Thượng Quan Dao Tuyết nghe tiếng nhìn qua, sau đó kêu to nhào đầu tới:
- Ah ah ah!
- Ha ha ha!
- Khanh khách!...
- Hì hì!
Mọi người cười rộ lên.
Bị một đám nữ nhân thiên kiều bá mị vây quanh, ngươi một câu ta một câu trêu ghẹo làm Lâm Hi vô cùng xấu hổ. Hơn nữa ánh mắt của các nàng liều
lĩnh làm càn, Lâm Hi bị đánh cho quân lính tan rã.
- Ha ha, ngươi là Lâm Hi nha. Ta là Điệp Vũ Lan, là chủ nhân quán Mộng Điệp.
Đúng lúc này một nữ tử đoan trang quý phái, cao quý thoát tục đi tới,
đi đến trước mặt Lâm Hi, nữ nhân này tuổi chừng ba mươi, toát ra phong
phạm đại tỷ, mỉm cười nói:
- Quán Mộng Điệp này bình thường
không có nam nhân tới. Những nha đầu này tới quán của ta quen làm càn
rồi, mỗi ngày đều ầm ĩ như vậy. Ngươi cũng đừng bị các nàng làm sợ đấy.
Thân thể Điệp Vũ Lan cao gầy, làn da mỹ lệ, trời đã có khí chất đứng
đầy người khác. Nàng vừa nói chuyện thì những người khác không lên tiếng trêu ghẹo Lâm Hi nữa.
- Lan tỷ nói đùa, sẽ không đâu.
Lâm Hi có chút gật gật đầu.
- Ha ha, vậy là tốt rồi, đi theo ta! Đến nơi đây ngồi một lát. Những nha đầu này cho các nàng náo đi.
Điệp Vũ Lan mỉm cười, mang theo Lâm Hi đi tới nơi hẻo lánh của gian phòng.
- Ân.
Lâm Hi gật gật đầu.
Hắn chỉ là tiểu xử nam, bị một đám sắc nữ làm càn nhìn chằm chằm vào
xác thực có chút khó nhìn. Đây cũng không phải là chuyện thực lực, công pháp tuyệt thế có thể giải quyết được.
Trong một góc của
gian phòng Lâm Hi ngồi xuống. Không có những "Sắc nữ" kia nhìn chằm
chằm, trong nội tâm Lâm Hi yên ổn rất nhiều.
- Nghe nói ngươi cùng Dao Tuyết là sư huynh muội đồng môn.
Điệp Vũ Lan cấp một ly trà cho Lâm Hi, mỉm cười nói.
- Ân. Nhưng mà phân phối ở các ngọn núi khác nhau.
Lâm Hi cười cười, nói.
- Nha đầu Dao Tuyết kia mấy ngày nay cứ nói khoát khoe ngươi rất nhiều
đấy. Mỗi ngày há miệng ngậm miệng đều là ‘Lâm Hi’, ‘Lâm Hi’. Nàng đã nói chuyện gặp ngươi ở chân núi một lần. Nghe nói thần phi Long Băng Nhan
trong Thần Tiêu Tông cũng không làm gì được ngươi. Trưởng lão Hộ pháp
điện cũng không khó dễ ngươi được, bọn tỷ muội đều hâm mộ, bội phục. Đã
sớm bảo Dao Tuyết mang ngươi tới cho các nàng gặp. Ngươi không có để tâm chứ?
Điệp Vũ Lan tươi cười mang theo vẻ mị hoặc.
- Không có đâu, Lan tỷ khách khí rồi.
Lâm Hi lắc đầu.
Hai người ngồi xuống nói chuyện phiếm vài câu, Lâm Hi cũng biết quán
Mộng Điệp thành lập cũng thật lâu rồi. Cơ hồ là khi Tiên Đạo Đại Thương
Minh bắt đầu xây dựng đã thành lập ở đây.
Quán Mộng Điệp rất
cởi mở với nữ tử, xưa nay vãng lai với người cùng chung chí hướng, hứng
thú thì hợp nhau. Mọi người không có bày ra giá đỡ gì, cũng hòa mình với người khác. Bình thường cười mắng cũng không quy không củ.
Lâm Hi xem như nam nhân đầu tiên tiến vào quán Mộng Điệp này.
Đang nói chuyện lúc, Lâm Hi nhìn ra Thượng Quan Dao Tuyết tuy đánh nháo với những nữ tử kia, nhưng kỳ thật quan hệ vô cùng tốt, xem như hảo tỷ
muội với nhau.
- Dao Tuyết này nhân duyên với mọi người thật
tốt. Gia thế của nàng cao hơn chúng ta, nhưng không có tính tình, tính
cách tốt, không có kiêu ngạo. Tất cả mọi người rất ưa thích nàng. Không
có việc gì đều chọc ghẹo nàng thôi. Ngươi từ từ sẽ quen.
Điệp Vũ Lan nói ra.
Lâm Hi ở bên cạnh gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ. Lúc đang nói chuyện một
làn gió thơm thổi tới, Thượng Quan Dao Tuyết đã nhào qua ngồi bên cạnh,
ngồi vào bàn thì uống một ly tràn, kêu lên:
- Điệp tỷ, ngươi cần phải giúp đỡ ta, những nha đầu kia khi dễ ta!
- Khi dễ ngươi thế nào? Hắc hắc, chỉ cho ngươi bóp ngực của ta, không cho ta bóp ngực của ngươi sao?
- Ơ, tiểu tình lang cũng ở đây nha!
...
Một đám nữ tử thiên kiều bá mị líu ríu, cười hì hì đi tới, vây Lâm Hi
cùng Thượng Quan Dao Tuyết vào giữa. Có nữ tử lớn gan vứt mị nhãn qua
Lâm Hi.
- Tiểu tình lang, nếu nha đầu này ngươi không thỏa mãn. Nhớ rõ buổi tối tới tìm ta nha.
Một mỹ nữ khí chất gợi cảm nhìn qua Lâm Hi cười nói.
- Tốt rồi! Đám nha đầu các ngươi đừng đùa giỡn người ta. Xem bộ dáng
của các ngươi hận không thể ăn cả da và xương của người ta kìa, đừng làm Lâm Hi sợ mà bỏ chạy đấy. Nha đầu khó có dịp về một chuyến, xem các
ngươi chọc nàng tức giận thì lần sau chạy về Thần Tiêu Sơn xem ai chơi
cùng các ngươi.
Điệp Vũ Lan cười mắng.
Nghe Điệp Vũ Lan nói vậy thì các nữ tử khó có dịp nghe lời, cũng không làm khó Lâm Hi.
Nhìn ra được Điệp Vũ Lan trong chúng nữ có quyền uy thật lớn.
- Lâm Hi, đừng bị hù đấy. Ha ha, ngươi đừng nhìn các nàng làm dáng mị
cốt. Nhưng kỳ thật phần lớn là xử nữ mười sáu tuổi, chưa hiểu chuyện đời đâu. Một đám miệng lưỡi thì lợi hại lắm, cũng không dám đao thật thương thật. Về sau mọi người tiếp xúc nhiều sẽ quen thôi. Đúng rồi, còn
không giới thiệu cho ngươi nha.
Điệp Vũ Lan nói xong, giới thiệu chúng nữ trong quán Mộng Điệp một lần.
Lâm Hi chào hỏi các nàng, chậm rãi tiếp xúc thì phát hiện những nữ tử
này ở chung thật tốt, không hề giống biểu hiện "Đáng sợ" của các nàng.
- Dao Tuyết, ngươi đã gặp phụ thân mình chưa?
Điệp Vũ Lan bảo thị nữ mang rất nhiều dưa leo tới, chúng nữ vừa ăn vừa
trò chuyện, rất nhanh đã nói tới Thượng Quan Dao Tuyết.
- Phụ thân ngươi?
Lâm Hi khó hiểu nhìn qua Thượng Quan Dao Tuyết.
- Đúng vậy a. Bằng không ngươi cho rằng nàng trở về làm gì?
Một nữ tử không chút nghĩ ngợi nói.
Trong nội tâm Lâm Hi xuất hiện gợn sóng. Thượng Quan Dao Tuyết căn bản
chưa từng nói qua nàng sẽ về gặp phụ thân của mình. Hơn nữa nghe ý của
nàng kia thì phụ thân của Thượng Quan Dao Tuyết ở ngay trong Tiên Đạo
Đại Thương Minh.
Chúng nữ nhìn thấy phản ứng của Lâm Hi thì cả đám kinh hô lên.
- Không phải chứ, nha đầu. Ngươi không có nói với hắn sao?
- WOW, ngươi xem biểu lộ của hắn kìa, thật không biết ah. Nha đầu,
ngươi giữ bí mật quá tốt đấy.
Chúng nữ nhao nhao ngươi một lời, ta một câu. Thượng Quan Dao Tuyết vụng trộm nhìn qua Lâm Hi, xấu hổ le lưỡi:
- Còn chưa kịp nói.
- Tranh thủ thời gian nha! Đã tới tận cửa mà không nói gì cả.
- Đúng nha, nha đầu này không nói chút gì. Tiểu tình lang, ngươi còn
không biết a. Tòa Tiên Đạo Đại Thương Minh này chính là nhà của nàng
đấy.
- Khanh khách, tiểu tình lang, tỷ tỷ tiết lộ chút ngọn
nguồn của nàng nhé, phụ thân của nha đầu này là Thượng Quan Thánh Thông. Ngươi hiểu chưa?
...
Chúng nữ líu ríu, không chút khí phách nói rõ lai lịch của Thượng Quan Dao Tuyết. Thượng Quan Dao
Tuyết có chút bất an nhìn qua Lâm Hi. Nhưng mà chỉ thấy Lâm Hi mờ mịt.
- Thượng Quan Thánh Thông?
Lâm Hi vẻ mặt mờ mịt.
Xoạt!
Thần sắc Lâm Hi mờ mịt đã kíp nổ chúng nữ, ngay cả Điệp Vũ Lan cũng hiện ra thần sắc giật mình.
- Không thể nào, ngươi không biết Thượng Quan Thánh Thông là ai?
- Ông trời...ơ...i, tiểu tình lang ngươi cực phẩm như vậy?
- WOW, đúng là khiến người ta giật mình đấy! Ngươi còn không biết Thượng Quan Thánh Thông!
- Chậc chậc, tiểu tình lang, kiến thức của ngươi đúng là làm người ta
khiếp sợ. Ngay cả khi đám tỷ tỷ nói ra lai lịch của nàng mà ngươi còn
chưa biết gì nha!
...
Lâm Hi vẫn bảo trì bình
tĩnh. Ở phương diện kiến thức thế giới tiên đạo hắn là thái điểu. Cũng
không tranh luận cái gì, chuyện này không có liên quan gì tới tu vi cả.
Hắn tiếp xúc Tiên Đạo Đại Thế Giới mới có mấy tháng mà thôi, nếu hắn
biết rõ mới là chuyện lạ.
- Các ngươi đừng làm khó dễ hắn. Lâm Hi tiếp xúc thế giới tiên đạo mới có mấy tháng mà thôi.
Thượng Quan Dao Tuyết nhanh chóng biện giải cho Lâm Hi.
Phương diện kiến thức thì Lâm Hi đúng là "Hiếm thấy". Tiếp xúc thế giới tiên đạo mới mấy tháng, trước kia hắn hoàn toàn chẳng biết gì cả, không biết "Thượng Quan Thánh Thông" cũng là bình thường.
- Hì hì, tiểu tình lang, ta hiện tại có chút thích ngươi. Bất kể như thế nào.
Tối thiểu nhất ngươi không tới tới vì thân phận của Dao Tuyết.
- Đúng vậy. Khanh khách, hiện tại muốn tìm một người không biết Thượng
Quan Thánh Thông là ai đúng là quá khó khăn. Tiểu tình lang, cố gắng
lên, ta xem trọng ngươi.
- Ha ha, không biết? Không biết rất
tốt. Lâm Hi, về sau tiểu nha đầu có khi dễ ngươi thì cứ nói với tỷ tỷ,
tỷ tỷ sẽ sửa trị nàng giúp ngươi.
Điệp Vũ Lan cũng cười nói.
Nghe được Lâm Hi "Cô lậu quả văn", sâu trong lòng của mọi người vẫn còn chút ngăn cách với Lâm Hi đã biến mất hoàn toàn. Đều nhao nhao thích
thú nhìn Lâm Hi.
- Đáng tiếc ah, bị tiểu nha đầu đoạt trước một bước. Bằng không tỷ tỷ sẽ bắt vào trong tay đấy.
Nữ tử Tư Cầm nhìn qua Thượng Quan Dao Tuyết trêu chọc.
- Hừ!
Thượng Quan Dao Tuyết hừ nhẹ một tiếng, mắt hàm sát cơ, ngón tay nhẹ nhàng xuyên qua cái bàn đưa tới.
- Ôi, tiểu nha đầu ngươi thật ác độc. Tỷ tỷ da mịn thịt mềm cũng bị ngươi véo tím cả rồi.
"Tư Cầm" ra vẻ khoa trương la hoảng lên.
Chúng nữ lập tức cười rộ lên.
Lâm Hi nhìn một màn này cười lắc đầu. Biết rõ những cô gái này líu lo hắn cũng hơi quen với các nàng ầm ĩ.
Có Thượng Quan Dao Tuyết ở bên cạnh điều hòa, Lâm Hi cũng chầm chậm
dung nhập vào bọn họ. Cũng dần dần quen thuộc mỗi người trong các nàng.
Thời gian chậm rãi đi qua, bất tri bất giác Lâm Hi ở trong quán Mộng
Điệp được hai giờ, nhìn thấy sắc trời đã tối, Thượng Quan Dao Tuyết cũng quay về Tiên Đạo Đại Thương Minh.
Phanh!
Đột nhiên lúc này dưới lầu xuất hiện tiếng vang thật lớn.
- Ngươi không thể vào đây!...
Âm thanh nữ tử vang lên, chưa nói xong thì lập tức kinh kêu một tiếng, im bặt lại.
- Hừ! Các ngươi mở cửa hàng, không có đạo lý gì cự tuyệt khách nhân
ngoài cửa cả. Hơn nữa chúng ta là người Tam Tiên Đảo chưa từng có nơi
nào chưa thể nào.
Âm thanh nam tử vang lên, mang theo lệ khí từ dưới lầu truyền tới.
Nghe được âm thanh này thì sắc mặt chúng nữ tử từ thay đổi.
- Rõ ràng có người dám xâm nhập quán Mộng Điệp, thật lớn mật!
- Nghe hắn nói hình như là người của hải ngoại Tam Tiên Đảo. Người hải
ngoại không hiểu quy củ, vừa mới dừng chân không được bao lâu đã xâm
nhập quán Mộng Điệp, thật sự lá gan không nhỏ.
- Không ngờ dám đả thương người quán Mộng Điệp bọn tỷ muội, cùng ta đi xuống nào!
Điệp Mộng Lan nhíu mày, cũng tức giận rồi.
Điệp Mộng Lan đứng dậy, chúng nữ cũng đứng dậy đi theo, cùng đi xuống lầu.
- Tam Tiên Đảo, hình như là hải ngoại thập phái.
Trong đầu Lâm Hi nhớ lại một chút, nhớ lại "Tam Tiên Đảo" chính là hải
ngoại thập phái. Hải ngoại cách lục địa thật xa, bình thường cũng khó
nhìn thấy người của tông phái hải ngoại.
Lâm Hi do dự một
chút, nhìn thấy Thượng Quan Dao Tuyết đã nổi giận đùng đùng đi xuống
dưới. Do dự một chút vẫn đi theo xuống lầu.