có kinh nghiệm.
- Vâng.
Lâm Hi gật đầu, cũng nhảy xuống từ trên xe ngựa.
Phu xe này cả kinh, sắc mặt trắng bệch. Hiển nhiên cũng biết đây là địa phương gì. Hắn thu tiền, giương roi ngựa lên, cũng không quay đầu lại
mà cứ vội vã đi.
Bốn phía im ắng, một luồng khí lạnh mãnh liệt mênh mông từ xa xa ập đến.
- Đây là vùng núi mãnh thú sao? Thật sự là đồ sộ!
Lâm Hi nhìn xa xa mà nói lẩm bẩm. Chỉ thấy dưới làn sương khói mây mù
bốc lên ngùn ngụt, một dãy núi khổng lồ phảng phất cự thú đang chiếm cứ
nơi này. Nó đứng sừng sững trên mặt đất, ở trước mặt ngọn núi này, loài
người thật nhỏ bé giống như con kiến hôi.
- Đó không phải là vùng núi mãnh thú, chỉ là một quả núi nhỏ. Vùng núi mãnh thú đích thực vẫn còn ở tít sâu trong kia.
Tô Tử Huyên lạnh nhạt giải thích.
Trong lòng Lâm Hi chấn động. Hắn biết vùng núi mãnh thú rất khổng lồ,
nhưng lúc nghe Tô Tử Huyên nói mới cảm giác được vùng núi mãnh thú này
hùng vĩ tới đâu.
Vẻn vẹn là một quả núi nhỏ ven rìa mà cũng
đã lớn lao như vậy. Vậy vùng núi chính đích thực chẳng lẽ không phải
càng đồ sộ, cao lớn hay sao.
- Đi thôi.
Thân hình cùng bật lên, hai người lập tức đồng hành hướng tới vùng núi mãnh thú.
Trong vùng núi mãnh thú, cỏ cây dày đặc, đều cao quá eo lưng.
- Véo!
Từ trên một cây cổ thụ hai người ôm không hết đột nhiên bắn xuống một
sợi dây bạc cực nhanh, lại còn kêu vun vút như mũi tên bắn ra từ cây
cung Thiết Tí.
Keng!
Thân hình Tô Tử Huyên bất
động, hai ngón tay chợt kẹp. Ngay vào lúc sợi dây bạc này bắn tới trước
mặt thì đưa tay kẹp lấy. Sợi dây bạc này bị kẹt cứng ở trong ngón tay
của Tô Tử Huyên lại phát ra âm thanh như thể sắt thép va chạm vào nhau,
đồng thời phát ra những tiếng mạnh.
- Đây là Cương Bối Xà, nó thích ẩn mình ở trên cây để tập kích. Cái bụng của nó rất mềm, nhưng mà phần lưng lại cứng rắn như thép. Tương đương với Võ Giả Tôi Thể Kỳ dốc
toàn lực một kích. Nhưng mà điều phải đề phòng nhất là nọc độc phun ra
từ trong miệng nó, có kịch độc.
Tô Tử Huyên chợt nghiêng đầu, một tia nọc độc vừa mới lướt qua sát bên trán của nàng. Ngón tay của Tô Tử Huyên chợt kẹp, răng rắc một tiếng, con Cương Bối Xà này lập tức bị
bóp chết.
- Trong chốn núi rừng, nhóm lửa bất tiện. Cần phải
học cách tìm cái ăn cho mình. Loại Cương Bối Xà này trong huyết dịch có
được lượng lớn linh khí, so với dược liệu còn tốt hơn nhiều, đại bổ.
Tô Tử Huyên vừa nói, vừa đưa tay rạch một cái. Con Cương Bối Xà này lập tức bị xé toạc, máu chảy ra ào ào. Tô Tử Huyên uống một nửa, tiện tay
ném cho Lâm Hi:
- Uống đi!
Lâm Hi cũng không nói
nhiều, tức thì ngửa cổ. Một vòi máu lớn mang theo mùi tanh tanh trôi vào trong bụng. Huyết xà vào bụng, lập tức hình như có một đám hỏa dược nổ
tung, nguyên khí đậm đặc phụt ra tiến vào tứ chi ngóc ngách xương cốt
Lâm Hi .Nếu so sánh với việc Lâm Hi tắm dược liệu bốn, năm ngày thì hiệu quả còn phải lợi hại hơn.
- Thật thoải mái a!
Lâm Hi thoải mái phì một cái, vẻ mặt khó có thể tin nổi:
- Loại xà huyết này quả là đại bổ như vậy! So với đệ tắm dược liệu để tôi luyện thân thể thì hiệu quả đều phải tốt hơn!
- Hiện tại ngươi đã biết rõ, tại sao đều nói vùng núi mãnh thú nguy
hiểm, nhưng mà vẫn có nhiều người như vậy thích đến nơi này. Mạo hiểm và thu hoạch là có quan hệ trực tiếp. Nguy hiểm càng lớn, thu hoạch càng
cao. Có điều, Cương Bối Xà mặc dù đại bổ, nhưng nọc độc của bọn chúng
lại rất nguy hiểm. Nơi này các chủng loại rắn rất nhiều, độc tính cũng
không giống nhau. Mặc dù thực lực chúng không mạnh, nhưng lại là giống
nguy hiểm nhất ở vùng đất ven rìa. Ngươi tốt nhất có lẽ nên cứ tránh né
bọn chúng.
Tô Tử Huyên nhân tiện giới thiệu cho Lâm Hi về tình hình trong vùng núi mãnh thú.
- Nhưng mà cũng may loại này cũng giống như các loại rắn rết khác đều
không thích mùi Hùng Hoàng. Buổi tối lúc nghỉ ngơi thì nên rắc ở chung
quanh một vòng Hùng Hoàng. Chỉ cần né được những loại rắn kịch độc này
thì khu bên rìa của vùng núi mãnh thú có lẽ cũng không có nguy hiểm như
thế.
- Vâng, đệ đã nhớ.
Lâm Hi gật đầu, ngoài miệng hắn đồng ý, nhưng trong lòng lại có một ý nghĩ hoàn toàn khác:
- Lần trước ta luyện đan khử độc cũng không có ít. Đối phó những xà độc này hoàn toàn không có vấn đề. Những xà huyết này đại bổ như thế, cứ
bắt về ăn. Nếu đem so sánh với tắm dược liệu thì đều phải mạnh hơn
nhiều.
Tô Tử Huyên căn bản không biết đến tính toán trong
lòng Lâm Hi. Đan dược khử độc trong giới tông phái đều rất ít, hơn nữa
rất trân quý. Đại đa số đệ tử tông phái mà đụng tới những độc xà này thì đều phải đi đường vòng tránh qua.
Mặc dù Tô Tử Huyên ỷ vào
chính mình tai mắt thông minh, phản ứng nhanh nhẹn nên không sợ những
độc xà này tập kích. Nhưng mà nếu bị độc xà cắn cho một cái như vậy, cho dù nàng đã đạt tới cảnh giới võ đạo Đệ Thất Trọng Cự Linh Kỳ đỉnh cao
thì cũng bị cảm giác phi thường phiền toái. Cho nên, cho dù Tô Tử Huyên
là kẻ tài cao gan cũng lớn mà cũng không dám nghĩ tới việc bắt xà bồi
bổ.
- Bên rìa vùng núi mãnh thú mặc dù cũng có mãnh thú đông
đảo, nhưng mà với thực lực của ngươi thì vẫn còn có thể ứng phó với
chúng. Có một điều ngươi phải nhớ kỹ. Từ chỗ này đi tới thì nhiều nhất
đến ba mươi dặm là ngươi nhất định phải dừng lại. Không được đi thêm vào nữa.
Tô Tử Huyên nhìn chăm chú Lâm Hi, vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ như muốn chắc chắn rằng Lâm Hi ghi nhớ thật kĩ lời của nàng.
- Tại sao? Nơi đó rất nguy hiểm?
Trong lòng Lâm Hi giật thột liền hỏi vội.
- Không phải rất nguy hiểm. Đối với ngươi mà nói là phi thường nguy
hiểm. Sau khi đi vào, cơ hồ là cửu tử nhất sanh. Đến mãnh thú ở ngoài ba mươi dặm nữa, toàn bộ đều là mình đồng da sắt, lực lớn vô cùng. Hơn nữa nanh vuốt bọn chúng sắc bén, tương đương thần binh lợi khí. Nhưng mà
cái này đối với ngươi mà nói, còn không phải nguy hiểm nhất. Nguy hiểm
nhất chính là khi ngươi đụng tới bọn chúng, căn bản có muốn trốn đều
không trốn thoát!